Rơi Vào Lòng Anh

Chương 37: Tình cảm không nên có



Lúc kể xong câu chuyện, ánh mắt của Mai Linh vẫn còn lấp lánh ý cười, có chút mộng mơ thoáng qua đôi gò má ửng hồng của người con gái, cô vui vẻ ngẩng đầu nhìn A Hào, anh ta lập tức mím môi nói:

- "Câu chuyện rất hay".

Phải, chuyện rất hay, đối với mọi người kết thúc rất có hậu.

Ngay lúc đó, tiếng động cơ của xe ô tô từ cổng lớn tiến vào, hai người đồng loạt ngoái đầu lại nhìn, lúc này xe đã vào đến sân rồi dừng hẳn, Hoàng Phong từ trên xe mở cửa bước xuống, nhìn thấy người yêu còn đang ngồi trên xích đu ngơ ngác thì mỉm cười dịu dàng đi đến chỗ cô, vừa đi hắn vừa hỏi:

- "Cảm thấy thế nào rồi?"

Mai Linh nhìn thấy hắn đã trở về thì vui mừng nở nụ cười, cả gương mặt xinh xắn đáng yêu sáng bừng lên, khác hắn dáng vẻ ủ rủ lúc ban nãy.

- "Anh!"

Cô đứng dậy chạy bước nhỏ đến gần hắn, Hoàng Phong vội ba bước thành hai đi nhanh lại ôm cô vào lòng, mùi long diên hương quen thuộc khiến cho Mai Linh cảm thấy yên bình đến lạ, trong vô thức, cô nắm chặt lấy vạt áo của hắn, nhắm mắt ngả đầu vào lồng ngực ấm áp thân thương.

Chiếc khay bạc trên tay A Hào vô thức bị siết chặt, cánh tay màu đồng săn chắc hơi run lên, anh ta nheo mắt nhìn theo hai người bọn họ, một suy nghĩ không nên có đột nhiên xuất hiện trong đầu: Giá mà, giá mà dáng vẻ vui mừng đó...

- "Đã uống thuốc chưa?".

Truyện đề cử: Cực Phẩm Trúc Mã

Hoàng Phong hôn hôn lên vầng trán nhỏ mềm mại của người yêu rồi cưng chiều hỏi, lúc thấy Mai Linh cúi đầu không nói, hắn liền biết ngay con thỏ nhỏ này lại nghịch ngợm không chịu uống thuốc đúng giờ đây mà.

- "Mau uống thuốc đi, em phải uống thuốc đúng giờ, nếu không thì anh sẽ không cho em ra ngoài chơi đâu đó".

Nghe hắn nói xong, Mai Linh liền ngúng nguẩy dẩu môi lên không đồng ý, mỗi khi bị bệnh, cô bé ngoan ngoãn hay ngượng ngùng của hắn lại thay đổi biến thành một con người khác.

Một lúc sau, phải vật vã lắm Hoàng Phong mới dỗ cho cô uống hết số thuốc đó, trong lúc uống lại còn suýt nôn mấy lần, đến khi uống xong thì cũng đã quá giấc trưa, Hoàng Phong nhìn trời muốn đưa cô vào nhà:

- "Vào trong thôi em, ở đây trời nắng sẽ làm cho em bị bệnh đó".

Hắn vừa nói vừa đỡ cô đứng dậy, một đám cỏ dại dưới chân vô tình bị Mai Linh dẫm lên, đất ở đó ẩm ướt khiến cho cô bị trượt chân suýt té, may mắn đã có hắn ở ngay bên cạnh kéo cô lại, nhưng đồng thời, A Hào cũng phi nhanh ra như một cơn gió hốt hoảng muốn đỡ lấy cô.

Một cái liếc mắt đầy ngờ vực từ Hoàng Phong khiến cho anh ta giật mình.

A Hào cúi đầu vội lùi ra sau mấy bước, hoàn toàn không thấy được nụ cười bí hiểm thoáng nhanh của người đàn ông, nếu như sau ngày hôm đó, anh ta biết được chỉ vì một hành động thiếu suy nghĩ của mình mà đã khiến cho người đứng đầu giới xã hội đen thâm sâu khó lường kia nhạy bén nhận ra mọi việc, thì có lẽ, ngay lúc ấy anh ta đã cố kềm nén không làm theo cảm tính của bản thân, dù sao anh ta cũng biết rõ có những thứ không được phép xảy ra, hãy cứ âm thầm được ở bên cạnh như vậy là đủ rồi.

