Anh ấy tên là Thạch Nham, tám năm trước, khi mới 18 tuổi, anh ấy đã bị k.ết á.n 8 năm t.ù vì tội cuong hiế.p Diệp Viện.
Nhưng mọi chuyện cũng là do Diệp Viện nói dối.
Tôi có thể hiểu anh ấy hận Diệp Viện, nhưng anh không thể làm chuyện ngu xuẩn thế này, tương lai của anh ấy vẫn còn ở phía trước.
Anh không thể đánh mất phần còn lại của cuộc đời mình vào con q.uỷ này!
"Thạch Nham, dừng tay!"
Tôi hét lên trong tuyệt vọng: "Không đáng chút nào, với con qu.ỷ này, thật sự không đáng đâu, hãy dừng lại nhanh lên."
Nhưng dù tôi có hét tới khản giọng, Thạch Nham cũng không thể nghe thấy.
Lúc anh ấy lấy bật lửa ra, tôi thấy mẹ tôi bò đến trước d.i h.ài của tôi, khóc nức nở: "Kiều Kiều, mẹ sai rồi, mẹ sai rồi, làm ơn hãy ngăn thằng mất trí này lại!"
Lời nói của bà khiến tôi sững người trong giây lát, nhưng cũng không có gì thay đổi.
Thạch Nham đốt bật lửa.
Trong ánh lửa rực rỡ, tôi thấy anh bất ngờ đẩy người phụ nữ ra, rồi ôm chặt hũ h.ài c.ốt của tôi vào lòng.
"Diệp Kiều, tôi ở đây là vì em."
"Tôi không còn muốn sống nữa."
“Cuộc sống từ lâu đối với tôi thật mệt mỏi."
"Một http://xn--m-1um.ng/ đổi bằng bốn m.ạng, em thật đáng giá!"
Đáng giá cái con khỉ, đồ ngốc!
Đây không phải là cách để giải quyết mọi chuyện.
Lần đầu tiên trong đời, tôi thực sự muốn ch.ửi th.ề.
Thạch Nham, anh thật ngu ngốc!
Anh đang làm cái quái gì thế này!
Trong cuộc đời của tôi, anh thậm chí không phải là một người qua đường, anh có hiểu không?
Anh thật ngu ngốc!
Cơ thể vô hình của tôi liều mạng ôm lấy Thạch Nham, người đang bị ngọn lửa dữ dội xung quanh vây lấy, nhưng dù tôi có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Trước khi chế.t, anh ấy đã trả lại tất cả sự trong sạch cho tôi.
Nhưng tôi thậm chí không thể ôm anh ta lấy một cái.
Ngay thời khắc này, tôi hận bản thân mình tận xương tuỷ..
B.ùm!
Một tiếng n.ổ lớn phát ra, l.inh h.ồn tôi bị cuốn trôi bởi một một nguồn năng lượng mạnh mẽ.
Mở mắt ra một lần nữa, tôi thấy mình đang ở trong lòng một người con trai với cơ thể nóng bỏng bằng xường bằng thịt
Trước mặt là khuôn mặt của một chàng trai trẻ
Chàng trai có mái tóc dài màu vàng óng, trên tai trái là một hàng khuyên đinh tán đầy cá tính, góp phần tạo cho anh một vẻ ngoài hoàn hảo.
Nhưng tôi vẫn có thể nhận ra người này qua hàng lông mày và đôi mắt sắc lạnh.
“Thạch Nham!”
Tôi khó tin nhìn anh.
4.
Thạch Nham nhìn tôi đầy khó hiểu, rồi đột nhiên kéo tôi khỏi ghế sô pha.
Nhìn kỹ lại tôi mới nhận ra chúng tôi đang ở là một phòng riêng của một quán karaoke.
Trong phòng đông nghẹt nam nữ, ít nhất cũng phải hai mươi người.
Trong số họ có người mặc đồng phục học sinh, có người mặc trang phục kỳ lạ, điểm chung là thoạt nhìn đều có vẻ không đứng đắn.
