Lúc đầu, tôi không biết câu nói đó của Lục Trạch Duẫn là có ý gì, mãi đến hai tuần sau, anh ta mới đưa Triệu Gia Hân về nhà.
Tôi hiểu rồi.
Trên bàn ăn, cả ba và mẹ đều có mặt.
Sau hai tuần không gặp, Triệu Gia Hân trở nên đen sạm hơn rất nhiều, làn da trở nên thô ráp hơn, đế giày lấm đầy bùn đất.
Cô ta rụt rè đứng đó.
Có vẻ như chỉ cần mất hai tuần để một tiểu thư nhà giàu biến thành một thiếu nữ thôn quê.
Tôi đoán Triệu Gia Hân chắc chắn sẽ quay lại, dù sao thì với trí thông minh của gia đình đó sớm hay muộn cũng sẽ tìm mọi cách quay trở lại, nhưng tôi không ngờ lại sớm như vậy.
Trong này chắc hẳn không thể thiếu công lao của Lục Trạch Duãn.
"Ba mẹ, con đưa Gia Hân về rồi"
Mặt mẹ tối sầm lại.
"Lục Trạch Duẫn, con đang làm gì vậy?"
Giọng điệu bên kia rất chân thành:
"Mẹ ơi, hai tuần nay Gia Hân đã phải chịu không ít khổ, tay con bé đầy vết phồng rộp, hay để nó ở lại đi, dù sao nhà chúng ta cũng không thể không nuôi nổi thêm một đứa con gái nữa phải không?"
Tôi cười nhạo.
Hai tuần lễ, đúng là chịu không ít khổ nha.
Không biết liệu anh ta có bao giờ nghĩ về việc tôi đã trải qua mười bảy năm đầu đời như thế nào không.
"Bố, mẹ ơi, con thực sự nhớ hai người rất nhiều."
Giọng nói mang chút nức nở của Triệu Gia Hân vang lên.
Mẹ nghe vậy liền có chút động lòng, nhìn về phía cô ta.
Cha đặt đũa xuống, nói với vẻ lo lắng:
"Gia Hân, cha mẹ ruột bên kia của con nói thế nào?"
“Bọn họ mỗi ngày chỉ biết đánh bài, còn nói từ giờ sẽ không quan tâm đến con”
Haha, tôi tin, tin có mà bị điên!
Dựa trên sự hiểu biết của tôi về vợ chồng Triệu Bảo Lâm, Triệu Gia Hân hiện tại đang là cây hái ra tiền của bọn họ.
Họ sẽ mặc kệ cô ta à?
Ba không nói nữa.
Mẹ cũng im lặng.
Suy cho cùng, khi đã nuôi dưỡng đứa con mười bảy năm, ngay cả con chó hay con mèo cũng sẽ có tình cảm chứ đừng nói đến một người, sao có thể nói bỏ liền bỏ được.
19.
Cứ như vậy, Triệu Gia Hân lại về Lục gia.
Lục Trạch Duẫn lập tức tấn công tôi:
"Triệu Chi, hiện tại Gia Hân đã về, trả lại phòng đi”
Tôi thực sự thắc mắc liệu kiếp trước anh ta có phải là con chó của Triệu Gia Hân hay không.
"Anh nên hỏi mẹ chứ không phải tôi"
“Không phải cô là người muốn chiếm phòng của em ấy sao?”
Triệu Gia Hân kéo Lục Trạch Duẫn, vẻ mặt rụt rè, nhẹ giọng nói:
"Anh à, hay thôi?"
Nhìn hai anh em kẻ xướng người hoạ khiến tôi trông như một phản diện thứ thiệt.
"Cô ta không những chiếm đoạt phòng của tôi, chiếm luôn thân phận của tôi suốt mười bảy năm qua, sao bây giờ lại thành lỗi của tôi khi muốn lấy lại những thứ thuộc về mình?
Lục Trạch Duẫn hừ một tiếng, thờ ơ nói:
“Có lẽ là do cô không may mắn được sống trong gia đình này.”
Nghe khá đau lòng đấy!
Chỉ một lời nói này, mối quan hệ giữa tôi và Lục Trạch Duẫn đời này sẽ không bao giờ có thể hoà hoãn được nữa.
Tôi cười lạnh.
“Mẹ hiện đang ở trong phòng trà phải không?”
Hai người đối diện tỏ vẻ khó hiểu.
20.
‘Ting’
Đoạn ghi âm điện thoại vừa phát xong, mẹ đã cho Lục Trạch Duẫn 1 bạt tai.
Vô cùng vang dội.
Lòng bàn tay đỏ chót in trên khuôn mặt trắng trẻo đó khiến tôi thấy rất thoải mái.
Triệu Gia Hân đơ tại chỗ.
Lục Trạch Duẫn che miệng đờ ra, giống như không ngờ tới kết quả này.
“Mẹ, mẹ đánh con?”
"Mẹ không được đánh con à? Em gái ruột con là Lục Chi, không phải Triệu Chi, lần sau thử nói chuyện thô lỗ với em gái con xem."
