Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, tôi đã bắt đầu thấy buồn chán.
Tất nhiên, lý do chính là tôi không quen ai cả.
Ngược lại, Triệu Gia Hân có vẻ thuần thục hơn.
Trò chuyện vui vẻ với nhóm chị em trên tầng hai, Lục Trạch Duẫn cũng ở đó.
Có thể thấy họ có rất nhiều bạn bè.
Rất nhiều món quà sinh nhật được đóng gói tinh mỹ trưng bày trên bàn trà gần đó.
Không biết ai đã nói gì hài hước khiến cho mọi người đều bật cười.
Triệu Gia Hân đang ngồi trên ghế C, nhìn tôi đầy đắc ý, che miệng cười vui vẻ.
Cái nhìn đó nói rõ với tôi rằng dù có là thiên kim giả thì vẫn phong quang vô hạn hơn một thiên kim thật như tôi.
"Đúng rồi, Lục Trạch Duẫn, sao vẫn chưa thấy quà mừng sinh nhật của cậu?"
"Còn cần phải nhắc nhở cậu ta à, đừng quên, người ta là siêu cấp cuồng em gái nha"
……
Trong trận cười lớn, Lục Trạch Duẫn lấy từ trong hộp ra một chiếc đồng hồ tinh xảo.
Có người trợn tròn mắt kêu lên:
"Đây là mẫu mới nhất của Bulgari, anh Lục thực sự rất hào phóng đó nha"
"Nếu không sao lại có biệt danh siêu cấp cuồng em gái chứ?"
“Kiếp sau tôi cũng muốn đầu thai làm em gái của anh ấy a”
"Mơ đẹp nha!!!"
Trên mặt Triệu Gia Hân tràn đầy vui sướng cùng hãnh diện, cô ta nhận lấy món quà, giọng điệu nũng nịu hờn dỗi:
"Cảm ơn anh trai, anh trai tuyệt vời nhất trên đời"
Lục Trạch Duẫn cưng chiều xoa đầu.
"Nha đầu ngốc!"
Thật là một hình tranh tuyệt vời về tình anh em.
8.
Một cô gái nhỏ nhắn trong bộ váy đen bước tới trước mặt tôi.
"Cô có phải là con gái ruột của dì Trang không?"
Tôi không phủ nhận và trả lời ngay:
"Ừm."
Cô ấy thở dài:
"Quả nhiên, trông cô rất giống dì Trang nha"
Mẹ và tôi quả thực trông khá giống nhau.
Tôi không biết nên đáp lại đối phương thế nào, chỉ có thể lễ phép gật đầu.
"Cảm ơn."
"Mà, trông cô đẹp hơn Triệu Gia Hân nhiều."
Đối phương đứng bên cạnh tôi một cách tự nhiên, hào phóng nói.
Tôi coi đó như một lời khen, đáp:
"Vâng, cảm ơn"
"Lục Trạch Duẫn não thiếu nếp nhăn à? Em gái ruột thì bỏ lại đây, còn đồ giả thì lại chăm như bảo bối?"
Cô gái tặc lưỡi và lắc đầu, vẻ khinh thường hiện rõ.
Tôi nhìn cô ấy một cách kỳ lạ.
Chẳng lẽ cô ấy có vấn đề gì với hai anh em gái Lục Trạch Duẫn sao?
"Sao vậy, những gì tôi nói không phải sự thật à?"
Tôi nghĩ nghĩ.
"Đây là quyền tự do con người, muốn đối xử tốt với bất cứ mình muốn, không cần phải cố kỵ người khác."
Vẻ mặt cô gái có chút dò xét, giọng điệu chất vấn:
"Chẳng lẽ cô không hận gì à, không nghĩ rằng điều này là không công bằng sao?"
Tôi cầm ly nước trái cây bên cạnh lên nhấp một ngụm.
"Tôi đương nhiên hận rồi, tôi hận không thể quay ngược thời gian về hai mươi năm trước, người bị ôm nhầm người là Lục Trạch Duẫn, để anh ta lớn lên trong một gia đình nghèo rớt mồng tơi, cha mẹ tính tình không tốt, mỗi ngày đều uống rượu và chơi mạt chược, trung bình hai ngày lại cho anh ta một trận, cấp hai thì bắt anh ta thôi học, tốt nhất thỉnh thoảng mẹ anh ta lại quấy rối vài lần..."
Nói xong tôi chợt khựng lại.
Im lặng, không nói nữa.
Cô gái đó ngơ ngác nhìn tôi, miệng há hốc, như thể bị lời nói của tôi làm cho sốc.
Một lúc lâu sau cô ấy mới chậm rãi nói:
"Ừm… tôi xin lỗi."
Cảm giác thật kỳ lạ…
Từ ngày trở về Lục gia, chưa từng có ai nói xin lỗi với tôi.
Người đầu tiên nói lời xin lỗi với tôi lại là một cô gái xa lạ.
Tôi thu hồi cảm xúc của mình, mỉm cười với cô ấy.