Đêm đó, khi đang ngồi trên giường sấy tóc cho Mai Linh, Hoàng Phong vờ như vu vơ hỏi:

- "Lúc trưa em và A Hào nói gì vậy?"

Đang trong cơn lơ mơ buồn ngủ, Mai Linh nghe loáng thoáng thấy hắn nói gì đó thì ngẩn đầu ngơ ngác:

- "Dạ?"

Nhìn đến gương mặt ngốc nghếch đáng yêu đó của cô, Hoàng Phong cầm lòng không đậu liền đưa tay bẹo lấy đôi má bánh bánh bao ửng hồng, hôn hôn lên khuôn miệng nhỏ nhắn xinh xắn. Một nụ hôn sâu khiến cho Mai Linh cảm thấy cả người lâng lâng quay cuồng.

- "Anh hỏi là, lúc trưa em và A Hào đang nói chuyện gì?"

Hắn vén lên mấy lọn tóc của cô rồi dịu dàng lặp lại câu hỏi, chiếc máy sấy đã được tắt đi đặt ở tủ đầu giường.

Nằm dựa người vào lồng ngực ấm áp, Mai Linh nghiêng đầu chơi đùa với mấy ngón tay chai sần của hắn, cả gương mặt ửng đỏ nóng ran.

- "Không có gì cả, em chỉ kể cho anh ấy nghe một câu chuyện thôi!"

Lúc nói những điều này cho hắn, cô hoàn toàn không suy nghĩ gì quá nhiều, chỉ đơn giản là muốn chia sẻ với hắn ngày hôm đó của cô trôi qua thế nào mà thôi, làm sao cô có thể nghĩ được, người đàn ông này không phải đơn giản hỏi một câu vu vơ như vậy.

Hoàng Phong nghe xong cười cười không đáp, một lúc sau hắn mới lên tiếng:

- "Mai Linh, anh đổi một người khác bảo vệ em thay cho A Hào nhé!"

Không phải câu hỏi, là hắn đã quyết định như vậy, để tránh xảy ra hậu họa về sau thì phải tính trước ngay từ ban đầu.

- "Sao vậy anh?"

Mai Linh hơi ngạc nhiên liền ngẩn đầu lên nhìn, dù sao anh ta cũng đi theo cô lâu như vậy rồi, cũng gọi là có chút quen thuộc, giống như một người bạn thường hay nói chuyện đột nhiên phải chuyển trường khiến cho Mai Linh cảm thấy có hơi bất ngờ.

Và Hoàng Phong hoàn toàn không thích điều đó.

- "Không sao cả".

Hắn lại đưa tay vuốt nhẹ theo sườn mặt của cô, đối diện với đôi mắt trong suốt thanh thuần, hắn đành cam tâm nói dối:

- "Ở nước ngoài anh có một công việc cần A Hào, ngoài ra không ai có thể thay thế cả, cho nên anh muốn đưa A Hào sang bên đó, sẽ có một người khác được điều đến bảo vệ em, em thấy có được không?"

Nghe xong, Mai Linh cũng gật gù cho là có lý, rõ ràng A Hào nên có một nhiệm vụ khác xứng đáng với năng lực của anh ta hơn là suốt ngày đi theo bảo vệ một người như cô, thế nên, cô chẳng có chút mảy may nghi ngờ gì mà để Hoàng Phong toàn quyền quyết định, dù sao thì hắn mới thật sự là chủ nhân của bọn họ, để hắn sắp xếp mọi thứ thì sẽ được hiệu quả hơn.

- "Được ạ, anh cứ quyết đi, em đều nghe anh".