Mẹ khựng lại một chút rồi nói tiếp.
"Gia Hân, mẹ sẽ bảo Lưu quản gia sắp xếp cho con một phòng mới, bây giờ đã về đây thì hãy hoà thuận với Chi Chi nhé, hiểu chưa?"
Triệu Gia Hân nhìn tôi, sau đó thu mắt lại ngoan ngoãn đáp:
"Con hiểu rồi, mẹ."
……
Trận này thắng đậm rồi.
Vừa đi lên tầng hai, cánh tay liền bị Lục Trạch Duẫn tóm lại.
Anh ta trừng mắt giận dữ nhìn tôi.
“Vậy mà cô dám ghi âm à?”
“Ừ, tôi đáng khinh hơn anh tưởng nhiều.”
"Triệu Chi, cô điên rồi à?"
“Ừ, anh có thuốc không?”
Người kia vô cùng tức giận, nhìn tôi với ánh mắt rực lửa.
Tôi mỉm cười với anh ta.
"Lục Trạch Duẫn, hiện tại tôi trong mắt mẹ là một đại hồng nhân*** nha, khuyên ngươi đừng dây dưa với ta."
***大红人 - đại hồng nhân: tâm phúc, người được tin tưởng, ưu ái…
Nói xong tôi nghênh ngang rời đi.
21.
Tháng 9 khai giảng, mẹ tôi chuyển tôi đến trường trung học tư thục nơi Triệu Gia Hân theo học.
Một trường trung học của con em nhà giàu.
Tôi nhìn thấy một vài gương mặt quen thuộc, tất cả đều là những người tôi đã gặp ở bữa tiệc trước đó.
Trần Mina cũng ở đây.
"Mina."
Triệu Gia Hân bước tới chào hỏi nhưng lại nhận được ánh mắt liếc nhìn từ đối phương.
Nói sao ta, cô nàng ấy rất thích trợn mắt.
Trần Mina lẩm bẩm điều gì đó với cô gái bên cạnh, cô gái kia đột nhiên hiểu ra và nhìn Triệu Gia Hân nhiều thêm một tia khinh thường.
“Sau này mẹ cô ta có đi tù không?”
"Không, nhìn bà ta đáng thương nên thôi"
"Cha cô ta mới thực sự kinh khủng"
"Chứ còn gì nữa? Cảnh tượng đó cậu không nhìn nên chưa tưởng tượng ra được đâu. Chậc chậc, tôi lại có bóng ma tâm lý rồi"
Hai người khinh thường nói xong, vừa rời đi vừa thảo luận.
Triệu Gia Hân mím chặt môi, nắm chặt cặp sách không nhúc nhích.
Không ngờ con thuyền tình bạn giữa những thiên kim nhà giàu này lại có thể bị lật nhanh như vậy.
Tôi có chút thông cảm nhẹ.
22.
Cũng may tôi và Triệu Gia Hân không học cùng lớp, nếu không mỗi ngày đến lớp sẽ ảnh hưởng khá nhiều đến tâm trạng của tôi.
Vừa ngồi xuống, một giọng nói có chút ngạc nhiên vang lên.
"Lục Chi?"
Chẳng lẽ ở đây có người biết tôi?
Khi tôi nhìn lên, hóa ra đó là cô gái tôi đã trò chuyện ở Lục gia ngày hôm đó.
Duyên phận là một thứ gì đó rất thú vị.
Không biết vì sao nhưng tôi có chút vui khi gặp lại cô ấy.
"Này, là cậu đúng không?"
Người kia cũng mỉm cười vui vẻ, đưa tay ra.
"Tôi tên là Thư Sướng***”
*** Tên nghe hơi lạ chắc do mìk ít gặp nhưng có cô diễn viên ca sĩ tên Thư Sướng bên Trung thiệc đó, mn có thể search gg tên Thư Sướng - 舒畅 để biết thêm nha QvQ
Thư Sướng là bạn cùng bàn với tôi trong học kỳ này, nghiễm nhiên trở thành người bạn đầu tiên của tôi ở trường mới.
Chẳng bao lâu sau, tôi phát hiện ra rằng cô ấy là người không giống bình thường.
Đến giờ ăn trưa, hai đứa rủ nhau xuống căng tin ăn trưa.
Tôi vừa lấy xong thức ăn, đang định bưng đĩa đến bàn mình thì bất ngờ bị ai đó va phải làm thức ăn nóng văng tung tóe khắp đồng phục học sinh.
Khi quay lại nhìn, hóa ra là Trần Mina.
Đối phương nhìn thấy tôi, theo thói quen trợn mắt trừng tôi một cái, cười khẩy một tiếng rồi bưng đĩa đồ ăn bỏ đi.
Tôi hơi không nói nên lời.
Người gì kỳ vậy?
Trở lại bàn ăn, Thư Sướng nhìn váy của tôi, hỏi đã có chuyện gì.
"Không có gì, chỉ là bị va vào rồi còn bị liếc mắt thôi"
Cô ấy nhíu mày.
