Học sinh cấp ba chỉ được nghỉ học nửa ngày, ngày hôm sau em trai tôi đã đi học bình thường rồi.
Tôi vẫn đi làm bình thường cho tới khi mẹ tôi gọi điện đến vào buổi trưa.
“Mẹ của Liễu Ngọc Mẫn đã biết chuyện giữa con và Cố Đình Chi rồi.”
“Thế thì sao ạ?”
Chúng tôi yêu đương chân chính, công khai quay lại thì có vấn đề gì?
Kể cả là có vấn đề thì thân là phụ huynh, bố mẹ tôi còn chưa lên tiếng nữa.
“Sau đó bà ta đã chụp ảnh hai đứa rồi gửi lên nhóm chat của phụ huynh, nói Cố Đình Chi phân biệt đối xử, thiên vị nên con gái bà ta mới bị trầm cảm, bà ta đã báo lên phòng giáo dục rồi.”
Giây phút đó trong đầu tôi ngập tràn vô số những câu chửi thề, tôi kìm nén không bật ra thành lời, tôi cúp điện thoại và đọc tất cả những tấm hình mà mẹ tôi đã chụp màn hình gửi qua.
Quả nhiên là hình chụp chúng tôi đêm qua.
Tiếp theo là tin nhắn dài của mẹ Liễu Ngọc Mẫn.
“Trình Dương và con gái tôi yêu sớm, làm chuyện học hành của con tôi bị trì trệ. Vì quá tức giận nên tôi mới đến nhà họ tranh luận. Chị gái của Trình Dương là Trình Vãn Nguyệt đã dụ dỗ thầy Cố, giáo viên chủ nhiệm của bọn trẻ. Bây giờ thầy Cố đang thiên vị Trình Dương, coi như không biết đến chuyện yêu sớm của hai đứa, phân biệt đối xử dẫn đến con gái tôi bị trầm cảm. Tôi yêu cầu nhà trường đòi lại công bằng cho gia đình tôi.”
Lớp 12 là năm học quan trọng nhất, phụ huynh ai nấy đều thần hồn nát thần tính.
Cố Đình Chi lại là giáo viên mới của lớp, trong lòng phụ huynh anh ấy vẫn chưa có chỗ đứng vững chắc.
Sau khi chuyện này bị mẹ Liễu Ngọc Mẫn đảo lộn trắng đen thì chỉ trong chốc lát rất nhiều sóng gió đã ập đến.
Buổi tối tôi đến trường em trai, từ xa đã trông thấy Cố Đình Chi đang đứng dưới gốc cây ngay cổng trường.
Mỗi khi buồn bã hay thất vọng thì anh thường hay đứng dưới gốc cây giả làm người gỗ, anh ấy nói làm như vậy có thể khiến anh ấy quên đi thời gian, cảm nhận thiên nhiên.
Tôi tuyệt vọng chạy đến, ôm anh từ phía sau.
Cố Đình Chi chỉ đứng đó nở nụ cười.
“Bây giờ cũng chỉ có mình em là dám cả gan ôm anh thôi.”
“Đương nhiên rồi, hồi cấp ba cũng là em lôi kéo anh yêu sớm đó thôi.”
Cố Đình Chi quay người lại, cố nặn ra một cười, nhưng tôi chỉ thấy nụ cười đó thật gai mắt.
“Anh có muốn dựa vào vai em khóc một chút không?”
Anh lắc đầu và vòng tay qua ôm lấy tôi: “Chỉ cần thế này là được rồi.”
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự bất lực của Cố Đình Chi, anh không còn là cậu học sinh xuất sắc nhất trường năm đó nữa.
“Lần cuối cùng anh cảm thấy mờ mịt thế này là khi chúng ta chia tay nhau.”
Cố Đình Chi nói: “Lúc đó anh cảm thấy mờ mịt, bất lực y như lúc này.”
Trong lòng tôi đau nhói, hai điều bất lực nhất trong cuộc đời của Cố Đình Chi đều từ tôi mà ra.
Chẳng lẽ là do lá số tử vi của chúng tôi không hợp nhau?
“Phía nhà trường nói gì thế?”
“Tạm thời đình chỉ chờ điều tra.”
Cố Đình Chi đứng sang một bên, xoa đầu tôi: “Sợ rằng thời gian sắp tới phải nhờ em nuôi anh rồi.”
“Không thành vấn đề, em đồng ý.”
