Sát Thần Chí Tôn - Giang Thần

Chương 2110: Đại Đế tụ tập (2)



- Chư vị, hôm nay mời các ngươi đến, đầu tiên chính là muốn mời chư vị tiền bối nói thoải mái, nói xem các ngươi đối với tán tu đại hội có đề nghị gì không?

Giang Trần mở miệng nói.

Hỏa Viêm Đại Đế bận bào phục hỏa diễm, lộ ra uy thế rất mạnh, mới mở miệng, khí thế liền mười phần, như một đoàn hỏa diễm đang hừng hực thiêu đốt.

- Chân thiếu chủ, Long Hổ Phong Vân Hội này là Lưu Ly Vương Thành ngươi tổ chức, nghĩ đến chương trình các ngươi đã sớm định tốt a. Như thế nào tới bây giờ, lại hỏi chúng ta?

Hỏa Viêm Đại Đế này cũng thẳng tính, nói chuyện khinh thường quanh co lòng vòng, bụng dạ thẳng thắn.

Giang Trần cười cười:

- Hỏa Viêm Đại Đế là sáu cự đầu của tán tu giới, Chân mỗ sớm có nghe thấy, như sấm bên tai. Lôi lệ phong hành, quả nhiên danh bất hư truyền. Long Hổ Phong Vân Hội này, chúng ta thực sự đã có chương trình. Bất quá, nếu là tán tu đại hội, tự nhiên phải cho mọi người thoả mãn, để cho mọi người cảm thấy chuyến đi này không tệ, như thế mới tính toán thành công.

- Muốn cho mọi người thoả mãn, nhất định phải biết rõ trong lòng chư vị nghĩ cái gì, cần cái gì. Như thế, Long Hổ Phong Vân Hội này, mới tính toán không có tổ chức uổng phí.

Mạch Vô Song ở một bên cười nói:

- Huy lão ca, nếu không ngươi nói trước đi?

Tỉnh Trung Đại Đế cười ha ha:

- Lão phu tới tham gia Long Hổ Phong Vân Hội này, một là hướng về phía mặt mũi của Mạch lão đệ ngươi, hai là hướng về phía tên tuổi của Chân thiếu chủ. Còn thứ ba, là muốn biết rõ, Tùng Hạc Đan kia, đến cùng là thật hay giả?

Tin đồn nói lại chân thật, không có tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe thấy. Vậy cũng không thể quá tin. Đây cơ hồ là đại biểu suy nghĩ trong nội tâm của tất cả Đại Đế tán tu.

- Chư vị nhìn xem.

Giang Trần sớm có sở liệu, cũng không sĩ diện cãi láo, lòng bàn tay quán một cái, đã nhiều hơn một viên thuốc.

Viên thuốc này, đúng là một viên Tùng Hạc Đan, màu Bích Ngọc, hồn nhiên thiên thành, như Tạo Hóa tự nhiên, cho người một loại cảm giác thị giác trùng kích cường đại.

Đan dược cao đoan, đan dược tuyệt phẩm, một khi ra tay, liền có một loại mị lực đặc biệt.

Mà Tùng Hạc Đan này, loại mị lực đặc biệt kia không thể nghi ngờ càng thêm rõ ràng. Thoáng cái liền hấp dẫn ánh mắt mọi người, làm cho chúng nhân không thể kháng cự mà tim đập thình thịch.

Mạch Vô Song cười nói:

- Mạch mỗ ta có thể lấy Tâm Ma thề, Tùng Hạc Đan này là xác thực. Đạo lữ của ta, là dùng viên thuốc này, mới có thể tìm được đường sống trong chỗ chết.

Sự thật thắng hùng biện.

Giang hồ nghe đồn dù hay thế nào, cũng không chân thật bằng giờ khắc này.

Ngay cả Tỉnh Trung Đại Đế, trong mắt cũng lóe ra tinh mang, thật lâu về sau, mới than nhẹ một tiếng:

- Giang sơn luôn có nhân tài a. Lão phu xem như phục rồi.

- Chân thiếu chủ, Tùng Hạc Đan này, có thể lượng sản hay không?

Nhược Y Đại Đế kia, lại bỗng nhiên hỏi thăm.

Giang Trần lắc đầu:

- Đan dược như thế, nếu có thể lượng sản, vậy thì không gọi Thiên cấp đan dược rồi. Tài liệu của viên thuốc này rất khó thu thập, quá trình luyện chế cũng cực kỳ gian nan. Ngay cả Đan Vương cường đại nhất, cũng tuyệt đối luyện chế không được Tùng Hạc Đan này. Chỉ có Đan Đế, mới có thể thử một lần. Nhưng khả năng thành công cũng không lớn.

Giang Trần đây là ăn ngay nói thật.

Hắn có thể luyện chế thành công, không phải nói hắn bây giờ là Đan Đế. Mà là kiếp trước nội tình đan đạo của hắn quá sâu, mà Tùng Hạc Đan này tuy cao cấp, nhưng phóng tới kiếp, nó chỉ là đan dược của vị diện thế tục thường thường không có gì lạ mà thôi, miễn cưỡng có thể mò đến trình độ Chư Thiên, không hơn.

