Sai Lầm Tai Hại FULL

Chương 5



5

Không đợi tôi kịp phản ứng lại, Tống Khiết lại tiếp tục nạt nộ, “Chúng ta mới chia tay chưa bao lâu, em đã tìm được niềm vui mới rồi???”

Ánh mắt anh trông thật buồn, chính xác là buồn cười 🙂

“Chuyện này không liên quan gì đến anh cả, chúng ta chia tay rồi, đừng làm phiền cuộc sống của nhau nữa.”

Tôi xấu hổ nhìn Hạ Tự, lí nhí xin lỗi anh.

Hạ Tự lắc đầu, bình tĩnh đáp, “Không sao, chúng ta đi thôi.”

Tống Khiết muốn giữ tôi lại nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Hạ Tự thì cánh tay đột nhiên khựng lại giữa không trung.

Cho đến khi chúng tôi đi ra đến cửa, Tống Khiết mới gào lên, “Nguyên Nguyên, tôi đã đổi nơi làm việc rồi, chúng ta sẽ không phải yêu xa nữa. Em cho tôi thêm một cơ hội, có được không?”

Bước chân tôi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không dừng lại.

Hạ Tự đưa tôi về kí túc, trước lúc đi anh đột nhiên hỏi, “Đó là bạn trai em?”

Tôi hơi sững sờ vì anh tự nhiên lại hỏi về chuyện của Tống Khiết.

“Không, không, không, là bạn trai cũ!”, tôi đứng thẳng người, chỉ tay lên trời, “Anh yên tâm, em vẫn luôn tuân thủ nguyên tắc của phòng thí nghiệm là không được yêu đương.”

Hạ Tự nhìn tôi không nói gì, một lúc sau khóe miệng anh mới khẽ cong lên, “Cũng không phải là không thể, nhưng người đó thì không được.”

Nói rồi anh chỉnh lại ba lô, quay người rời đi.

Tôi đứng lặng trước cửa ký túc rất lâu, im lặng nhìn bóng lưng ngày một xa dần của Hạ Tự.

Anh rốt cuộc có ý gì, tôi có thể yêu đương nhưng không thể với Tống Khiết?

Vì sao anh lại có thành kiến với Tống Khiết nhiều như thế?

Tối hôm đó anh gửi cho tôi một file word, chính là bản tóm tắt cho hạng mục nghiên cứu do anh phụ trách chính, còn thiếu một người nữa phụ trách việc giám sát thí nghiệm, ghi chép và tính toán số liệu.

“Tôi cảm thấy em rất thích hợp. Nhưng đương nhiên em cũng có quyền nghiên cứu kỹ lưỡng rồi mới đưa ra quyết định.”

Nói thật lòng tôi rất cảm động.

Từ ngày mới bắt đầu nhập học, giáo viên hướng dẫn của tôi đã nói rằng, trong quá trình học, nếu như có cơ hội tham gia vào các công trình nghiên cứu lớn, thì đó sẽ là một cơ hội rất quý giá.

Bất kể là sau này tôi học tiếp lên Tiến sĩ hay đi làm, lý lịch cũng sẽ đẹp lên rất nhiều.

Nhưng mà…

Thời gian dành cho phòng thí nghiệm của lớp nghiên cứu sinh chiếm đa số rồi, lại cộng thêm bình thường tôi còn đi làm thêm nữa, ca này căng quá.

Vậy là hôm sau, tôi chỉ đành ngậm ngùi từ chối anh, “Anh ơi, em xin lỗi… quỹ thời gian của em không được nhiều cho lắm.”

Hạ Tự đang cúi đầu ghi chép gì đó, nghe tôi nói vậy thì liền ngẩng đầu lên, cau mày hỏi, “Vì sao?”

“Bình thường thời gian lên phòng thí nghiệm của em cũng khá nhiều, hơn nữa em cũng có một số việc…”

Hạ Tự hình như có chút tức giận, “Chuyện gì? Em có thời gian đi làm thêm, có thời gian chơi game, có thời gian viết “mấy thứ đó”, nhưng lại không có thời gian dành cho việc nghiên cứu?”

Nói xong, Hạ Tự dường như cũng tự nhận ra điều bất ổn, mặt anh đỏ hồng.

Tôi lúng túng định giải thích rằng đó không phải là tác phẩm của mình, nhưng sợ anh lại thêm phần bối rối nên cuối cùng lại thôi.

Có điều, bộ dạng tức giận của Hạ Tự sao lại đáng yêu như thế chứ???

Một lúc sau, anh lại hồi phục lại dáng vẻ nghiêm túc thường ngày, “Xin lỗi, tôi phản ứng hơi thái quá. Đây là một cơ hội rất tốt, em nên suy nghĩ thêm rồi hãy nói với tôi.”

“Vâng ạ.”

Rõ ràng bảo là tôi có thể đưa ra quyết định, vậy mà quyết định rồi anh lại không ưng, nhưng bụng thì nghĩ vậy miệng thì vẫn một dạ hai vâng như đúng rồi.

Trở về nhà, tôi phát hiện Tống Khiết đã đánh mấy cái mail cho mình, yêu cầu tôi unblock anh ấy.

Tôi đắn đo một lúc, cuối cùng giải trừ phong ấn cho anh ta thật.

Nguyên nhân chính là, đột nhiên nhớ ra nửa năm trước Tống Khiết vay tôi 5000 tệ còn chưa trả.

Vừa mới được unblock, anh đã háo hức nhắn tin vào wechat của tôi.

“Nguyên Nguyên, khi nào em rảnh, tôi muốn mời em ăn một bữa. Em yên tâm, công ty hiện tại của tôi cách trường em rất gần, chỉ cần em có thời gian, khi nào tôi cũng có thể tới.”

Nhìn dòng tin nhắn này, kí ức của 3 năm trước chợt ùa về, khi đó người chủ động luôn luôn là tôi.

Chủ động hẹn anh, chủ động đợi anh, thậm chí chủ động giảng hòa mỗi lần cãi vã.

Tôi nhẫn nhịn 3 năm với mộng tưởng rằng anh sẽ thay đổi, không ngờ rằng xa cách nửa năm, mọi thứ lại đảo ngược tình thế rồi.

Thấy tôi không nói gì, Tống Khiết lại liên tục gửi mấy icon đáng yêu tới.

“Anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ đi.”

“Trăng thanh gió mát, rất thích hợp để hẹn hò. Em thấy sao, Nguyên Nguyên.”

“Anh nhìn ngôi sao sáng nhất trên bầu trời đêm nay đi, rực rỡ không kém gì nụ cười anh khi cầm 5000 tệ của em nhỉ?”