"Sao cô lại xin lỗi? Chuyện đó không liên quan gì đến cô"
Đến sáu rưỡi rồi, không lâu nữa, yến tiệc sẽ chính thức bắt đầu.
Tôi tạm biệt cô gái ấy, đi lên tầng một, nhìn quanh tìm Triệu Bảo Lâm.
Sau khi tìm kiếm một lúc lâu, tôi nhìn thấy ông ta ở phòng tập thể dục dưới tầng.
"Ba, sao ba lại ở đây?"
Tôi ngạc nhiên hỏi ông ta.
Triệu Bảo Lâm nhìn thấy tôi, vẻ mặt kinh ngạc, có chút mất tự nhiên.
“Mẹ con sợ ba uống rượu, nên bảo ba ở lại đây, không được ra ngoài.”
Chu Nguyệt Nga chu đáo nhỉ.
Triệu Bảo Lâm nghiện rượu, khi say sẽ phát điên quậy phá.
Hôm nay là ngày quan trọng như vậy, chắc chắn bà ta không muốn có chuyện gì xảy ra với người chồng nghiện rượu của mình.
"Mẹ sao có thể làm như vậy chứ? Dù mẹ không cho ra ngoài nhưng phải lấy chút đồ ăn cho ba chứ?"
Tôi giả vờ không hài lòng.
Ánh mắt đối phương sáng lên, lộ ra nụ cười hèn mọn lấy lòng.
"Chi Chi, vẫn là con đối xử tốt ba, nếu được thì con đi lấy đồ ăn đi? Ba con còn chưa ăn tối đâu"
"Được rồi, ba muốn ăn gì?"
"Cái gì cũng được, miễn là có thịt. Nhân tiện, con lấy cho bố một chén rượu được không? Chỉ một chén thôi."
Tôi làm ra vẻ mặt khó xử.
“Mẹ sẽ không mắng con chứ?”
Đối phương thề thốt, nhưng giọng điệu lại không thể che giấu được sự tham lam.
“Sẽ không, ba chỉ uống một chén, chỉ một chén thôi.”
Tôi đi đến hầm rượu, tìm ba chai rượu vang cổ, rồi vào bếp lấy hai đĩa thức ăn lớn, bưng khay xuống tầng hầm.
Triệu Bảo Lâm trợn to hai mắt, rất nhanh liền bắt đầu ăn như gió cuốn.
Trở lại tầng hai, trên hành lang đụng phải Lục Trạch Duẫn.
Có vẻ như anh ta và Triệu Gia Hân đã thể hiện xong anh em hoà thuận.
Tôi lười khách sáo với anh ta, chuẩn bị quay người bỏ đi.
"Triệu Chi"
Đối phương gọi tôi lại.
Cha mẹ đã đổi lại họ cho tôi nhưng anh ta lại còn gọi tôi là Triệu Chi.
Tôi cười nhạt, rồi quay lại nhìn anh ta.
"Chuyện gì?"
"Kể từ hôm nay, Gia Hân chính em của chúng ta, hy vọng cô có thể đối xử tốt với em ấy"
Có bị điên không?
"Tôi không phản đối việc anh đối xử tốt với ai, còn về việc tôi muốn cư xử thế nào, đó không phải việc của anh"
Lục Trạch Duẫn cau mày, có vẻ rất không vui.
"Sao cô cứ nhất định phải thế nhỉ?"
"Tôi thế thì sao?"
"Cuộc đời cô xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì không liên quan gì tới Gia Hân cả, cô cứ cố ý nhắm vào nó như vậy có ích lợi gì?"
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, nội tâm luôn bình tĩnh bỗng trở nên cáu kỉnh.
"Anh về xem lại trong não có bị chập không nhé! Tôi thực sự hy vọng con ruột của anh sau này sẽ bị bế nhầm, tốt nhất là nên bế đến Nepal, nơi không có đủ thức ăn nước uống, sách cũng không có mà đọc. Mười bảy năm sau lại đổi lại, xem anh còn có thể nói mà không biết ngượng như vậy nữa hay không!!!"
Lục Trạch Duẫn dừng lại, trong mắt hiện lên tức giận.
"Ý cô là sao?"
"Ý trên mặt chữ!"
"Lặp lại thử xem?"
"Già rồi nên điếc à, cút!!!”
Lục Trạch Duẫn mím môi, tức đến mức toàn thân run rẩy.
Đại thiếu gia này có lẽ từ nhỏ đến lớn chưa từng bị ai chửi thẳng mặt.
Đúng lúc để anh ta trải nghiệm làm quen.
"Anh trai, hai người đang nói gì vậy?"
Triệu Gia Hân ngạc nhiên bước tới, liếc nhìn tôi.
“Đang nói về bách nhân tất hữu quả***, báo ứng của anh ta chính là tôi!”
***Mọi nguyên nhân đều có kết quả của nó và quả báo của bạn sẽ là tôi, một từ thông dụng trên mạng. Ý nghĩa của câu này là: “Kết quả của sự việc là do nhiều nguyên nhân khác nhau gây ra. Nếu con người làm điều xấu thì nhất định sẽ có quả báo”. (Nguồn Baidu)
Tôi cười khẩy, lập tức rời đi.