Cho nên, đối với Giang Trần mà nói, độ khó của Tùng Hạc Đan không lớn.

Thế nhưng mà đối với Đan sư khác của Thần Uyên Đại Lục mà nói, độ khó của Tùng Hạc Đan tuyệt đối có thể so với lên trời.

Nói đến nói đi, vẫn là vấn đề nội tình.

Tuy dung nhan của Nhược Y Đại Đế rất bình thường, nhưng một cái nhăn mày một nụ cười tầm đó, lại có một loại lực tương tác tự nhiên, thanh âm ngọt ngào, làm cho lòng người xốp giòn.

- Chân thiếu chủ, Tùng Hạc Đan này, rốt cuộc phải bỏ bao nhiêu, mới có thể mua được một khỏa?

Vấn đề này, đồng dạng là vấn đề mà những người khác muốn hỏi.

Mặc dù mọi người đều là cường giả Đế cảnh, nhưng mà Đế cảnh cũng không có nghĩa là Dương thọ vô cùng vô tận. Đế cảnh cường thịnh trở lại, số tuổi thọ cũng là có hạn.

Từ xưa đến nay, cường giả Đế cảnh vượt qua một vạn tuổi, có thể nói ít càng thêm ít.

Đừng nói cường giả Đế cảnh, dù là Thiên Vị cường giả, cũng không phải vĩnh sinh bất tử.

Cho nên, loại đan dược kéo dài tuổi thọ như Tùng Hạc Đan, bất luận kẻ nào cũng không thể cự tuyệt. Ai sẽ ngại mệnh mình quá dài chứ?

Diên thọ kéo dài 800 đến một ngàn năm, đây đối với cường giả Đế cảnh mà nói, có thể nói là thiên đại hấp dẫn. Chỉ sợ ngoại trừ đột phá Thiên Vị ra, nó là hấp dẫn lớn nhất rồi.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt của mọi người đều nhanh như chớp mà nhìn Giang Trần, muốn từ chỗ Giang Trần đạt được đáp án xác thực.

- Chư vị, Tùng Hạc Đan này, cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ qua dùng Linh Thạch đến cân nhắc giá trị của nó. Nhược Y Đại Đế hỏi, thật đúng là hỏi đến tim gan ta rồi.

Giang Trần cười nói

Hoàn toàn chính xác, Giang Trần luyện chế Tùng Hạc Đan, thật đúng là không nghĩ qua Tùng Hạc Đan giá trị bao nhiêu Linh Thạch.

Dù sao, đan dược này quá trân quý, Giang Trần căn bản không nghĩ Linh Thạch có thể cân nhắc giá trị của hắn. Nếu như Linh Thạch có thể mua được một khỏa Tùng Hạc Đan, Giang Trần tin tưởng, tu sĩ khắp thiên hạ, đều sẽ táng gia bại sản tới mua một khỏa.

- Chân thiếu chủ, hôm nay ngươi mời chúng ta đến, không phải là muốn treo giá, thăm dò trình độ mong muốn của mọi người đối với Tùng Hạc Đan sao?

Bỗng nhiên có một gã Đế cảnh tán tu lạnh lùng hỏi.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Mạch Vô Song trầm xuống:

- Bằng hữu, loại suy đoán này, không khỏi có chút lấy tâm tiểu nhân đo lòng quân tử rồi.

Nhưng Giang Trần lại cười nhạt một tiếng:

- Muốn nói thăm dò trình độ mong muốn của mọi người đối với Tùng Hạc Đan, ngược lại là thật sự. Về phần treo giá, lại chưa hẳn.

Lúc này Tỉnh Trung Đại Đế mới mở miệng nói:

- Chân thiếu chủ, Tùng Hạc Đan này, ngươi có mấy khỏa?

Đây mới là mấu chốt.

Giang Trần cũng nghiêm túc:

- Tùng Hạc Đan rất ít, xa xa không cách nào thỏa mãn khẩu vị của mỗi người ở đây. Lần này lấy ra đấu giá, cũng chỉ có một khỏa Tùng Hạc Đan. Có lẽ, còn có thể lấy ra một hai khỏa dùng làm giao dịch.

- A? Giao dịch? Cần thẻ đánh bạc gì?

Tỉnh Trung Đại Đế rất có hứng thú.

Giang Trần cười nói:

- Thẻ đánh bạc rất đơn giản, chư vị đều có thể lấy ra.

Lời này nói ra, những Đại Đế ở đây vốn là sững sờ, lập tức có ít người sắc mặt âm trầm xuống, nhìn lại bên Mạch Vô Song.

- Hắc hắc, Chân thiếu chủ, ngươi đánh bàn tính tốt a. Hẳn ngươi cho rằng, chỉ là một khỏa Tùng Hạc Đan, liền muốn chúng ta như Vô Song Đại Đế, đối với ngươi khăng khăng một mực, đi theo Khổng Tước Thánh Sơn của ngươi?