Mai Linh nhỏ giọng nói xong thì tìm một chỗ thoải mái ở trong ngực hắn rồi dựa đầu thiếp đi, trong cơn mộng đẹp, cô không hề biết rằng người đàn ông đang chăm chú nhìn mình đã ghen tuông đến phát điên, bằng sự thấu hiểu của những người đàn ông với nhau, hắn đã nhìn ra được thứ tình cảm khác lạ không nên có xuất hiện trong đôi mắt của A Hào, hắn không muốn bất kỳ ai ngoài bản thân được phép có thứ tình cảm quá phận với người phụ nữ của hắn cả, một Quang Nam đã quá đủ rồi, không được xuất hiện thêm bất cứ tên tình địch nào nữa.

Bao nhiêu anh hùng văn võ song toàn đánh đâu thắng đó, là kẻ bất bại trên chiến trường, thế nhưng có mấy ai lại thoát qua được ải mỹ nhân, có kẻ, chỉ vì một cái liếc mắt của bóng hồng mà sẵn sàng phản lại người đã cùng mình vào sinh ra tử. Mai Linh đời này đã được định sẵn đã là người của hắn, hắn sẽ không cho phép có bất kỳ một kẻ nào có ý định khác đến gần cô.

Sáng sớm hôm sau, A Hào đang chuẩn bị đi đến biệt thự Phỉ Thúy thì liền nhận được một mệnh lệnh từ Hoàng Phong, nội dung đại khái rằng anh ta là một người có năng lực, cần phải được giao cho nhiệm vụ xứng đáng, sau cuộc nội chiến vừa rồi các thế lực ở vùng biên giới đã bắt đầu rục rịch muốn làm phản, vì vậy hắn muốn anh ta phải đi sang biên giới để quản lý các tổ chức ở đó, thời hạn trở về: chưa xác định.

Mấy ngày sau, phía nhà chính phát tang, người đến viếng nhiều không kể hết, Hoàng Phong tuy không muốn nhưng vẫn phải có mặt ở đó với tư cách cháu đích tôn, hắn nhìn quanh một lượt những gương mặt u buồn giả tạo ấy mà thấy chán ghét không chịu được, giờ nghĩ lại mới tự giật mình, không hiểu sao ngày trước hắn lại có thể làm như không thấy những cảnh tượng thế này nữa.

Tang lễ qua đi, ai cũng tự hiểu rõ cuộc chiến tranh giành quyền lực gia tộc đã bắt đầu, cái chết của Hoàng Quân đã mở màn cho việc đám con riêng của những kẻ săn lùng ngôi báu được phép xuất đầu lộ diện, ngoài miệng thì nói rằng cho bọn họ được nhận tổ quy tông, thế nhưng thực chất là âm mưu ngấm ngầm đấu đá nhau đến đầu rơi máu chảy.

Hoàng Phong nghĩ đến trò khôi hài ở nhà chính mà cảm thấy nực cười, đại gia tộc bề ngoài thì có vẻ mẫu mực không ai sánh bằng, thế nhưng bên trong lại thối nát bẩn thỉu đến mức không chịu nổi, trông có khác gì những kẻ bần tiện ngoài kia đâu chứ!

Đột nhiên hắn cảm thấy tính ra thì bản thân cũng thật may mắn, nếu không phải ngay từ đầu đã bị đối xử bất công, bị cha mẹ ghét bỏ, phải tự vật lộn với những đòn roi tanh tưởi của cuộc đời, thì có lẽ giờ đây, chính hắn cũng đã phải cuốn theo cuộc chiến tranh giành quyền lực cùng cái đám con hoang như sài lang dã thú ấy, mất đi cơ hội gặp được Mai Linh rồi không?

Nhưng dù sao đây cũng là một mối nguy hiểm tiềm ẩn, nếu như đã có nhiều con cháu như vậy thì chắc chắn sẽ có thêm một, hai thậm chí là ba con tốt giống như Hoàng Quân nữa. Nếu là trước đây thì hắn hoàn toàn không sợ những thứ tép riêu cản đường đó, thậm chí là còn lấy chúng ra làm trò đùa nữa kia, thế nhưng giờ đây bên cạnh hắn còn có một Mai Linh cần hắn bảo vệ, hắn không muốn phải mạo hiểm.

