Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 125



Editor: Masha

Diêu Thất Nương muốn đến gần nói chuyện, Cố Hành Giản lại đưa tay ngăn cản nói: “Ngươi vẫn nên ngồi ở chỗ kia nói đi. Cố mỗ có gia thất, kính ngươi là khách, về sau còn thỉnh thu liễm chút.”

Diêu Thất Nương theo lời ngồi xuống: “Tướng gia tức giận à? Tính cách của ta chính là như vậy, bình thường quen thói tùy ý rồi. Nói như thế nào ta cũng đã giúp tướng gia một việc lớn, tướng gia bỏ qua cho.”

“Chuyện ở Ô Lâm Cố mỗ cảm kích trong lòng, bất quá cũng đáp ứng ngươi một điều kiện, lần này người vì điều kiện này mà đến đi.” Cố Hành Giản nói, “Nếu ta không đoán sai, có quan hệ đến người ở Hưng Nguyên phủ.”

Diêu Thất Nương không hề ngoài ý muốn khi thấy Cố Hành Giản có thể đoán được, hắn thông minh như vậy, chắc chắn biết ý đồ nàng đến. Nàng cũng không vòng vo, thu hồi biểu tình cà lơ phất phơ, nghiêm túc nói: “Ta có một bằng hữu quan trọng vẫn luôn duy trì kháng Kim ở Hưng Nguyên phủ, nhưng mấy tháng gần đây bỗng nhiên bặt vô âm tín. Ta muốn thỉnh tướng gia hỗ trợ hỏi thăm tin tức của hắn.”

Cố Hành Giản nhàn nhạt nhìn về phía nàng: “Ngươi chưa nói hết sự thật.”

Bằng bản lĩnh Thất Nương, nếu muốn tìm người cũng không khó. Trừ phi nơi người này ở, thế lực của nàng không vào được.

Diêu Thất Nương cứng đờ, ngón tay hơi hơi siết chặt, nói: “Hắn, hắn muốn thích sát Hải Lăng vương Kim Quốc, hẳn là thất bại bị bắt.”

Hải Lăng vương Hoàn Nhan Lượng là đường đệ Hoàn Nhan Xương, trấn thủ biên giới giữa Kim Quốc và Đại Tống, tay cầm trọng binh. Mà chủ trương chính trị của Hoàn Nhan Lượng và Hoàn Nhan Xương cũng không giống nhau, phái chủ chiến và chủ hòa quanh quẩn không chừng, làm người hung ác, lắm mưu nhiều kế. Cố Hành Giản lần này đi Hưng Nguyên phủ, lựa chọn cải trang đi ra ngoài, nguyên nhân hang đầu là vì không muốn kinh động Hoàn Nhan Lượng. Hắn hoài nghi việc thất thoát tiền đồng chính là kế hoạch của một tay Hoàn Nhan Lượng.

Nếu Phổ An Quận Vương đối đầu Hoàn Nhan Lượng, sự vụ chậm chạp không mấy tiến triển cũng hợp lý.

Cố Hành Giản nhấc chén trà trên bàn lên, uống một ngụm, nhàn nhạt nói: “Xem ra người này đối với Thất nương rất quan trọng, không tiếc lãng phí điều kiện Cố mỗ hứa hẹn.”

Diêu Thất Nương mặt có chút hồng, ho nhẹ một tiếng: “Tóm lại nhờ ơn tướng gia, ít nhất phải biết được sinh tử của hắn. Đúng rồi, ta có cái thương đội giao hảo sắp vận chuyển vật tư đến Hưng Nguyên phủ, giao tình giữa thương đội và ta vượt qua nhiều thử thách, có thể tin được. Tướng gia nếu không chê, có thể đồng hành cùng bọn họ.”

Thương đội thường xuyên lui tới nơi đô thành và biên cảnh, rất quen thuộc đường đi, dễ bề tìm hiểu tin tức, hơn nữa vô cùng thích hợp để che giấu hành tung. Cố Hành Giản vốn dĩ cũng muốn tìm một thương đội yểm hộ, lại không thể nào hoàn toàn tín nhiệm, nếu Diêu Thất Nương chủ động nói ra, liền gật đầu nói: “Vậy xin đa tạ.”