"Trần Mina?"
"Làm sao cậu biết?"
Thư Sướng lắc đầu, sau đó đứng dậy đi thẳng đến dãy bàn phía sau.
Tôi không hiểu cô ấy muốn làm gì.
Chẳng lẽ muốn thay trời hành đạo?
Tôi nhanh chóng đứng dậy và đi theo sau cô ấy.
Trần Mina đang cười nói với một số nữ sinh ở bàn ăn.
Khi Thư Sướng bước tới chỗ họ, tất cả đều im lặng, đồng loạt nhìn cô ấy.
"Ai làm?"
Thư Sướng khoanh tay, hất cằm, giống như một nàng công chúa nhỏ đầy kiêu hãnh.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy tôi ở phía sau.
Họ nhìn nhau một lúc.
Vẻ mặt của Trần Mina cứng đờ, đồ ăn trong tay rơi xuống bàn.
Mà Thư Sướng lúc này ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta.
"Tôi không cố ý”
Không như dự đoán của tôi, dù trông có vẻ miễn cưỡng nhưng Trần Mina nhanh chóng giải thích.
"Vậy thì sao?"
Vẻ mặt Thư Sướng vẫn kiêu ngạo.
Sau một hồi im lặng, đối phương cau mày.
"Xin lỗi."
Tôi choáng váng.
Tôi thực sự không ngờ rằng Trần Mina lại có thể xin lỗi tôi.
Vị Thư tiểu thư này... đừng nói là học bá***của trường nha?
***Giáo bá: trùm trường, hoặc đứng đầu một trường….
Sau khi phong ba bão táp đi qua, chúng tôi ngồi lại vào bàn ăn.
Tôi lơ đãng ăn vài miếng, nhưng cuối cùng lại không thể cưỡng lại sự tò mò trong lòng.
“Thư Sướng, cha cậu chắc không phải là hiệu trưởng trường ta đâu phải không?”
"Làm sao cậu biết?"
……
Có thể là biểu hiện của tôi quá buồn cười, khiến cô ấy cười không ngừng được.
"Lừa cậu thôi, cha tôi chỉ là người mở bảo tàng trưng bày tranh thôi, không phải hiệu trưởng nào đâu"
"Vậy tại sao mọi người hình như đều rất né tránh cậu?"
"Có thể là bởi vì anh tôi đó"
Ồ, tôi hiểu rồi.
“Anh cậu là học bá?"
Thư Sướng lắc đầu.
"Không phải, là hạng nhất toàn trường"
Ừm, cũng là một học bá.
Tận tới khuya, tôi mới hiểu vì sao Thư đại tiểu thư lại có thể ngang tàng trong trường học như thế.
Nam sinh đứng gần phía nhà kho trong bộ đồng phục tối màu, mày kiếm mắt sáng mười phần soái khí.
Ta kéo lại Thư Sướng đang muốn rời đi.
"Cậu ấy là anh cậu à?"
"Ừ."
Trời đất, bộ dạng cũng quá đẹp rồi.
Tôi thề, trong đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy một chàng trai nào đẹp đến vậy cả, kể cả trên TV cũng không.
Chẳng trách Thư Sướng trong trường lại bá đạo như vậy, các nữ sinh trong trường đều muốn làm chị dâu của cậu ta.
Tôi vội bắt chuyện.
“Anh trai cậu có bạn gái chưa?”
"Không, cậu có muốn tôi giới thiệu cậu với anh tôi không?"
Thư Sướng mập mờ mỉm cười với tôi.
Tôi che miệng, tự hỏi mình đang nằm mơ à.
Cho đến khi cô ấy kéo tôi đến chỗ nam sinh kia.
"Anh ơi, đây là con gái của dì Lục, Lục Chi, hãy làm quen với cô ấy nhé"
Nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, gần như không thể rời mắt.
Mũi cao môi mỏng, mày rậm soái khí.
Đôi mắt đen láy như đầm nước sâu, thu hút người ta đắm chìm không lối thoát.
Có thể mặc đồng phục học sinh mà vẫn toát ra khí chất ngọc thụ lâm phong này, đoán chừng có kiếm mòn con mắt cũng không được mấy người như vậy
"Thư Khả"
Nam sinh đó nhìn tôi bằng đôi mắt đen thâm thuý sâu thẳm, đưa tay ra.
Cách hai anh em họ chào hỏi người khác thật giống nhau.
"Xin chào, tôi tên là Lục Chi"
Sau một thời gian làm quen ngắn ngủi, hai người bọn họ lên xe.
"Chi Chi, ngày mai gặp lại."
Thư Sướng vui sướng chào tạm biệt với tôi.
Cô ấy thực sự gọi tôi là Chi Chi, như thể chúng tôi đã quen nhau từ lâu.
Đã lâu không kết bạn, trong lòng bỗng nhiên có chút xúc động hạnh phúc.
Tôi mỉm cười, vẫy tay chào cô ấy.
"Tạm biệt."