Hồi còn đi học Cố Đình Chi đã từng nói anh ấy rất thích chiếc xe đó, khi nào có tiền anh ấy nhất định sẽ mua nó.
Tôi nghe nhiều đến nỗi sự xuất hiện của chiếc xe này đã ăn sâu vào trái tim tôi.
Nhìn bóng người qua kính chắn gió, tôi chắc chắn đó là Cố Đình Chi.
Nhưng mà lúc này anh ấy không ở trường học mà ở đây làm gì?
Trong lòng tôi có chút hoài nghi. Buổi tối, em tôi trở về từ lớp tự học với khuôn mặt ủ rũ.
“Sao thế? Ngày mai là cuối tuần rồi, không vui à, mày có hẳn nửa ngày để đi chơi với bạn gái còn gì.”
Trước đây tôi và Cố Đình Chi cũng tận dụng nửa ngày này để cùng nhau đi xem phim.
Em tôi lặng lẽ ngồi bên cạnh tôi một hồi lâu.
“Hôm nay Mẫn Mẫn không đi học.”
Tôi hơi ngạc nhiên, không phải mẹ của con bé rất quan tâm đến điểm số à, sao lại cho con bé nghỉ học vào thời điểm quan trọng của năm cuối cấp như thế này?
“Thầy Cố đến thăm nhà cậu ấy, nghe nói là cậu ấy cãi nhau với người nhà, còn tuyệt thực nữa.”
Từ miệng của em trai, tôi phần nào có thể hiểu được tình hình cơ bản của Liễu Ngọc Mẫn.
Gia đình đơn thân, thành tích xuất sắc, tính cách hướng nội, trong nhà lại có một bà mẹ thích kiểm soát, ngày nào cũng giám sát con mình như một cái camera, đặc biệt là rất thích giáo dục bằng vũ lực.
Thảo nào lần trước nhìn thấy cô bé đó, tôi cảm thấy con bé lúc nào cũng căng như dây đàn.
Em tôi thở dài định quay về phòng thì tôi chợt nhớ ra.
“Chiều nay thầy Cố không ở trường à?”
“Không, không phải thầy ấy đi tìm chị à? Còn hỏi cả địa chỉ công ty chị nữa.”
Quả nhiên là anh ấy!
Không phải là anh ấy hiểu nhầm tôi và quản lý rồi đó chứ?
Tôi còn nhớ khi chúng tôi học đại học, chúng tôi luôn cãi nhau vì những điều nhỏ nhặt như vậy, có lẽ vì chúng tôi không học chung một trường, thời khóa biểu của cả hai đều kín hết.
Đôi lúc tôi đến trường tìm anh ấy thì không thể tránh được việc trông thấy anh ấy đang nói chuyện với vài cô gái khác.
Tuổi trẻ ai cũng có những phỏng đoán ngây ngô ở trong lòng, nhưng chỉ vì ngại nói ra nên ngày càng cách xa nhau.
Bây giờ nghĩ lại thì thấy cả hai đều không biết cách nói chuyện, nếu như lúc đó giải thích rõ ràng thì có lẽ chúng tôi sẽ không chia xa.
Tôi đứng trước cửa sổ do dự hồi lâu, chuẩn bị gửi tin nhắn cho Cố Đình Chi.
Mở giao diện tin nhắn ra mà tôi đứng hình một hồi lâu.
Cả đêm hôm qua tôi đã phấn khích tới nỗi mất ngủ vì Cố Đình Chi nhắn rằng anh ta hối hận khi đã chia tay, nhưng tôi cũng quên luôn việc trả lời tin nhắn.
Tôi suy nghĩ một lúc rồi quyết định giải thích việc hôm qua không trả lời tin nhắn trước.
“Tối qua em ngủ quên mất, quên không trả lời tin nhắn.”
Tốt lắm, tôi xấu hổ đến mức dùng chân đào được hẳn một căn nhà một phòng khách và hai phòng ngủ.
Ngay lúc tôi định tìm một lý do thích hợp hơn thì Cố Đình Chi gửi tin nhắn đến.
“Ừm, anh biết rồi. Hôm nay anh đến công ty định tìm em thì thấy em và một người đàn ông đứng cạnh nhau, hai người có quan hệ gì thế?”
“Là đồng nghiệp thôi, quản lý của em, bình thường cũng không nói chuyện nhiều.”
“Thế thì tốt, anh nhìn thấy em lên xe thì nghĩ em còn có việc bận nên không gọi em, cái người quản lý kia thực sự không có quan hệ gì với em à?”
Cố Đình Chi đang hỏi sâu nhất có thể, như kiểu muốn tìm luôn tổ tông ba đời của người quản lý kia.
