Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 112: Nửa năm (1)



Edit: Sam Sam - DĐ LQĐ

"Quân đoàn?"

Vân Thanh Nhã hồi phục lại từ trong kích động. Trong ánh mắt thanh lãnh  tràn đầy nghi hoặc: "Quân đoàn Cương Thiết là gì?"

"Nhị thúc." Vân Lạc Phong im lặng một lúc lâu mới nói: "Cháu thành lập một quân đoàn, chia làm hai đội phân theo giới tính. Trong đó Cương Thiết là đội quân nam hiện đang thiếu vị trí đội trưởng. Vị trí này chỉ có thúc mới có thể đảm nhiệm, cháu tin tưởng thúc, cũng chỉ có thúc mà thôi."

Vân Thanh Nhã ngẩn người, lúc ngẩng đầu lên thì liền đối diện ngay với ánh mắt sáng ngời của thiếu nữ trước mặt, hắn không khỏi nở nụ cười, ánh mắt ưu thương đã được thay thế bằng sự tự tin.

"Tiểu Phong nhi, chuyện của cháu, đương nhiên nhị thúc sẽ hết sức để giúp rồi. Cho ta năm năm, không! Ba năm! Ba năm sau nhất định ta cho cháu một quân đoàn thiết huyết bách chiến bách thắng."

Vân Lạc Phong nhìn gương mặt tự tin của Vân Thanh Nhã, đột nhiên nghĩ ra một hình ảnh nam nhân ngồi trên xe lăn, vung tay liền định đoạt thiên hạ. Hình ảnh này thật oai hùng, thật có phong cách.

___ ___

Trong Long Nguyên Quốc, vì đột nhiên thái tử điện hạ bị bệnh, trong một đêm linh lực bị mất hết mà tất cả ngự y đều bất lực nên Hoàng cung ra thông cáo, ai có thể chữa khỏi cho thái tử sẽ được trọng thưởng.

Đáng tiếc, vô số y sư đã thử chữa trị cũng không thể chữa khỏi.

Lúc này có người từng nhìn thấy Vân Lạc Phong chữa trị cho Ninh lão trên thuyền ngày đó, bèn tiến cử với Hoàng đế, khuyên Hoàng đế triệu Vân Lạc Phong vào cung chữa trị cho thái tử. Nhưng Cao Đồ không tin Vân Lạc Phong, một là sợ nàng ta tài hèn học ít, không trị được cho thái tử. Hai là sợ lỡ như nàng ta trị khỏi lại mượn chuyện này uy hiếp Hoàng tộc để nàng ta làm thái tử phi.

Vì vậy, Cao Đồ gạt bỏ đề nghị của vị đại thần kia ngay lập tức.

Tục ngữ có câu tai nghe là giả, mắt thấy là thật. Trong ấn tượng của Cao Đồ, Vân Lạc Phong luôn là một phế vật. Phế vật thì làm gì biết cái gì là y thuật. Dù có triệu nàng ta vào cung cũng chỉ là uổng phí công sức.

Trong lúc Hoàng tộc bận đến sứt đầu mẻ trán vì bệnh của thái tử, thì suốt nửa năm này, tướng quân phủ lại cực kỳ yên tĩnh. Không có người khác đến quấy rầy, Vân Lạc Phong hoàn toàn chuyên tâm tu luyện ở sau núi, ngay cả thời gian đùa giỡn Vân Tiêu cũng không có.

Lúc này ở sau núi, thiếu nữ đang ngồi xếp bằng trong phòng từ từ mở hai mắt, thở hắt ra một hơi: "Bế quan suốt nữa năm, thực lực của ta tăng lên xem như cũng không tệ. Liệt Diễm và Cương Thiết dưới sự dẫn dắt của Khinh Yên và nhị thúc cũng dần dần trưởng thành. Chỉ là không biết trong nửa năm này bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì."

"Chít chít."

Trong ống tay áo Vân Lạc Phong ló ra một cái đầu nhỏ. Trà Sữa thò đầu ra, mở to đôi mắt đen nhánh tò mò nhìn Vân Lạc Phong.

Vân Lạc Phong kéo Trà Sữa từ trong tay áo ra, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhỏ của nó: "Vật nhỏ nhà ngươi đúng là làm người khác hâm mộ, không cần tu luyện mà đã tăng đến Cao Linh Giả sơ cấp chỉ trong nửa năm. Đồng thời cũng tiêu tốn của ta không ít dược liệu."

Tầm Kim Thử không giống với linh thú khác. Nó tăng tu vi nhờ ăn dược liệu. Vân Lạc Phong nhồi nhét cho nó không ít linh dược nên mới giúp nó trưởng thành nhanh như vậy. Thế nhưng khó khăn bây giờ mới chính thức bắt đầu, muốn làm thực lực của Trà Sữa tăng lên nữa thì linh dược bình thường là vô dụng, không cung cấp đủ lực lượng cho nó đột phá.

"Tiểu Mạch, Hồng Phát Thụ sinh trưởng thế nào rồi?"

Vân Lạc Phong bỏ Trà Sữa vào trong tay áo, dùng linh hồn truyền âm hỏi.

Rất lâu sau, trong đầu mới vang lên giọng nói của Tiểu Mạch: "Chủ nhân, Hồng Phát Thụ nở hoa rồi, cách thời gian kết quả không xa, ta đoán chắc cũng sắp đến lúc rồi."

Vân Lạc Phong cong khóe môi cười, từ trên giường đứng dậy, đi ra khỏi phòng.

"Đợi Hồng Phát Thụ ra linh quả là có thể giúp gia gia tăng thực lực lên rồi. Hơn nữa, hiện tại chân của nhị thúc cũng đi lại bình thường rồi. Đến lúc đó sẽ cho lão gia tử hai việc kinh hỉ."