Cố Đình Chi đã im lặng cả ngày hôm đó. Mấy ngày tiếp theo anh chỉ ở nhà, thỉnh thoảng thì đến đón tôi tan làm.
Mẹ tôi nói là trong nhóm chat không có động tĩnh gì, phụ huynh đồng loạt giữ im lặng, có lẽ bởi vì họ không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của con mình.
Cho đến thứ năm, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn từ một người lạ.
“Chị ơi, em xin lỗi vì đã làm hại đến thầy Cố, đến Trình Dương và chị. Đều là lỗi của em, em xin lỗi.”
Tôi đoán được người gửi tin nhắn là ai, nhưng trong lòng cứ luôn cảm thấy bất an.
Trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ, tôi sợ đến mức vội vàng gọi cho Cố Đình Chi sau đó nhanh chóng bắt taxi đến trường.
Khi chúng tôi đến nơi, dưới sân tòa phòng học đã chật kín người, có một cô gái đang bất lực ngồi trên mái nhà, chiếc váy dài của cô bé bay phấp phới, như thể chỉ một giây nữa thôi sẽ bị gió cuốn đi.
“Mẫn Mẫn!”
Em trai tôi liều mạng leo lên sân thượng, tôi và Cố Đình Chi theo sát phía sau. Trên mái nhà có một vài cảnh sát và mẹ của Liễu Ngọc Mẫn, tất cả mọi người đều đứng cách cô bé vài bước. Chỉ cần họ tiến thêm một bước là giày của Liễu Ngọc Mẫn sẽ di chuyển ra ngoài thêm một chút.
Lúc này mẹ của Liễu Ngọc Mẫn không còn quan tâm đến chúng tôi nữa, bà ta quỳ xuống đất và khóc thảm thiết.
12.
Khuôn mặt của Liễu Ngọc Mẫn tái nhợt đến đáng sợ, cô ấy nhìn chúng tôi và cố nặn ra một nụ cười.
“Em xin lỗi thầy Cố…”
“Em bước xuống đây trước đã, thầy không trách em.”
Giọng nói của Cố Đình Chi run lên, những đường gân trên trán anh nổi lên mờ nhạt.
“Liễu Ngọc Mẫn, em đã làm mọi thứ rất tốt rồi, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, em đừng nhận hết lỗi về mình.”
“Nhưng thầy là một giáo viên rất tốt, em rất thích vẽ tranh, thầy là người duy nhất khen em vẽ rất đẹp, còn để bảng đen cho em vẽ nữa, thầy không đáng phải nghe những lời mắng chửi như vậy.”
Liễu Ngọc Mẫn nhìn em trai tôi với đôi mắt đỏ hoe.
“Trình Dương, tớ yêu cậu, cậu là người phá vỡ sự đen tối trong cuộc sống của tớ. Cậu giống như tên của cậu vậy, luôn sưởi ấm tớ như ánh mặt trời, gặp được cậu là điều hạnh phúc nhất đời này của tớ.”
“Mẫn Mẫn.”
Em trai tôi đưa tay về phía cô bé với đôi mắt đỏ hoe.
Mỗi lời Liễu Ngọc Mẫn nói ra dường như là lời tạm biệt, cuối cùng cô bé cũng nhìn về phía mẹ mình.
“Mẹ luôn muốn con đi theo con đường mẹ đã chọn, nhưng chưa bao giờ mẹ hỏi con muốn gì, mẹ chưa bao giờ hiểu con, con không phải con búp bê mẹ mua về, con có suy nghĩ riêng của mình, con thực sự mệt mỏi lắm rồi.”
“Xin lỗi, con thực sự không thể chịu nổi nữa.”
Liễu Ngọc Mẫn quay lại, cô bé nhìn lên mặt trời trên đầu và từng bước tiến về phía trước.
“Tạm biệt…”
Tôi tận mắt chứng kiến cơ thể cô bé thả lỏng và ngã về phía trước.
“Mẫn Mẫn!”
Đúng lúc đó em tôi lao đến, tim tôi như muốn nhảy ra ngoài, tôi vô thức che mắt lại.
Mọi người ai cũng kinh hãi, khi mở mắt ra thì tôi thấy em tôi đang nằm trên hàng rào của mái nhà, bắp tay lộ ra hết.
Ngay sau đó cảnh sát cũng lao đến, vào giây phút cuối cùng em tôi đã kịp tóm lấy góc áo của Liễu Ngọc Mẫn, em tôi cùng mọi người kéo cô bé lên.