Diêu Thất Nương nói xong chính sự thì đứng dậy cáo từ. Cố Hành Giản chờ nàng đi ra ngoài, mới chuẩn bị đi từ cửa hông về Trúc cư. Lúc này, Diêu Thất Nương ở bên ngoài hô: “Giang Lưu, sao ngươi lại ở đây?”

Cố Hành Giản dừng bước, xoay người đi ra ngoài cửa, thấy Trần Giang Lưu cúi đầu đứng ở trong viện, sợ hãi nhìn hắn.

Diêu Thất Nương đi đến trước mặt Trần Giang Lưu, kéo hắn tay: “Vừa rồi ta còn tưởng mình nhìn lầm rồi. Ngươi đứa nhỏ này, vì sao đến đô thành cũng không tới tìm ta? Sao ngươi lại ở trong phủ tướng gia?”

“Các ngươi biết nhau?” Cố Hành Giản mở miệng hỏi, “Hắn là do ta ở Xương Hóa vô tình cứu được.”

Diêu Thất Nương quay đầu lại nói: “Tướng gia có điều không biết, thiếp thân có lần Xương Hóa, bị người rót rất nhiều rượu, thân thể không khoẻ, té xỉu ở trên đường, ít nhiều nhờ đứa nhỏ này cẩn thận chiếu cố mấy ngày. Thiếp thân vốn dĩ muốn dẫn hắn về đô thành, nhưng hắn không rời xa được lão ma ma chiếu cố hắn, nói phải cho bà dưỡng lão tống chung, hơn nữa hắn còn phải kiếm tiền cho tỷ tỷ tỷ phu lòng dạ hiểm độc của hắn.” Nàng nói xong, lại chuyển hướng Trần Giang Lưu, “Về sau ta lại phái người đi Xương Hóa vài lần, sao lần nào cũng không thấy ngươi?”

“Tỷ tỷ cũng là người đáng thương, Giang Lưu không muốn phiền toái tỷ tỷ……” Trần Giang Lưu thấp giọng nói.

Diêu Thất Nương sờ sờ đầu của hắn: “Nói lời ngốc nghếch gì vậy. Tỷ tỷ bảo hộ ngươi một người chẳng lẽ còn không bảo hộ được? Đi, chúng ta đi ra ngoài tìm một chỗ, hảo hảo ôn chuyện.”

Trần Giang Lưu nhìn Cố Hành Giản một cái, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, ta có việc muốn nói với tướng gia ……”

“Trở về lại nói cũng không muộn. Tướng gia, mượn Giang Lưu dùng một chút.” Diêu Thất Nương không nói nữa mà kéo Trần Giang Lưu đi. Cố Hành Giản đại khái biết Trần Giang Lưu vì chuyện gì mà đến, chẳng qua ngay cả Sùng Minh nói cũng vô dụng, huống chi là hắn.

……

Hạ Sơ Lam trở lại Trúc cư, bảo hạ nhân lui hết ra ngoài, lửa giận tràn đầy. Trước khi thành thân Diêu Thất Nương đã vài lần cố ý biểu lộ tình ý với Cố Hành Giản, hiện tại công nhiên đuổi đến tận nhà. Nhưng nàng rốt cuộc không phải tiểu nữ nhi hơn mười tuổi, hơn nữa khuôn sáo quy củ bày ở đó, cãi lộn huyên náo mất thân phận, nàng thật sự không làm được.

Nàng tức giận đi đến bàn sách của hắn tìm giấy bút quý nhất tới, bình thường mấy thứ này hắn đều không cho hạ nhân chạm vào. Nàng bày bừa lộn xộn trên án kỷ, tùy ý vẽ xấu cho hả giận. Nàng biết lấy cách Cố Hành Giản làm người, sẽ không có quan hệ gì với Diêu Thất Nương, nhưng trong ngực vẫn ngập lửa. Nàng không chịu nổi nữ nhân khác mơ ước hắn.