9.
Dù cãi nhau thắng nhưng tôi vẫn rất tức giận.
Phải đi vệ sinh để bình tĩnh lại một chút.
Một cô gái đang trang điểm trước gương, hình như là bạn thân trong nhóm bạn của Triệu Gia Hân.
Thấy tôi bước vào, cô ta liếc mắt khinh thường.
Có lẽ biết thân phận thật của tôi, muốn cùng chị em chung mối thù.
Tôi không thèm đếm xỉa đến cô ta, ban đầu tôi định rửa mặt, nhưng vì đã trang điểm, nên đành thôi.
Sau khi cô gái trang điểm xong liền đi ra, không quên liếc nhìn tôi lần nữa.
“Mắt cô ổn chứ?” Tôi thản nhiên hỏi.
“Cái gì?” Cô ta dừng lại.
"Không có gì, tôi tưởng cô sinh ra đã bị lác mắt."
Biểu cảm cô ta như vừa ăn phải phân, mãi không nói lên lời.
(chính xác chị nữ9 của chúng ta nói tục zậy đó mn ạ QvQ)
Sau khi đối phương rời đi, tôi nhìn thấy một chiếc nhẫn kim cương hồng ngọc trên bệ rửa tay.
Trong suốt rực rỡ, trông không hề rẻ tiền.
Chắc hẳn vừa rồi cô gái kia đã để quên ở đây.
Dù sao cũng là khách của Lục gia, vẫn nên trả lại.
Chỉ là……
10.
Tôi cầm chiếc nhẫn bước ra khỏi nhà vệ sinh và đi đến sảnh tầng một.
Ngày càng có nhiều khách, quần là áo lượt, tiệc rượt linh đình.
Tôi nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Chu Nguyệt Nga.
Ăn mặc loè loẹt sặc sỡ như một con bướm, lúc thì giới thiệu mình với phu nhân này, lúc thì trước mặt phu nhân khác cười hùa lấy lòng.
Quả thực làm trò cười cho thiên hạ, còn cảm thấy bản thân tốt đẹp.
Tôi nghe thấy bà ta hưng phấn chạy đến chỗ Triệu Gia Hân tranh công.
"Hân Hân, người mặc váy vàng là vợ của giám đốc tài chính, con trai của bà ấy cũng bằng tuổi con, lát nữa mẹ sẽ giới thiệu con với bà ấy."
Sắc mặt Triệu Gia Hân kéo căng, có lẽ vì cô ta không ngờ mẹ ruột của mình lại có thể ngu ngốc đến thế, sao có thể đang trong thời điểm này bắc cầu cho cô ta chứ.
Cô ta nghiến răng mắng:
"Đủ rồi, mẹ có thể yên chuyện không"
Chu Nguyệt Nga ngượng ngùng, chỉ có thể xám xịt đi chỗ khác.
Ánh mắt tôi dõi theo bà ta rất lâu, cho đến khi bà ta bước vào nhà vệ sinh, mới theo sát phía sau.
Đến khi Chu Nguyệt Nga đi ra, tôi đang cầm chiếc nhẫn hồng ngọc bên bồn rửa, quan sát tỉ mỉ.
"Mày đang làm cái quái gì ở đây?" Đối phương giận dữ mắng tôi một câu.
Từ nhỏ đến lớn, đây chính là giọng điệu tiêu chuẩn của bà ta khi nói chuyện với tôi.
Hình như bây giờ bà ta đã quên mất tôi là ai rồi.
Quả nhiên là ngu như lợn.
(nữ9 mỏ hỗn thiệc đó mn, e ko thêm thắt j đâu ạ QvQ)
Nhưng tôi không tranh cãi với bà ta.
“Mẹ à, không biết chiếc nhẫn của ai rơi ở đây này”
Vừa nghe thấy lời này, đôi mắt của người đối diện lập tức sáng lên.
“Là thứ trên tay mày đây à?”
"Ừm, nhìn có vẻ đắt tiền, để tao ra ngoài hỏi xem ai đánh rơi."
"Đưa tao xem nào!"
Đối phương ra tay rất nhanh, phút chốc đã cướp đi.
Câu nói “Sáng mắt khi thấy của cải” được thể hiện rất sinh động trên người bà.
"Mày không cần để ý, tao sẽ đi hỏi chu đáo"
Tôi có chút do dự:
"Mẹ ơi, chiếc nhẫn này trông khá đắt tiền, hay là đưa nó cho con, lỡ như..."
"Đã nói tao sẽ hỏi rồi, con khốn này..."
Bà ta chợt im lặng, sửa lời: “Làm sao, vẫn không tin mẹ à?”
Tôi từ từ rút tay lại, mỉm cười nói:
"Không phải đâu!"
"Vậy thì tốt."
Chu Nguyệt vẻ mặt vui vẻ đi ra khỏi phòng.
Con cá cuối cùng đã cắn câu.