Em trai tôi ôm lấy Liễu Ngọc Mẫn khóc thảm thiết.
Trên cánh tay nó vẫn đang chảy máu, có lẽ là do lúc cứu người thì bị va vào chiếc đinh ở lan can.
Một nhóm người cùng chạy đến bệnh viện, lúc đầu mẹ tôi vốn định tự khâu vết thương cho em trai nhưng khi nhìn thấy vết thương đang rỉ máu của nó thì không kiềm chế được, chuyển cho đồng nghiệp khác khâu giúp.
Mãi đến khi đến bệnh viện, chân tôi mới khuỵu xuống suýt ngã, may mà có Cố Đình Chi đứng phía sau đỡ được tôi.
Sau khi khâu vết thương xong thì em tôi la hét đi tìm Liễu Ngọc Mẫn.
Vài cảnh sát vẫn đang vây lấy phòng bệnh, mẹ của Liễu Mẫn Ngọc quỳ trên mặt đất mà khóc.
“Mẹ sai rồi, về sau mẹ sẽ không như vậy nữa. Con muốn làm gì cũng được, được không con? Nếu con muốn học vẽ thì chúng ta sẽ học vẽ, con muốn ở bên cạnh ai cũng được, mẹ xin con.”
Liễu Ngọc Mẫn không nói gì, chỉ nằm trên giường và nhìn chằm chằm lên trần nhà, khi em tôi đến thì một giọt nước mắt của cô bé mới chảy xuống.
Nhà trường đã tốn rất nhiều công sức để phong tỏa tin tức này.
Sau khi dì của Liễu Ngọc Mẫn biết chuyện đã vội vàng trở về và mắng chị gái mình một trận. Mẹ tôi thì tận dụng mọi mối quan hệ của mình để tìm bác sĩ tốt nhất điều trị cho Liễu Ngọc Mẫn.
Em trai tôi quỳ ở nhà khá lâu, cuối cùng bố mẹ tôi cũng đồng ý cho nó bảo lưu một năm và học lại với Liễu Ngọc Mẫn.
Một buổi tối của nửa tháng sau, cuối cùng cũng có một vị phụ huynh lên tiếng trên nhóm chat, phá vỡ sự im lặng.
“Tôi thấy thầy Cố là một giáo viên rất có trách nhiệm, là một giáo viên đáng kính. Chúng tôi không có quyền can thiệp vào đời sống riêng tư của giáo viên. Con nhà chúng tôi cũng nói thầy không hề thiên vị hay phân biệt đối xử với ai.”
13.
Một hòn đá ném xuống mặt hồ, các bậc phụ huynh lần lượt bày tỏ ý kiến của mình trên nhóm chat, nhà trường cũng lập tức hủy bỏ việc đình chỉ của Cố Đình Chi.
Nhưng Cố Đình Chi đã nộp đơn từ chức, anh nói sau khi học kỳ này và kỳ thi đại học kết thúc, anh sẽ rời khỏi trường.
Tôi có chút khó hiểu, dù sao thì làm giáo viên vẫn luôn là lý tưởng của Cố Đình Chi, anh ấy vì nó mà rất nỗ lực.
“Em đừng tưởng anh không biết. Em tìm đến từng phụ huynh để nói tốt cho anh đúng không?”
“Em nói gì tốt đâu, em chỉ là khoe tình yêu của chúng ta và kể về chuyện tình năm đó của mình thôi.”
Nhắc đến thì xấu hổ quá! Nói lần đầu thì ngại, nói mười lần thì hào hứng mà nói bốn mươi lần thì tê tái.
Hơn nữa còn có mấy vị phụ huynh nói nghe giống tiểu thuyết ghê, có người còn cầm tay tôi và nói: “Thầy Cố là một người tốt, cô hãy trân trọng thầy ấy nhé.”
May mắn là các vị phụ huynh đã hiểu rằng Cố Đình Chi là bạn trai của tôi trước khi Trình Dương là học sinh của Cố Đình Chi, họ cũng bày tỏ sự tôn trọng và chúc phúc cho chúng tôi.
Cố Đình Chi nhìn tôi một lúc lâu rồi vươn tay ra ôm tôi vào lòng.
“Em không cần vì anh mà làm nhiều chuyện như thế đâu, anh biết hết, anh làm giáo viên ở đâu cũng được mà, chỉ là đổi hoàn cảnh chút thôi.”