Thạch Nham cũng chính là một trong những người không đứng đắn đó.
Anh kéo tôi ra khỏi phòng riêng, người nào đó trong đám đông hét lên: “Thạch Nham, cậu vội như vậy, định đi thuê phòng à?”
Thạch Nham không nói một lời kéo tôi ra ngoài.
Vừa bước tới cửa, chúng tôi bị một nữ sinh mặc đồng phục học sinh chặn lại.
"Thạch Nham, cậu thả chị gái tôi ra đi."
Giọng nói quen thuộc vang lên khiến tôi nổi da gà.
Là Diệp Viện!
Thạch Nham lơ đẹp, mở cửa đẩy tôi ra ngoài: “Về nhà đi, đây không phải là nơi cô nên đến.”
Anh nói rồi đóng cửa lại.
Tôi dùng sức đẩy cửa ra, đi ngang qua Thạch Nham, chăm chú nhìn Diệp Viện ở phía sau lưng hắn.
Ký ức đã mất từ lâu cuối cùng cũng được đánh thức.
Vào năm lớp mười, Diệp Viện đã đem lòng yêu một tên d.u c.ôn cùng trường.
Một tên d.u c.ôn không có tương lai, điểm thấp lè tè, suốt ngày chơi với mấy đứa thất học ngoài xã hội.
Diệp Viện cũng vì chuyện này mà lơ là việc học, suốt ngày cùng đám nam sinh d.u c.ôn kia trốn tiết.
Một buổi tối, sau khi tôi tan học.
Tôi thấy cô ta bước vào quán karaoke với một nhóm đàn ông, vì lo lắng cho sự an toàn của cô ta, tôi đã lén lút đi theo.
Khi mở cửa phòng riêng, một nhóm thanh niên với một bàn đầy bia, ca hát nhảy múa, có vẻ không say không về.
Diệp Viện cũng uống rất nhiều.
Tôi bước tới, giật lấy chai rượu trong tay cô ta, muốn đưa cô ta về nhà.
Tuy nhiên, một tên nam sinh trông giống như x.ã h.ội đ.en đã xô ngã tôi, cả phòng hùa nhau cười lớn chế giễu.
Tôi loạng choạng ngã xuống ghế sô pha, rồi lọt thỏm trong vòng tay của một chàng trai.
Nhưng vì khi đó tôi quá sợ hãi, cộng thêm ánh đèn mờ ở quán karaoke nên tôi không nhìn rõ mặt người đối diện.
Ngay khi những người xung quanh thích thú nhìn tôi ngồi trong lòng trai lạ, chàng trai đó đã ném tôi ra khỏi phòng với khuôn mặt lạnh lùng.
Những gì anh ấy nói giống hệt như trước đây.
Cũng bắt đầu từ lúc này, Diệp Viện đổi thay đổi thái độ với tôi.
Trước đây, dù chẳng yêu quý gì tôi nhưng cô ta cũng chưa bao giờ làm gì h.ại tôi.
Nhưng sau đêm hôm đó, cô ta bắt đầu đi nói xấu tôi khắp nơi,ch.ửi tôi thẳng mặt rồi quay ra mách lẻo bố mẹ tôi như thể người bị h.ại.
Lúc đầu, tôi nghĩ cô ta cay cú vì tôi can thiệp vào cuộc sống riêng của cô ta.
Nhưng sau đó, dù cho tôi đã mặc kệ cho cô ta sống buông thả, nhưng cô ta vẫn không tha cho tôi
May mắn thay, tôi đã đỗ đại học khi mới chỉ vừa lớp 11. Sau khi trúng tuyển vào trường đại học mong muốn, tôi rời khỏi nhà, không để cho cô ta cơ hội tiếp tục t.ấn c.ông tôi.
Bây giờ nghĩ lại, tôi mới nhận ra hình như tên du côn cô ta thích là Thạch Nham.
Cho nên cô ta mới gh.ét tôi đến vậy.
