Sếp Xuất Hiện Trong Giấc Mơ của Tôi FULL

Chương 2



3

Vì để hoàn thành một dự án, tôi tăng ca tới gần 8 giờ tối mới xong việc.

Đi ngang qua văn phòng của Đàm Dật, tôi phát hiện cửa không đóng, đèn bên trong vẫn đang sáng.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Đàm Dật vén áo sau lưng lên, tay cầm miếng dán đang cau mày.

Anh ấy bị căng cơ thắt lưng, tôi biết.

Trong mơ tôi còn cười chê: “Tuổi còn trẻ mà eo đã không ổn, kết hôn rồi thì phải làm sao đây?”

Anh nói: “Vẫn đủ để đối phó với em.”

Thật ra tôi đã hơi xấu hổ, nhưng vẫn kiên cường đánh trả: “Em không dễ miễn cưỡng như thế đâu nhé.”

Nhìn thấy cảnh này, tôi hơi hoảng hốt.

Đàm Dật cũng đã nhìn thấy tôi, anh mở lời: “Có thể dán giúp anh không?”

“Ở đây ạ?” Tôi lần mò trên lưng anh.

“Lên trên một chút.”

“Được rồi.”

“Còn một miếng nữa dán xuống phía dưới.” Anh chỉ vào xương cụt, cúi người xuống.

“……Phải kéo quần xuống một chút.” Tôi nói.

“Ừm.”

Thắt lưng anh có một nốt ruồi nhỏ màu đen, tôi vẫn luôn cảm thấy khát khao.

Hoá ra là có thật.

Dán xong anh ấy chỉnh lại quần áo, cầm chìa khóa xe lên: “Về nhà không?”

Tôi khẽ gật đầu.

Bên ngoài gió rất lớn, thổi bên tai tôi vo ve, ngồi vào ghế lái phụ, Đàm Dật thế mà đã vươn tay chỉnh tóc lại cho tôi.

Đây là động tác thân mật anh hay làm trong mơ, trước khi hôn và sau khi hôn xong, anh đều sẽ chỉnh tóc lại thay tôi.

Nửa người tôi cứng đờ.

Nhưng Đàm Dật rất tự nhiên: “Có lá dính lên.”

Tôi gật đầu loạn xạ.

Quả nhiên Đàm Dật sống cùng khu với tôi, ngay cả toà nhà cũng rất gần.

“Về nhà nhớ ngủ sớm nhé.” Anh dặn dò tôi.

Mạch suy nghĩ của tôi ngổn ngang, miễn cưỡng trả lời một tiếng, sau đó đi vào tầng chung cư.

Ở trên giường tôi càng nằm càng tỉnh táo, phải bò dậy làm đồ ăn đêm mới có thể đi ngủ.


Trong phòng trà, đồng nghiệp đang phát đồ ăn vặt, Ngải Lâm cầm quả vải đã bóc sẵn vỏ đưa cho Đàm Dật: “Bổ sung Vitamin C.”

Tôi vô thức nói: “Anh ấy dị ứng với vải.”

Ánh mắt của đồng nghiệp đồng loạt hướng về phía tôi: “Sao em biết?”

Đàm Dật cũng đang nhìn tôi.

Tôi ngượng ngùng giải thích: “Có lần liên hoan, em nghe chính miệng anh ấy nói. Vì em cũng dị ứng nên đã nhớ rõ.”

Đồng nghiệp lần lượt “Ờ” một tiếng: “Giám đốc Đàm tin không?”

Đàm Dật bật cười.

Tôi ngượng tới nổi muốn chui xuống gầm bàn trốn đi.

Tất cả sở thích, thói quen, ngay cả bệnh đau lưng của anh ấy đều giống như trong mơ.

4

Mừng lễ Quốc khánh, nội bộ công ty tổ chức thi đấu bóng rổ, Đàm Dật lấy lí do công việc bận nên không tham gia.

Nhiều chị em phụ nữ thấy rất thất vọng, chủ yếu là muốn ngắm anh ấy.

Đồng nghiệp nam là chủ lực của bộ phận nên chiều mỗi ngày đều đến sân bóng để luyện tập, tôi và bạn thân thỉnh thoảng sẽ đi xem, giúp cầm quần áo hay đưa nước các thứ.

Bạn thân đột nhiên kéo tôi, dùng ánh mắt ra hiệu tôi nhìn người đang bước tới, “Chồng tương lai của tớ tới rồi, cậu cầm áo của người ta đi, không thể để anh ấy hiểu lầm tớ được.”

Đối tượng yêu thầm của bạn thân là người của phòng nhân sự, một chàng trai khá nho nhã, hai người nhìn nhau cười.

“Lúc thi đấu cậu sẽ không chạy đi cổ vũ cho bộ phận của người ta chứ?” Tôi trêu ghẹo, “Đội ngũ của chúng ta đã xuất hiện một kẻ phản bội.”

“Xuỵt, cậu nhìn kìa, Đàm Dật cũng tới rồi.” Bạn thân quay đầu nhìn tôi, cười, “Còn cầm áo giúp người đàn ông khác, cậu tiêu rồi.”

Tôi lập tức cảm thấy căng thẳng.

Đàm Dật mặc áo thi đấu, đeo bao cổ tay, đẹp trai cực kỳ.

Anh không thèm nhìn tôi một cái.

Vừa vào sân anh ấy đã ném quả ba điểm đẹp xinh, đám đông như bùng nổ, tôi còn nghe thấy tiếng con gái gào thét.

Hai mắt bạn thân phát sáng: “Tớ nói mà, sao lại không tham gia? Thắng rồi còn có tiền thưởng nữa……”

Trong mơ tôi hỏi Đàm Dật, sao anh ấy lại nghĩ đến chuyện tham gia thi đấu?

Đàm Dật quay đầu nhìn tôi: “Nếu không phải vì ngày nào em cũng chạy đi xem người khác, anh sẽ vào sân sao?”

Ngày thi đấu chính thức, lãnh đạo đặc biệt chạy đến bảo anh ấy hãy thả lỏng, tình hữu nghị là trên hết. Sau đó vẫn là bộ phận của tôi thắng, Đàm Dật biểu hiện xuất sắc, rất nhiều người muốn chụp ảnh cùng anh ấy, tôi chỉ có thể gượng gạo đứng ngoài rìa trong lúc chụp ảnh tập thể.

Ngải Lâm mặc váy cổ vũ ngắn đã chạy lên ôm anh ấy.

Bạn thân tức giận ngấu nghiến, giục tôi lên ôm anh.

Tôi không có dũng khí.

Vì để chúc mừng, buổi tối mọi người đi ăn buffet ở khách sạn, đồng nghiệp nam vừa hỏi tôi thấy hôm nay lúc ném bóng anh ấy có đẹp trai hay không, vừa ngồi xuống bên cạnh cầm ly nước của tôi uống.

Tôi muốn nhắc nhở nhưng đã muộn, ly nước đó là của tôi ……

Đồng nghiệp nam uống xong mới nhận ra, ngại ngùng xoa đầu, trả ly nước lại cho tôi: “Không chú ý nên đã uống nước của em……”

Đàm Dật cướp ly nước trong tay anh ấy: “Uống rồi thì đừng đưa cho người ta nữa.”

Cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng tôi vẫn kích động rất lâu.