Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

Chương 1645: Trở về Dược Tháp (4)



Edit: Sahara

Tuy nhiên......

Cho dù Diệp gia cường đại, lại có quan hệ mật thiết với tháp chủ, nhưng không phải có câu người không biết thì không có tội sao? Huống chi, ngay từ đầu, người mà mình đối phó chỉ có một mình nha đầu kia, tiểu thiên tài Diệp gia chẳng qua là bị liên lụy vào mà thôi.

Cho nên, tội của ông hẳn là cũng không nặng......

Nghĩ vậy, Khúc U lau đi mồ hôi lạnh trên trán theo bản năng, thật cẩn thận liếc về phía Thanh Mộc và Cát Dương.

Ai ngờ, ánh mắt của hai vị trưởng lão lúc này lại dán chặt trên người Vân Lạc Phong, không cách nào dời đi được.

Trong mắt Thanh Mộc mang theo vẻ không dám tin, ông dụi dụi mạnh đôi mắt, khi mở mắt ra lần nữa, thì thấy vị bạch y nữ tử đang mỉm cười tươi tắn nhìn ông.

"Tháp chủ, người đã trở lại? Ta không phải đang nằm mơ chứ?"

Tháp...... Tháp chủ?

Bùm.

Khúc U sợ tới mức hai chân nhũn ra, trực tiếp đặt mông ngã ngồi trên đất, mặt xám như tro tàn.

Chút hy vọng mỏng manh nháy mắt đều biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại tuyệt vọng.

Đám người Vu sư huynh cũng há hốc mồm, dường như không nghĩ tới, vị cô nương đã cứu mạng họ lại chính là tháp chủ Y Tháp trong truyền thuyết.

"Đây là có chuyện gì?"

Cát Dương nhìn về phía thị vệ Y Tháp đang bao vây Vân Lạc Phong, sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

"Cát...... Cát Dương trưởng lão......"

Một người thị vệ gian nan nuốt mạnh một ngụm nước miếng, run run rẩy rẩy nói: "Vừa rồi, Khúc U trưởng lão nói vị cô..... Nói tháp chủ là gian tế, ra lệnh cho chúng thuộc hạ bắt tháp chủ lại."

Theo mỗi một chữ mà thị vệ nói ra, thì tim Khúc U lại run lên một cái, mặc cho ông ta ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không thể nào ngờ được nữ tử trước mặt chính là tháp chủ.

Đại lục không phải đồn đãi rằng tháp chủ đã đi Thất Châu Đại Lục rồi sao? Không mất mấy chục năm thì không thể về được? Lúc này chỉ mới có năm năm, sao tháp chủ đã về rồi?

Diệp Tà ngơ ngác nhìn bạch y nữ tử đang thẳng lưng đứng dưới ánh nắng, trong đôi mắt to tròn sáng ngời mang theo sự kinh ngạc, cứ nhìn mãi, không nỡ dời mắt.

Thanh Mộc gia gia nói tỷ tỷ này là tháp chủ Y Tháp?

Cũng tức là nói..... Đây chính là nhị tẩu của mình......

Tầm mắt Vân Lạc Phong cũng rơi lên người Diệp Tà, khẽ nheo mắt lại đầy nguy hiểm.

Tiểu gia hỏa này, lại dám lừa gạt mình, nói nó họ Lâm?

"Gian tế?" Cát Dương cười lạnh, cúi người nhìn về phía khuôn mặt dễ thương còn đang ngu ngơ ngây ngốc của Diệp Tà, khuôn mặt già nua của ông nở một nụ cười hiền lành: "Tiểu Tà nhi, nói cho cát Dương gia gia biết, tại sao đám người này lại vu oan cho tháp chủ, nói người là gian tế?"

Diệp Tà phục hồi tinh thần lại, nói đúng sự thật: "Lão già này coi trọng thiên phú của tỷ ấy, nói là muốn thu tỷ ấy làm đồ đệ, tỷ ấy không đồng ý, nên lão ta vu oan tỷ ấy là gian tế?"

Nghe được lời này, lửa giận trong lòng Thanh Mộc bùng sôi, ông bước nhanh đi đến trước mặt Vân Lạc Phong, quỳ xuống.

"Tháp chủ, là ta không biết nhìn người, nên mới để xảy ra những chuyện thế này, xin tháp chủ yên tâm, việc này ta nhất định sẽ nghiêm trị không tha!"

Cả người Khúc U nhũn ra, ông ta hiểu rõ, lúc này ông ta chính là chạy trời không khỏi nắng!

"Đứng lên đi!" Vân Lạc Phong giơ tay nâng Thanh Mộc đứng lên: "Chuyện hôm nay, ta không trách tội các ngươi, lần sau lúc đề bạt người nào, cần phải mở to mắt nhìn cho rõ!"

Nói xong lời này, Vân Lạc Phong đi đến trước mặt vị Vu sư huynh kia.

"Tên của ngươi?"

Vu sư huynh sửng sốt, rồi cung kính hồi bẩm: "Khởi bẩm tháp chủ, thuộc hạ tên là Vu Hùng!"

"Thiên phú của ngươi không tồi, ta sẽ bảo Thanh Mộc thu ngươi làm đồ đệ, hy vọng ngươi có thể nắm chắc cơ hội này."

Lời nói của Vân Lạc Phong khiến lòng Vu Hùng mừng rỡ không thôi, vội vàng quỳ xuống đất: "Đa tạ tháp chủ đề bạt, thuộc hạ nhất định sẽ không làm tháp chủ thất vọng!"