Nghĩ đến một năm sau, cô ta vẫn sẽ v.u kh.ống Thạch Nham đã l.àm nh.ục cô ta, và tống chàng trai cô ta thích vào t.ù.
Tôi thấy thật không thể tin nổi.
Người như vậy thực sự là em gái tôi, người có quan hệ huyết thống với tôi?
Thật k.inh t.ởm.
"Chị, ánh mắt này là sao vậy?” Diệp Viện bị tôi dọa có chút sợ hãi, vô thức lui về sau một bước, nuốt nước bọt nói: " Em nói với mẹ hôm nay em qua nhà bạn học qua đêm. Về nhà, chị đừng có mà mách lẻo."
Nói xong, cô ta lại nhếch môi cười, "Mà cho dù chị có mách lẻo, tôi cũng không sợ đâu, bố mẹ sẽ không tin chị. "
“Chuyện của mày, chị không quan tâm.” Tôi thấy nụ cười tự mãn trên gương mặt cô ta mà trong lòng nhất thời chua chát.
Diệp Viện nói đúng, bất luận tôi có nói gì, hai vợ chồng kia cũng sẽ không tin.
Tôi không biết tại sao, cũng không nhớ nổi từ bao giờ, bố mẹ tôi vẫn luôn tin tưởng Diệp Viện 100%.
Lúc còn nhỏ, Diệp Viện làm v.ỡ một chiếc bình, rồi nói rằng trong lúc nổi giận tôi đã đ.ập v.ỡ nó.
Dù tôi có cố gắng giải thích thế nào mẹ tôi cũng nhất quyết không tin, thậm chí còn nh.ốt tôi trong phòng và bắt tôi dành thời gian suy ngẫm.
Bà còn mua rất nhiều sách giáo dục đạo đức và bắt tôi chép phạt.
Và còn sẽ kiểm tra mỗi ngày.
Bà ta k.ỷ l.uật tôi nghiêm khắc đến mức b.ệnh h.oạn, nhưng lại rất khoan dung với Diệp Viện.
Tôi đã từng nghĩ rằng đây là biểu hiện của tình yêu bà ta dành cho tôi.
Cho đến khi bà ta chọn tin vào Diệp Viện, đ.e d.ọa cắt đứt quan hệ mẹ con với tôi, đồng thời làm ngơ khi tôi trở thành n.ạn nh.ân của b.ạo l.ực m.ạng, và từ chối đến nhận xá.c tôi ngày tôi qua đời.
Rõ ràng, những gì bà ấy làm với tôi không phải là tình yêu.
Hay nói đúng hơn đó là ghé.t bỏ!
Tôi nắm chặt tay, cố gắng kìm nén cảm xúc, chậm rãi quay đầu lại, nhìn Thạch Nham tóc vàng hoe, hỏi: “Anh có thể đưa tôi về nhà không?”
Ngay khi tôi vừa dứt lời, tôi nghe thấy một tiếng thở dài.
"Người đẹp đã chủ động như vậy, Thạch Nham, tới đi!"
"Hãy nhìn đồng phục học sinh nó đang mặc kìa, nó là học sinh của trường cấp 3 số 1 cơ đấy."
"Con ngoan trò giỏi thì ra cũng có thể ph.óng t.úng như vậy haha!"
"..."
Họ khoái chí nói với nhau, nếu tôi là tôi mười năm trước, có lẽ tôi sẽ chế.t tại chỗ vì xấu hổ và t.ức gi.ận.
Nhưng lúc này, sắc mặt tôi không hề thay đổi, tôi chỉ muốn mang Thạch Nham đi.
Vì ông trời đã cho tôi một cơ hội để tái sinh, tôi không thể để Thạch Nham đ.ạp lên vết xe đổ của kiếp trước.
Tôi muốn cho anh ấy một cuộc sống lấp lánh và đầy hy vọng.
Chợt nhận ra đã lâu rồi tôi không nghĩ đến việc sống tiếp nữa. Nói gì thì nói, cuộc sống của tôi thật sự mệt mỏi và chẳng ra tích sự gì.