Cố Đình Chi đã kiên trì như vậy rồi thì tôi cũng không ép anh nữa.
Chuyện tốt là mọi thứ vẫn đang đi đúng quỹ đạo.
Tôi gặp lại Liễu Ngọc Mẫn vào hôm em trai tôi đi thi đại học, gia đình tôi nói nó cứ thi thử đi, Liễu Ngọc Mẫn nhìn tôi và khẽ mỉm cười.
“Chị ơi, chị có thể thuyết phục Trình Dương giúp em được không, đừng đợi em, em sẽ nhìn theo cậu ấy mà cố gắng.”
“Chị khuyên không nổi nó.”
Kỳ thi đại học kết thúc, em trai tôi bước vào thì vui mà bước ra thì buồn.
Tôi vỗ vai nó, đưa cho nó một đôi găng tay: “Chị hiểu cho mày, thi đại học khó lắm đúng không? Không sao hết, bây giờ công trường nhiều, có nó rồi thì bê gạch cũng không sợ bỏng tay.”
Tôi biết rõ học lực của em tôi đến đâu, học lại thêm một năm nữa cũng tốt.
Học thêm một năm, lại còn thêm dịch vụ dạy kèm siêu uy tín của Cố Đình Chi.
Cuối tuần tôi đưa em trai đến nhà Cố Đình Chi để học thêm, thỉnh thoảng Liễu Ngọc Mẫn cũng đến cùng.
Cuối cùng cũng đến Tết Nguyên Đán, mẹ tôi mời Cố Đình Chi đến ăn tối, em tôi do dự hồi lâu rồi cẩn thận hỏi xem có thể gọi Liễu Ngọc Mẫn đến cùng không.
Nhưng bầu không khí hôm đó kỳ lạ lắm.
Mặc dù bây giờ Cố Đình Chi đã từ chức, bây giờ anh ấy là bạn trai tôi nhưng nửa năm trước anh vẫn là giáo viên chủ nhiệm của em trai tôi và Liễu Ngọc Mẫn, bóng đen tâm lý vẫn tồn tại.
Mà Cố Đình Chi lần đầu đến nhà tôi ăn cơm với tư cách là bạn trai tôi thì lúc đối diện với mẹ tôi cũng có chút mất tự nhiên.
Mẹ tôi nghĩ là mình đã giao cả hai đứa quỷ ma nhà mình cho Cố Đình Chi nên bà cảm thấy rất có lỗi, nói chuyện rất khách sáo.
Kết quả là hôm đó không khí trong gia đình tôi hòa thuận có, dân chủ có, văn minh lịch sự đến mức thiếu điều nói cả kính ngữ.
Khi bữa ăn kết thúc, mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Sau Tết, mùa đông giá lạnh qua đi và mùa xuân ấm áp lại đến.
Bệnh tình của Liễu Ngọc Mẫn tiến triển ngày càng tốt, vào ngày thi đại học cả hai đứa động viên lẫn nhau, cùng nhau bước vào phòng thi.
Tôi đứng ở phía sau và có cảm giác nhẹ nhõm khi thấy đứa trẻ nhà mình đã trưởng thành rồi.
Cố Đình Chi dạy học rất nghiêm khắc, dưới sự kèm cặp của anh ấy thì điểm số của em trai tôi đã cải thiện rất nhiều, nó còn được cộng điểm vì thành tích thể thao nữa. Cuối cùng nó cũng vui vẻ học chung một trường đại học với học sinh giỏi như Liễu Ngọc Mẫn.
Ngày hai đứa nó nhận được giấy báo trúng tuyển thì tôi cũng nhận được một món quà.
Một chiếc nhẫn có viên đá to như quả trứng bồ câu, trong suốt như pha lê, là cái loại đeo vào có thể khiến người khác mù mắt.
Ngày nhập học là một ngày nắng đẹp, đôi bạn trẻ tay trong tay bước vào cuộc sống đại học.
Cố Đình Chi nhìn bóng lưng của hai đứa mà thở dài: “Hai đứa nó còn may mắn hơn chúng ta, ít nhất còn học chung một trường.”
“Anh nói thế chẳng khác nào đang giễu cợt sự ngốc nghếch của em hồi đó.”
“Không, anh mới là kẻ ngốc.”
Tôi hừ một tiếng, lắc lắc chiếc nhẫn trên tay: “Không sao, chuyện gì cũng cần phải có thời gian, mọi thứ đến vừa đúng lúc.”
HẾT.