Tư An và Triệu ma ma ở bên cạnh nhìn, cô nương rất ít khi tức giận thành như vậy, cũng không biết phát sinh chuyện gì, càng không thể nào an ủi.

Lúc này, Cố Hành Giản đi vào, hắn nhìn thấy Hạ Sơ Lam ngồi ở trên giường, nắm bút Gia Cát của hắn lung tung vẽ loạn trên giấy, như mèo con tức giận muốn bắt người. Hắn làm một động tác với Tư An và Triệu ma ma, các nàng lặng lẽ lui ra.

Cố Hành Giản ngồi sau lưng Hạ Sơ Lam, thăm dò xem nàng đang họa cái gì. Hạ Sơ Lam ngửi được mùi đàn hương quen thuộc trên người hắn, cũng không để ý tới hắn.

Cằm Cố Hành Giản gác ở trên vai nàng, dán vào vành tai nàng nói: “Lam Lam, nàng đang học đạo sĩ vẽ bùa sao? Mực và giấy tốt như vậy, lãng phí.”

“Chàng đau lòng?” Hạ Sơ Lam nghiêng đầu muốn tránh đi hơi thở ấm áp của hắn, hắn đã vây lấy nàng, nắm tay nàng, kiên nhẫn vẽ trên giấy.

Bàn tay hắn rất lớn, hoàn toàn bao bọc lấy tay nhỏ của nàng, vết chai dày trong lòng bàn tay có thể cảm nhận được. Hạ Sơ Lam vốn còn tức giận, xoay người, muốn rút tay về, hắn lại hôn đỉnh đầu nàng, ôn nhu nói: “Đừng nhúc nhích, vẽ tranh cần chuyên tâm chút.”

Thanh âm của hắn có khả năng an định lòng nàng, nàng quay đầu đi, nhưng vẫn bất động, tùy ý hắn nắm tay nàng.

Nàng vốn chỉ muốn vẽ xấu, vẽ bảy tám đường cong vặn vẹo, không hề có quy luật, đích thực muốn lãng phí đồ dùng. Nhưng ở dưới ngòi bút của hắn, những đường cong đó chậm rãi biến thành mái nhà tranh và sơn thủy. Hạ Sơ Lam liếc mắt nhìn, dần dần không dời mắt được, không tin mấy thứ này là từ ngòi bút nàng mà ra.

Trình độ vẽ tranh của nàng chỉ thường thường, miễn cưỡng cũng có thể vẽ ra hình dạng. Nhưng vẽ tranh tốt xấu ở chỗ lập ý cao xa hay không, ở tài năng của người vẽ.

Nàng chỉ từng thấy qua một bức họa tác của hắn, đó là bức nàng viết lưu niệm 《 Định Phong Ba 》, đã là ấn tượng khắc sâu, không ngờ tận mắt nhìn thấy hắn vẽ tranh càng thêm chấn động. Người này chỉ vài nét bút phác hoạ, trong bức vẽ lung tung của nàng, tìm được hướng đi.

Nàng không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn một cái, hắn chuyên chú nhìn giấy vẽ, ngoài cửa sổ ánh nắng chiếu vào khuôn mặt của hắn, nho nhã thanh tú. Nàng bỗng nhiên không tức giận nữa, tài hoa, địa vị của người này đã xác định bên cạnh hắn sẽ không thiếu nữ nhân. Nhưng hắn ở chỗ này, ở bên cạnh nàng, nhẫn nại nhường nhịn nàng vận dụng ngòi bút vẽ lại bức tranh cho nàng.

Hắn không phải người thường, mà thân ở địa vị cao Tể tướng, cũng có được tài hoa tuyệt thế. Nữ nhân chạy theo không dứt.

Thời gian chầm chậm chảy xuôi, tâm tình Hạ Sơ Lam theo hình ảnh triển khai trên giấy chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Trên dòng sông một chiếc thuyền con, ông lão áo tơi thả câu. Trong núi vài cành hoa đào, một tòa nhà tranh, trong chuồng vài con gia cầm, trên đỉnh núi từng đàn chim bay về hướng mặt trời lặn.