Trời đã khuya, sương phủ ướt những tán lá xanh mơn mởn bên dưới khu vườn, ánh lửa lập lòe ở điếu thuốc theo từng cú rít của người đàn ông đang đứng ở ban công trong đêm tối càng trở nên tịch mịch, thân hình to lớn như hòa vào màn đêm, bóng lưng dài rộng đứng giữa đất trời cô độc.

Một đôi vòng tay ấm áp mềm mại ôm lấy hắn từ phía sau, hơi thở thơm mát dịu dàng dán chặt vào lưng hắn.

- "Em chưa ngủ sao?"

Hoàng Phong dùng hai ngón tay dụi tắt điếu thuốc rồi nhẹ nhàng xoay người ôm lấy giai nhân của mình, một dòng nước nóng chảy qua lục phủ ngũ tạng lạnh lẽo, sưởi ấm cho hắn thoát khỏi màn đêm mờ mịt. Hắn áp bàn tay to lớn lên gò má mát lạnh của cô, khẽ miết nhẹ da thịt thơm ngọt.

Mai Linh nghe hắn hỏi thì hơi lắc đầu, cô tựa người vào lồng ngực rắn chắc quen thuộc, lắng nghe từng nhịp tim đập theo quy luật.

- "Có phải đã xảy ra chuyện gì không anh? Từ sau đám tang, em luôn cảm thấy anh có tâm sự, nói cho em nghe được không?"

Bàn tay nhỏ nhắn đầy đặn xoa xoa nơi ngực trái người đàn ông, dưới lớp da màu đồng mạnh mẽ đó, là trái tim đã hoàn toàn thuộc về cô.

Hoàng Phong cười cười hôn nhẹ lên trán cô người yêu rồi đáp:

- "Anh thì có chuyện gì được..."

Phải, một người đàn ông đã từng trải qua bao nhiêu sóng gió như hắn thì có chuyện gì được chứ, mà cho dù có đi chăng nữa thì hắn cũng sẽ tự mình giải quyết, tuyệt đối không để cô phải bận tâm đến những vấn đề đó, dù sao thì những gì mà hắn phải đối diện quá mức dơ bẩn, nó không xứng để cô phải chú ý đến.

Thế nhưng Mai Linh hiểu rõ người đàn ông của mình hơn ai hết, hắn luôn dành cho cô những thứ tốt đẹp nhất còn bản thân thì lại trốn ở một chỗ tự mình xử lý những khó khăn, cô sẽ không để hắn phải một mình như vậy nữa, dù sao cũng đã nói sẽ cùng nhau vượt qua tất cả mà.

Mai Linh cụp mi, cô vuốt thẳng lại mép áo cho Hoàng Phong rồi mỉm cười dịu dàng nói:

- "Không tin tưởng em sao?"

- "Không phải".

Hoàng Phong nghe xong liền vội đáp, hắn tin tưởng cô hơn bất kỳ ai, cũng vì quá tin yêu, cho nên luôn muốn dành cho cô những thứ tốt đẹp nhất.

- "Nếu đã tin em, sao không để em chia sẻ mọi thứ cùng anh?"

Mai Linh vẫn bình tĩnh đối diện với người đàn ông, cô chạm tay vào gò má cương nghị lạnh lẽo, muốn dùng chút hơi ấm da thịt để xua tan buốt giá.

- "Để em chia sẻ lo âu cùng anh được không? Chúng ta là người thân mà".

Rốt cuộc, Hoàng Phong cũng bị cô thuyết phục chỉ đành thở dài thỏa hiệp, hắn nói cho cô nghe về sự việc ở nhà chính bao ngày qua, kể về những đứa con ngoài giá thú của các chú hắn dần dần được đưa về, thế nhưng đó chỉ là những mặt nổi của tảng băng chìm, còn những điều dơ bẩn thối tha nhất hắn tuyệt nhiên sẽ không bao giờ nhắc đến.

Lúc nghe xong Mai Linh chỉ im lặng không nói, mặc dù chưa bao giờ phải đối mặt với những thứ này nhưng cô vẫn biết rằng sống trong nhà hào môn không dễ dàng chút nào, đặc biệt là một gia tộc lớn có gốc rễ lâu đời như nhà của hắn, nhưng cô vẫn nhìn hắn dịu dàng an ủi:

- "Không sao đâu anh đừng lo lắng, mọi chuyện đều sẽ có cách giải quyết của nó thôi, em sẽ luôn ở đây, nếu anh cần bất cứ thứ gì thì hãy nói cho em biết, em sẽ dùng mọi cách để giúp cho anh, hứa với em, đừng chịu đựng một mình, nhé!"

