Cứ như vậy, cha mẹ nuôi của tôi, cũng là cha mẹ ruột của thiên kim giả kia, đã định cư tại dinh thự này.
Hai người thất nghiệp luôn sống trong khu ổ chuột lần đầu tiên được đến khu nhà giàu tấc đất tấc vàng này, họ vui sướng đến phát điên.
Còn cảm thấy đây là nhờ phúc của con gái ruột.
"Gia Hân của chúng ta trời sinh đã có phúc khí, chúng ta thật sự là hưởng phúc từ con!"
"Còn phải nói, cũng không nhìn ra là do ai sinh ra à!"
Khi hai người đang tự mãn, hoàn toàn không chú ý đến khuôn mặt xấu hổ và khó xử của Triệu Gia Hân.
Cô ta bây giờ chỉ là một thiên kim giả, địa vị trong gia đình vốn đã khó xử, giờ lại có thêm hai người ba mẹ ngốc nghếch suốt ngày lải nhải bên tai.
Tôi đoán trong lòng cô ta đang có 10.000 con Alpaca đang chạy qua.
"Ba, mẹ, hai người ăn trước đi."
Tôi khéo léo cầm hai chén yến đưa cho hai người.
Ánh mắt của Triệu Bảo Lâm và Chu Nguyệt Nga rơi lại vào tôi, trong nháy mắt trở nên lạnh lùng hơn, nhưng do thân phận của tôi hiện tại nên không thể thể hiện quá rõ ràng, miễn cưỡng “cảm ơn” với tôi.
Họ biết rõ rằng chính tôi là người đề nghị cho họ ở lại, nhưng vẫn lạnh lùng nhìn tôi như cũ, chưa bao giờ cho tôi sắc mặt tốt.
Cũng được.
Dù sao trong suốt mười năm này, tôi trong nhà họ sống như một con ở, đến chó còn được đối xử tốt hơn cả tôi.
Thử nghĩ xem, một con chó trong nhà bỗng một ngày trở thành tiểu thư nhà giàu, hơn nữa còn đe dọa đến địa vị của con gái ruột nhà họ.
Họ còn có thể mỉm cười với tôi sao?
Nhìn thấy khuôn mặt hơi khó xử của cha mẹ ruột tôi, Triệu Gia Hân kìm nén vẻ mặt, lạnh lùng nói:
"Thực bất ngôn tẩm bất ngữ***, đây là quy củ nhà chúng tôi, xin đừng nói chuyện và ăn cơm trước"
***Thực bất ngữ, tẩm bất ngôn - 食不语, 寝不言 : Khi ăn không bàn luận, khi ngủ không nói chuyện (Đạo ẩm thực của Khổng Tử Mạnh Tử)
Triệu Bảo Lâm và Chu Nguyệt Nga hai mắt nhìn nhau.
Phải một lúc lâu mới hiểu ý cô ta, vội vàng ngậm miệng lại, cúi đầu uống yến.
Tiếng hút sồn sột vang lên khiến mọi người trên bàn cau mày.
Người cha giàu có Lục Hướng Viễn không thể chịu đựng được nữa, ông đặt đồ ăn trên tay xuống và lạnh nhạt nói:
"Tôi no rồi, mọi người ăn đi nhé!"
Ngay sau đó người mẹ ruột cao quý và tao nhã của tôi cũng đứng dậy.
"Tôi cũng no rồi, mọi người từ từ ăn nhé!"
Triệu Bảo Lâm và Chu Nguyệt Nga thậm chí còn không thèm lau miệng, vội vàng đáp:
"Được, được."
Sắc mặt Triệu Gia Hân càng tái nhợt hơn, tay siết chặt.
Mí mắt buông xuống, nhìn không rõ cảm xúc.
Lục Trạch Duẫn, anh trai ruột tôi, lúc này đang nhìn về phía tôi.
Lông mày nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm tràn ngập sự bất mãn và khó chịu.
Khỏi phải nói, chắc chắn anh ta đang oán trách vì sao tôi lại để hai tên ngốc này ở nhà anh ta, khiến cho gia đình ăn cơm cũng không xong.
Tôi không để tâm đến sự bất bình của anh ấy, tiếp tục công cuộc ăn uống của bản thân.
Nếu không để bọn họ ở lại, thì làm sao có thể xé rách bộ mặt của Triệu Gia Hân?
Làm sao có thể khiến cô ta mất hết mặt mũi được?
Làm sao có thể cho bố mẹ ruột của tôi biết được trước khi tới đây tôi đã phải chịu đựng những gì trong suốt ngần ấy năm?
2.
Ban đêm.
Mẹ ruột tôi, Trang Nhã Lan, gõ cửa phòng tôi.
Bà ấy năm nay đã ngoài bốn mươi, nhưng vì chăm sóc bảo dưỡng tốt nên trông vẫn như phụ nữ ba mươi.
Lúc đầu mẹ chỉ hỏi tôi sống ở ngôi nhà này thế nào, có quen không, v.v.
Rất nhanh chúng ta đã đến điểm chính.
"Chi Chi, cha mẹ nuôi con đã ở nhà chúng ta được một tháng rồi, mẹ cảm thấy thói quen sinh hoạt của họ dù sao cũng khác với chúng ta, con xem, có nên để họ tạm thời về quê nhà của họ không?"
Triệu Bảo Lâm và Chu Nguyệt Nga cả đời chưa bao giờ làm chuyện đứng đắn, không chỉ lười biếng mà còn tham hư vinh.
Tôi sớm đoán được, trong vòng một tháng, Lục gia sẽ không thể chịu nổi hai kẻ lười biếng đó.
Tuy nhiên, có thể cùng Lục gia có mối quan hệ như vậy, cũng vì mộ tổ tiên bọn họ bốc khói xanh*** mới độ cho cơ duyên tốt như vậy, làm sao bọn họ dễ dàng thả đi con cá lớn vậy chứ!
***Người Trung Quốc tin rằng nếu phần mộ tổ bốc ra khói xanh tức là tổ tiên hiển linh đem lại phú quý cho gia đình. (Nguồn chị gg QvQ)
Nếu muốn đuổi được họ đi, đối phương nhất định sẽ lấy con gái Triệu Gia Hân của họ ra áp chế, còn phải xem cha mẹ ruột tôi có chịu buông tay hay không.
Tôi giả vờ vâng lời gật đầu.
"Mặc dù con cảm thấy có chút không nỡ, nhưng để họ sống ở đây mãi cũng không phải ý hay, thôi để họ quay trở về vậy."