Cố Hành Giản để bút xuống, Hạ Sơ Lam cầm lấy giấy vẽ nhìn kỹ. Nếu thế gian này thực sự có nơi yên tĩnh như vậy, nàng sẽ muốn đến ở mấy ngày. Nhìn qua cảm thấy yên lặng sâu xa, tâm tình dường như bình lặng rất nhiều.

“Phu quân, ta thích bức họa này.” Nàng tự đáy lòng nói. Biến mục nát thành thần kỳ, nếu không phải nàng tận mắt nhìn thấy, thật không thể tin được. Nàng đối với nam nhân của nàng tâm phục khẩu phục.

Cố Hành Giản từ sau lưng ôm nàng, nói: “Lam Lam, Diêu Thất Nương đã từng giúp đỡ ta rất nhiều, giữa chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác. Hôm nay nàng ta tới cửa cũng là do có chuyện quan trọng muốn nói với ta.”

Hắn chưa từng nói chuyện chính sự với nàng, bởi vì hắn cảm thấy chính trị là thứ dơ bẩn ô uế nhất trên đời này, vì quyền lực, thầy trò thân hữu cũng có thể trở mặt thành thù. Bao gồm chính hắn, cũng từng một tay lật đổ người thầy như cha. Cho nên hắn không nghĩ để nàng biết những thứ đó, không muốn để nàng biết một mặt âm u, không từ thủ đoạn của hắn.

“Ngôn hành cử chỉ của nàng ta không giống như chỉ có quan hệ hợp tác với chàng.” Hạ Sơ Lam tức giận nói. Nghĩ đến bộ dáng ngả ngớn của Diêu Thất Nương, nàng liền không thoải mái.

“Nàng ta là người trong phong nguyệt, đã quen như thế, nhưng bản tính không xấu. Từ trước cũng đích xác có vài phần ý tứ với ta, mới cố ý làm như vậy kích thích nàng, ta đã cảnh cáo nàng ta. Ta là người của nàng, ai cũng không đoạt được.” Cố Hành Giản hôn gương mặt mềm mại của nàng, nhẹ giọng nói.

Hắn nói hắn là người của nàng …… Hạ Sơ Lam đỏ mặt, còn chưa cẩn thận ngẫm nghĩ, đã bị hắn nâng cằm hôn lên. Nàng lúc đầu còn giãy giụa không chịu, cho đến khi đầu lưỡi của hắn khiêu khích đến mức hơi thở khô nóng, dứt khoát xoay người, quỳ gối trước người hắn, bám vào bờ vai của hắn hôn lại. Nói là hôn, kỳ thật giống như chó con gặm loạn.

Hắn bật cười, không ngại nàng cãi cọ một chút với hắn, thuyết minh trong lòng nàng, thật sự xem hắn thành người yêu, mà không phải như lúc trước luôn thu liễm tính tình, kính sợ hắn. Dáng vẻ nàng ngẫu nhiên ghen tuông, còn rất đáng yêu.

Hai người cuối cùng ngã vào trên giường, hừng hực lửa nóng. Trên gường khá hẹp không tiện duỗi tay chân, hắn ôm chặt nàng vào trong ngực, dính cùng một chỗ.

Đến tận khi Hạ Sơ Lam không thở nổi, Cố Hành Giản mới rời môi nàng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, chờ nàng bình phục lại.

Nàng nằm trong ngực hắn, một hồi lâu mới nhìn bức họa trên bàn nhẹ giọng nói: “Bức họa này ta muốn treo trong phòng. Cố lang, chờ sau khi chàng về hưu, chúng ta tìm một chỗ thế ngoại đào nguyên như vậy ẩn cư, không hỏi đến thế sự, được không?”

“Được.” Cố Hành Giản không chút do dự đáp ứng. Hắn không biết bản thân có sống được đến khi về hưu, từ xưa Tể tướng không mấy ai có thể chết già, huống chi hắn lập địch rất nhiều. Nhưng giờ phút này, thanh âm êm ái của nàng vang lên bên tai, giống như dòng nước róc rách chảy qua núi, chậm rãi chảy vào tim hắn. Hắn không muốn phá hư khoảnh khắc tốt đẹp này.