Mai Linh áp trán của cô vào trán của hắn, hơi thở của hai người quấn quýt lấy nhau như đang hòa làm một, khóe mắt Hoàng Phong đỏ bừng, đầu mũi hăng hăng tê dại. Hắn đã không còn phải đơn độc tự chiến đấu một mình nữa, giờ đây sau lưng hắn chính là người sẽ cùng hắn vượt qua mọi khó khăn.

- "Cảm ơn em, cảm ơn em".

Hoàng Phong kích động đến khàn giọng, mùi long diên hương cùng mùi da thịt thiếu nữ quấn vào nhau khiến cho cơ thể tràn đầy sinh khí đàn ông nóng bừng, đôi bàn tay hư hỏng đã bắt đầu chu du trên cơ thể nõn nà của người thiếu nữ.

- "Anh yêu em".

Hắn nói xong thì bế hổng cô lên, từng nụ hôn nồng nàn đốt lên lửa dục rơi xuống như vũ bão. Trong cơn say tình ái, Mai Linh bị cuốn vào dòng thác cực khoái hết lần này đến lần khác, đầu óc cô mơ màng như đang bay dật dờ trên những đám mây, hoàn toàn không nhớ rằng hắn chưa cho mình một lời đảm bảo nào cả.

Kỳ nghỉ tết kết thúc thì sức khỏe của Mai Linh đã khá hơn rất nhiều, cô trở lại trường học còn Hoàng Phong cũng bắt đầu giải quyết mớ công việc ứ dồn ở công ty, mọi thứ trở về với nhịp sống bình thường.

Hôm nay Hoàng Phong lại tự lái xe đưa cô người yêu nhỏ của mình đi học, sau khi mở cửa ghế phụ cho Mai Linh hắn mới vòng qua đầu xe về lại ghế lái của mình, lúc ngồi vào bên trong, một túi gấm nhỏ thơm mùi trầm treo đong đưa ở ngay chỗ gương chiếu hậu thu hút ánh nhìn của hắn.

- "Đây là gì vậy em?"

Hoàng Phong đưa tay bắt lấy túi gấm màu đỏ rồi hỏi, miệng túi bịt kín cất giấu thứ gì đó sàn sạt như cát ở bên trong.

- "Là bùa cầu may".

Mai Linh loay hoay vừa thắt dây an toàn vừa trả lời, nắng sớm chiếu qua làn da trắng hồng của cô, soi rõ từng sợi lông tơ thật mảnh

- "Em đã đi đến chùa để xin về cho anh đó, treo nó trong xe để lúc nào anh cũng được may mắn bình an".

Cô mỉm cười dịu dàng, rót vào nơi tim của hắn từng dòng nước ấm đến hun đỏ hai mắt.

Thật muốn giấu cô vào lòng, để cô chỉ có thể ở bên cạnh hắn cả đời.

- "Cảm ơn cục cưng".

Hoàng Phong cúi đầu hôn lên gương mặt người con gái đang ở trong lồng ngực của mình, thứ tình yêu cao quý mà cô dành cho hắn khiến cho cuộc sống của hắn trở nên có ý nghĩa hơn rất nhiều, thế nhưng điều đó cũng khiến cho hắn ngày càng tham lam hơn, chính hắn cũng cảm nhận được, hắn sợ mất đi cô bé ngốc này đến mức nào.

- "Mai Linh nhà mình là bé ngoan tốt nhất trên đời".

Hôn lên đôi má đang ửng hồng đẹp đẽ, Hoàng Phong ở bên tai cô thủ thỉ những lời ngọt ngào khiến cho Mai Linh ngượng đến bốc khói, hắn cho rằng cuối cùng thì những giây phút bình yên đã quay trở lại.

Thường thì trước những cơn bão lớn bầu trời đều sẽ cực kỳ phẳng lặng bình yên.