“Thật sự chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thôi, anh ta phong lưu lắm, em không để ý đến anh ta chút nào.”
Lần này Cố Đình Chi phải mất một lúc sau mới trả lời lại.
“Vậy em có để ý đến anh không?”
08.
Xong rồi, xong rồi, thế giới thay đổi thật rồi, đóa hoa lạnh lùng năm đó rốt cuộc cũng chịu mở miệng rồi.
Tôi còn đang rơi vào trầm tư thì Cố Đình Chi trực tiếp gọi điện đến, một giọng nam trong trẻo tinh tế.
“Trình Vãn Nguyệt, anh không muốn chúng ta bỏ lỡ nhau nữa.”
Người ở đầu bên kia điện thoại dừng một chút, tôi cảm thấy xung quanh thật yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đang dần tăng tốc của mình.
“Năm đó chúng ta vẫn chưa đủ trưởng thành, sau khi chia tay anh đã hối hận rất lâu, chỉ vì một vài chuyện vặt vãnh mà chia tay, anh thấy không đáng.”
Giọng nói của Cố Đình Chi có chút khàn khàn, âm thanh truyền qua điện thoại trong màn đêm yên tĩnh làm lòng người ngứa ngáy vô cùng.
“Anh nghĩ là trước đây chúng ta không nên kết thúc như thế.”
Tôi im lặng hồi lâu, Cố Đình Chi ở đầu dây bên kia cũng im lặng, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của tôi.
“Em nghĩ…anh nói đúng.”
Trước đây chúng ta không nên kết thúc như thế.
Thời niên thiếu không nên gặp người nào quá tuyệt vời, không thì dù sau này bạn có gặp bất cứ ai thì cũng chỉ thấy như nước chảy bèo trôi mà thôi.
Cố Đình Chi ở đầu dây bên kia thở phào nhẹ nhõm, chúng tôi đang định tâm sự một chút, kể cho nhau về cảm xúc sau khi chia tay thì em tôi gào lên một tiếng, phá vỡ sự yên tĩnh.
“Mày sao thế?”
Tôi cúp điện thoại và đi vào phòng em trai để xem đã xảy ra chuyện gì, em tôi cứ ôm điện thoại với vẻ mặt lo lắng.
“Em gọi điện cho Mẫn Mẫn nhưng cậu ấy không nghe máy.”
“Em trai ơi, mấy đứa vẫn đang là học sinh cuối cấp, lâu lâu chả bị bố mẹ tịch thu điện thoại còn gì nữa?”
Năm đó tôi cũng bị tịch thu điện thoại vì thức đêm chơi game.
“Nhưng Mẫn Mẫn nói cậu ấy giấu điện thoại rất kỹ, sẽ không để bị phát hiện đâu.”
Em tôi vùi đầu vào gối lẩm bẩm một mình, trông nó như một chàng trai đang buồn bã thất vọng vì tình yêu ngây thơ đầu đời, tôi nhìn nó một cái rồi trở về phòng.
Nhưng ngày hôm sau em tôi vẫn nói Liễu Ngọc Mẫn vẫn không đi học.
Tôi an ủi em tôi rằng chắc chỉ học nửa ngày nên con bé không lên lớp.
Nhưng giây tiếp theo cửa nhà chúng tôi bị đập ầm ầm.
Mẹ của Liễu Ngọc Mẫn đang đứng ngoài cửa, tôi vừa mở cửa ra là bà ta đã mắng tôi té tát.
“Nhà các người đúng là vô liêm sỉ, bây giờ các người còn định tính làm gì đây? Lúc đầu lôi kéo con gái tôi yêu sớm thì thôi đi, bây giờ lại còn xúi nó bỏ nhà đi nữa, đúng là không biết xấu hổ!”
Nước bọt của người phụ nữ đó cứ phun vào mặt tôi, nhưng tôi chỉ kịp nghe một từ khóa.
“Bà nói Liễu Ngọc Mẫn bỏ nhà đi rồi à?”
“Cái gì, Mẫn Mẫn bỏ đi sao?”
Em tôi lo lắng chạy đến, người phụ nữ vừa nhìn thấy em trai tôi thì lao đến như điên.
“Mày mang con gái tao đi đâu rồi? Mày mang nó đi đâu hả?”
Khung cảnh lúc này rất hỗn loạn.
May mà Cố Đình Chi chạy đến kịp lúc, anh đứng giữa, nắm lấy tay tôi và hỏi.
“Em không sao chứ? Anh đến muộn rồi.”
“Em không sao.” Tôi lắc đầu, có lẽ anh ấy đã rất lo lắng khi nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của em tôi khi nó cúp điện thoại.
“Tôi đã báo cảnh sát rồi, để cảnh sát đến giải quyết.”