Sát Thần Chí Tôn - Giang Thần

Chương 934: Lục đục với nhau 1



Có những chuẩn bị như vậy ở phía sau, đương nhiên là không cần phải tự mình ngăn cản Giang Trần rồi.

Nhưng mà Giang Trần là ngươi cơ linh, tại sao lại không nhìn ra lão gia hỏa này chơi mánh khóe cơ chứ. Độc trận hắn đã sớm nhìn ra.

Mà lão hồ ly này âm thầm phái ra triệu hoán thú, tiềm phục trong lòng đất, sao có thể thoát khỏi sự truy tung của Băng Hỏa yêu liên được.

Vô Ngân trưởng lão đa mưu túc trí, lời thề thiên địa kia của hắn kỳ thực là một chút kỹ xảo, trong lời nói lưu lại rất nhiều thứ mà hắn chuẩn bị ở phía sau.

Không ngờ những bố cục mà hắn gọi là tinh vi này lại bị Giang Trần một câu nói toạc ra.

Chuyện này khiến cho Vô Ngân trưởng lão giật mình, trong lúc nhất thời không phản bác được gì.

Tới đây Vô Ngân trưởng lão giật mình tỉnh ngộ, hiểu ra Giang Trần này tuyệt đối không phải là một đệ tử thiên tài mới, tuyệt đối không thể coi hắn là một đệ tử thiên tài bình thường.

Giang Trần này đừng nhìn chỉ có Nguyên Cảnh ngũ trọng, tuyệt đối là một kình địch.

Nếu như không phải Vô Ngân hắn ở đây, Vệ Khánh gặp được kẻ này tuyệt đối là lành ít dữ nhiều. Sự thật trước mắt so với bất kỳ lời nói nào còn có sức thuyết phục hơn.

- Giang Trần, lão phu thừa nhận, đánh giá thấp thực lực của ngươi. Giết người cũng phải đền mạng. Nói đi, ngươi muốn thế nào mới buông tha cho Vệ Khánh.

Vô Ngân trưởng lão trở mặt cực nhanh, sau khi bị Giang Trần bóc trần kế hoạch, thế nhưng lại không có đỏ mặt mà ngược lại da mặt cực dày, cùng với Giang Trần cò kè mặc cả, dường như đã chịu nhận thua với Giang Trần.

Nhưng mà hắn càng làm như vậy Giang Trần càng đề phòng.

Người Tiêu Dao tông co được giãn được, lúc nên hung hăng càn quấy nên hung hăng càn quấy, lúc nên ẩn nhẩn thì ẩn nhẫn. Những loại người này mới là đối thủ đáng sợ nhất.

- Buông tha cho Vệ Khánh?

Giang Trần mỉm cười nói:

- Các ngươi bố trí mai phục ta, khi tính toán lấy mạng ta có từng nghĩ tới sẽ tha cho ta một mạng hay không? Hiện tại rơi vào trong tay ta lại muốn ta buông tha cho hắn?

Vô Ngân trưởng lão lạnh nhạt, hai mắt giống như độc xà đảo quanh thân Giang Trần:

- Ngươi không buông tha cho hắn, chẳng lẽ còn dám giết hắn? Ngươi giết hắn lão phu sẽ giết ngươi. Ngươi chỉ là một Nguyên Cảnh ngũ trọng, không phải ngươi sẽ ngây thơ cho rằng có thể tránh thoát được một kích của lão phu đó chứ?

Giang Trần thừa nhận nếu như dựa vào vũ lực đối kháng, hắn ở trước mặt cường giả Địa Thánh Cảnh căn bản không có cơ hội nào thủ thắng.

Nhưng mà điều này không có nghĩa là Giang Trần sẽ sợ Vô Ngân trưởng lão.

Không nói trước hắn còn con bài sát thủ như Long Tiểu Huyền, cho dù không có, Giang Trần cũng có rất nhiều con át chủ bài. Đánh không lại Vô Ngân trưởng lão này cũng có bảy tám phần nắm chắc thoát thân.

- Lão hồ ly, ngươi đừng cậy già lên mặt, nếu như ngươi thực sự cường đại như vậy thì Vệ Khánh này cũng không có rơi vào trong tay ta.

Giang Trần không chút khách khí nói lại.

Hiển nhiên lòng dạ của Vô Ngân trưởng lão rất sâu, mặc kệ Giang Trần nhục mạ hắn thế nào, thủy chung sắc mặt hắn không có một chút thay đổi nào. Khuôn mặt vẫn luôn thâm trầm như nước, khiến cho người ta không nhìn thấu nội tâm của hắn.

