May mà Cố Đình Chi đã báo cảnh sát từ trước đó rồi, khi cảnh sát đến thì mẹ tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mau đi tìm con gái của bà đi, bọn trẻ học cuối cấp áp lực rất lớn, chậm trễ nữa là sẽ xảy ra chuyện đó.”
Vốn đang là một ngày cuối tuần yên ổn nhưng bây giờ em trai tôi hoàn toàn rối tung lên, cầm điện thoại gọi cho từng người quen của Liễu Ngọc Mẫn, mẹ tôi chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn, khi điện thoại của nó hết pin thì bà lấy điện thoại của bà ra.
“Muốn nói gì thì cứ tìm được người trước đã.”
Cảnh sát tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng tìm thấy con bé trong bệnh viện.
Vì mẹ tôi cũng làm việc ở đó nên bà chở chúng tôi đến bệnh viện để xem tình hình.
Trên tay Liễu Ngọc Mẫn cầm một tờ giấy, thấy chúng tôi không nói gì, mẹ của con bé đã lao đến tát con bé.
“Mày bị người ta làm cho lớn bụng rồi đúng không? Sao mày lại rẻ tiền như thế hả? Tao nói mày bao nhiêu lần rồi sao mày không nghe?”
Cả nhà tôi nhìn em trai tôi, em trai tôi kinh hãi, lắc đầu liên tục.
“Bọn con chỉ mới nắm tay nhau thôi, con bảo đảm trước khi kết hôn sẽ không làm gì đâu.”
Liễu Ngọc Mẫn cười một tiếng, nhét tờ giấy vào tay người phụ nữ.
“Mẹ hài lòng chưa? Thấy con như thế này mẹ đã hài lòng chưa?”
Sắc mặt của mẹ Liễu Ngọc Mẫn lập tức thay đổi sau khi xem tờ giấy đó, tôi có chút tò mò không biết trên đó viết gì.
Đúng lúc này, một bác sĩ từ đám đông đi tới, sắc mặt mẹ tôi cũng thay đổi.
“Mẹ, bác sĩ đó là ai vậy?”
Mẹ tôi hơi xiết tay tôi lại: “Bác sĩ tâm thần.”
“Cô là mẹ của cháu nó đúng không? Cháu bị chẩn đoán mắc chứng trầm cảm mức độ vừa, tinh thần bị căng thẳng quá mức. Thân là phụ huynh cô không phát hiện ra à? Bây giờ sẽ bắt đầu dùng thuốc để điều trị, cô theo tôi vào văn phòng đi.”
“Tôi không đi.”
Mẹ của Liễu Ngọc Mẫn giơ tay xé tờ giấy chẩn đoán, như thể bước tiếp theo bà ta sẽ lôi Liễu Ngọc Mẫn đi.
“Tao cho mày cơm ăn áo mặc đầy đủ, mày có gì mà phải lo lắng? Mày đang giả vờ đúng không? Năm nay là năm cuối cấp rồi, theo tao về nhà nhanh lên!”
10.
Một đám đông tụ tập lại, cảnh sát vội vàng kéo mẹ của Liễu Ngọc Mẫn đi, giải thích rằng cô bé cần phải được điều trị gấp.
Liễu Ngọc Mẫn đột nhiên hét lên một tiếng, gục người xuống ngồi trên mặt đất và hét lên.
“Tại sao mẹ lại luôn mắng chửi con? Từ trước đến giờ mẹ chưa nói được câu nào tử tế với con cả. Mẹ lắp camera giám sát trong phòng của con, khi con bị điểm kém mẹ lại đánh đập con. Mẹ còn muốn như thế nào nữa đây?”
Thời khắc đó Liễu Ngọc Mẫn ngồi dưới đất khóc lớn, trút bỏ cảm xúc của mình.
Ngay giây tiếp theo em trai tôi lao đến, không do dự mà ôm chặt cô bé vào lòng.
“Cậu còn có tớ mà, đừng sợ.”
Hai người ôm chặt lấy nhau, cảnh tượng này khiến mẹ của Liễu Ngọc Mẫn vô cùng tức giận, bà lao tới nhưng bị cảnh sát kéo đi.
Bầu không khí trở nên hỗn loạn mãi cho đến khi cảnh sát kéo bà ta ra một góc để làm công tác tư tưởng.
Liễu Ngọc Mẫn nắm chặt lấy tay em trai tôi, như thể đang níu giữ lấy chỗ dựa cuối cùng.
Cuối cùng mẹ tôi về trước, em trai tôi ở lại bệnh viện với Liễu Ngọc Mẫn còn tôi phụ trách ở bên cạnh trông coi hai đứa.
Lý do là vì tôi sợ lỡ như bà mẹ thần kinh kia xuất hiện thì một mình em tôi không cản bà ta lại được.
Cách đó không xa, tôi nhìn Cố Đình Chi đang làm công tác tư tưởng cho mẹ của Liễu Ngọc Mẫn, anh cau mày cố gắng thuyết phục bà ta đưa Liễu Ngọc Mẫn đi điều trị.
Khi màn đêm buông xuống, hai mẹ con họ cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Chúng tôi đưa ra ý kiến rằng trong thời gian này đôi trẻ nên tập trung vào học trước đã, thi đại học xong thì nói chuyện tình cảm sau. Mẹ của Liễu Ngọc Mẫn đưa cô bé đi điều trị.
Cuối cùng Liễu Ngọc Mẫn quyết định bảo lưu một năm để ổn định lại tâm lý, em trai tôi cũng nhất quyết bảo lưu theo cô bé, nó nói: “Dù sao thì điểm số của em bây giờ vẫn chưa đạt yêu cầu, em chuẩn bị thêm một năm nữa thì nói không chừng sẽ thi tốt hơn.”
…
Trời đã khuya, chuyện hôm nay vẫn chưa giải quyết xong, Cố Đình Chi nói Liễu Ngọc Mẫn tiếp nhận điều trị trước sau đó để bác sĩ sắp xếp.
Khi người rời đi hết rồi thì tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
“Mệt quá đi! Làm phụ huynh đã khó, làm thầy còn khó hơn!”
Cố Đình Chi cười nhạt, cầm lấy tay tôi: “Thế em vừa là phụ huynh lại vừa là người nhà của thầy thì khó gấp bội lần à?”
Tôi suy nghĩ một chút, đúng là thế thật.
“Lúc đó nếu không phải vì nể mặt anh thì em đã tát lại bà ta một cái rồi. Chỉ là em không muốn làm anh khó xử thôi.”
“Vâng vâng vâng, cảm ơn em, em phải chịu thiệt thòi rồi.”
Chúng tôi nhìn nhau cười, em tôi ở phía sau lưng nhìn chúng tôi oán hận, lèm bèm đòi ăn cơm.
“Được, vậy để anh mời hai chị em ăn cơm nhé.”
Cố Đình Chi nắm tay tôi, chúng tôi cùng nhau đi đến nhà hàng, vừa đi được hai bước, tôi chợt nhìn thấy Liễu Ngọc Mẫn ở góc phố đối diện.
Mẹ của Liễu Ngọc Mẫn nhìn chúng tôi với ánh mắt oán hận.