- Người trẻ tuổi có chút nhuệ khí là tốt, nhưng mà cũng phải biết xem xét thời thế. Ngươi lãng phí thời gian ở đây, còn không bằng bỏ đi hái slinh dược. Linh dược trong Huyễn Ba sơn vô số, chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua cơ hội phát tài như vậy sao? Còn nữa, tuy rằng lão phu hoài nghi ngươi đạt được linh dược Thiên cấp, nhưng mà ngươi có nghĩ tới không, cho dù ngươi có giết Vệ Khánh, ngươi có thể phong tỏa được tin tức này sao? Chỉ cần lão phu tiết lộ với bên ngoài, ngươi sẽ trở thành mũi tên cho mọi người chỉ trích ở trong Huyễn Ba sơn này. Cho dù ngươi sớm rời khỏi nơi này, ngươi cảm thấy ngươi có thể bình yên nắm linh dược Thiên cấp trong tay hay không?

Vô Ngân trưởng lão từng bước, từng bước nói những lời thấm thía.

Giang Trần cười nhạt một tiếng:

- Những lời này có lẽ là làm cho ta quan tâm đúng không? Cũng không cần nhọc ngươi quan tâm. Ngươi nói một đống lớn như vậy khiến cho ta có cảm giác hổ từ bi thỏ. Theo như ngươi nói, ta còn phải cầu ngươi thay ta giữ bí mật sao?

- Chỉ cần ngươi thả Vệ Khánh, chuyện linh dược Thiên cấp chúng ta cam đoan không nói với người thứ tư.

Vô Ngân trưởng lão nghiêm túc nói.

Giang Trần tức cười nói:

- Có phải ngươi lại muốn phát ra một lời thề thiên địa ra vẻ với ta hay không? Lần này muốn lập thế nào? Lợi dụng sơ hở thế nào a? Không nói với người thứ tư, thế nhưng ngươi có thể nói với một đống lớn người a. Dù sao không chỉ đơn thuần là thứ tư, còn có thứ năm, thứ sáu, thứu bảy. Đến lúc đó ngươi có rất nhiều chỗ trống để chen vào, đúng không?

Vô Ngân trưởng lão này trong đầu tràn ngập ý xấu, một khi mở miệng đã có vô số chuẩn bị phía sau.

Cũng may Giang Trần đối với loại người này đã sớm có đề phòng. Cho nên mặc kệ Vô Ngân trưởng lão nói cái gì, cuối cùng hắn đều không tin.

Trong lòng Vô Ngân trưởng lão cả kinh, giờ phút này cơ hồ hắn có ảo giác, đứng trước mặt hắn đâu phải là người trẻ tuổi, đây quả thực giống như một lão hồ ly a.

Nhiều thứ hắn chuẩn bị phía sau như vậy không ngờ lại không thể dấu diếm tiểu tử này một chút nào.

Nhưng mà lần này Vô Ngân trưởng lão không có phản bác mà chỉ cười nhạt một tiếng:

- Giang Trần, ngươi đã không tin lão phu, vậy thì lão phu cũng không còn gì để nói. Ngươi muốn lão phu thề thế nào, ngươi cứ nói. Chuyện này cũng được a.

Vô Ngân trưởng lão hiện tại chỉ cần kéo dài thời gian, hắn đã phát ra truyền âm phù, thông tri cho một trưởng lão khác của bổn môn.

Chỉ cần vị trưởng lão kia tới, hai người bao vây, một ngoài sáng, một trong tối, muốn tiêu diệt Giang Trần dễ như trở bàn tay.

Thời điểm này mặc kệ Giang Trần có yêu cầu gì, Vô Ngân trưởng lão hắn cũng không cự tuyệt, thứ hắn muốn làm chỉ là giữ cho Giang Trần không manh động.

Đồng bạn của hắn nhanh thì nửa ngày, chậm thì một ngày sẽ đuổi tới đây.

Linh dược Thiên cấp, Vô Ngân trưởng lão nhất định phải có. Nếu như Giang Trần này thoát khỏi Huyễn Ba sơn, muốn cướp đoạt tiếp mà nói hiển nhiên không có bất kỳ khả năng nào.

Cho nên Vô Ngân trưởng lão không tiếc bất luận giá nào cũng phải lưu lại Giang Trần.

Dù là trong lúc quan trọng hi sinh Vệ Khánh cũng không tiếc. Chỉ là hiện tại còn chưa tới một bước đó, cho nên hắn không muốn dùng sinh tử của Vệ Khánh đi mạo hiểm.

Dù sao nếu như Vệ Khánh chết, hắn trở về cũng khó ăn nói.

Trừ phi cuối cùng không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác, hắn mới có thể đi một bước này. Vì linh dược Thiên cấp, tin rằng cho dù hi sinh Vệ Khánh, chỉ cần linh dược Thiên cấp tới tay, trở về vẫn có thể ăn nói.

Vệ Khánh xuất sắc, chỉ là một thiên tài mà thôi. Người xuất sắc như Vệ Khánh trong Tiêu Dao tông cũng có mấy người.

Hơn nữa tuy rằng thiên phú độc đạo của Vệ Khánh xuất chúng, thế nhưng thiên phú võ đạo lại không tính là xuất sắc nhất. Đây là điểm yếu của Vệ Khánh.