Tâm Niệm Em Đã Lâu FULL

Chương 1: Anh cõng em



Đầu tháng sáu, lần thứ tám Hành Thị nhập hạ thất bại, sáng sớm ở Ninh Thủy Loan vừa mới bị một cơn mưa đêm tẩy rửa qua, trong không khí thoang thoảng hương hoa cỏ xanh nhàn nhạt, sương sớm còn chưa tan hết, gió lạnh nhẹ phất qua, mang theo hơi lạnh se se.

Từ hôm Thời Lạc không làm bài tập, nửa đêm trộm chơi game bị Đường Kỳ Thâm phát hiện rồi lạnh lùng mắng cho một trận đến giờ đã được hai ngày rồi.

Hai ngày nay, đến cả mặt của Đường Kỳ Thâm, Thời Lạc cũng không thấy được, cô nhóc trước giờ đều thích sang nhà họ Đường ăn chực cơm nay mỗi khi tan học lại đều đi đường vòng để về nhà.

3 giờ sáng đêm qua, cô gái phá lệ không có ôm tiểu thuyết mà mình coi là tâm can bảo bối để cày nữa, mà lại lôi kéo bạn thân Diệp Tầm Tầm cùng thảo luận xem nên nhận sai thế nào mới tỏ đủ thành ý.

Đời này Diệp Tầm Tầm chỉ từng thấy Thời Lạc chịu thiệt trên người Đường Kỳ Thâm mà thôi, cô ấy cắn đầu ngón tay, thay Thời Lạc lên mạng đăng bài dò hỏi đủ các thể loại.

“Biện pháp đơn giản nhất, ông cha ta đã dạy rồi đó, một khóc hai nháo ba thắt cổ, nào, cậu mau đi khóc với anh ấy đi.”

Thời Lạc: “Khóc rồi, vô dụng thôi, anh ấy còn hỏi tớ nước mắt có đủ dùng hay không nữa kìa, không đủ thì sẽ đi mua nước muối cho tớ nữa.”

Diệp Tầm Tầm: “Ồ, vậy à, vậy nháo lên đi.”

Thời Lạc: “Nháo rồi, tớ đã block hết các tài khoản mạng xã hội của anh ấy luôn rồi.”

Diệp Tầm Tầm kinh ngạc, mấy ngày không gặp, con nhỏ này thế mà còn có năng lực chủ động xóa WeChat của Đường Kỳ Thâm cơ đấy: “Vậy kết quả thì sao?”

Thời Lạc phồng quai hàm gặm khoai tây chiên: “Kết quả tới giờ anh ấy còn chưa đồng ý kết bạn lại với tớ nữa.”

Phụt, đúng là vẫn không biết xấu hổ như xưa mà, Diệp Tầm Tầm phụt cười.

Diệp Tầm Tầm: “Vậy hay là, tới…”

“Không được thắt cổ đâu! Cậu không biết Đường Kỳ Thâm hung dữ thế nào đâu, lần trước tớ vừa đi đường vừa nghịch điện thoại, không cân thận vấp ngã trầy cả đầu gối, lúc anh ấy bôi thuốc cho tớ, cái vẻ mặt lạnh như băng đó giống như muốn băm vằm chân tớ luôn ấy.”

Chậc, không phải là người ta đang đau lòng cậu hay sao, Diệp Tầm Tầm một mình bị tọng hết đống thức ăn cho chó vào mồm.

Diệp Tầm Tầm: “Tớ là nói, cậu tới nhà anh ấy xin lỗi đi, làm nũng làm neo gì gì đó nhiều vào, cùng lắm thì anh ấy phạt cậu làm thêm mấy đề thôi.”

Thời Lạc nghẹn há mồm: “Đề của anh ấy khó lắm…”

Nghe giọng điệu này, là đồng ý rồi.

***

Ánh mặt trời dần trở nên trắng, trước cửa biệt thự nhà họ Thời, bóng dáng cô đơn của thiếu niên chạy bộ buổi sáng cứ thỉnh thoảng lại yên tĩnh lướt qua, đã không đếm được là lần thứ mấy anh “lơ đãng” đi qua rồi.

Bước chân của anh không nhanh lắm, thân hình cao lớn thẳng tắp, dáng vẻ anh tuấn lạnh nhạt, trên người là áo hoodie màu đen sạch sẽ đơn giản, mũ áo tùy ý trùm lên đỉnh đầu, nhẹ đè xuống tóc mái xõa ở trước trán, môi mỏng hơi mím, hơi thở cũng không gấp gáp, mặt không chút biểu cảm, cả người đều lộ ra cỗ khí chất người sống chớ tới gần.

8 giờ hơn, thiếu niên như cố ý hay vô tình chạy bộ sáng sớm tới giờ rốt cuộc cũng hao hết tia kiên nhẫn cuối cùng, anh lấy điện thoại ra gọi cho một dãy số, điện thoại đổ chuông, nhưng lại không có ai bắt máy.

Sáng nay Thời Lạc không để chuông báo thức, nhưng nhờ phúc Đường Kỳ Thâm ban tặng mà tiếng chuông điện thoại du dương êm tai vẫn như mọi ngày vang khắp căn phòng ngủ.

Trên giường hơi nhô lên một cái bọc nhỏ, xung quanh giường chất đống không ít đồ ăn vặt, hình ảnh ấm áp lại lười nhác.

Khuôn mặt nhỏ của Thời Lạc nhăn dúm lại, rúc sâu vào trong ổ chăn, theo tiếng chuông dần vang lên có tiết tấu mà người trong chăn hết đá lại hất chăn, làm đồ ăn vặt cũng rơi hết xuống đất.

Mười mấy phút sau, đồ ăn vặt đã rơi rụng đầy đất trên tấm thảm lông màu xám nhạt, Thời Lạc trề môi nhận mệnh ôm chăn nhỏ ngồi dậy, cô gái nhỏ còn buồn ngủ đến mơ mơ màng màng, đuôi mắt vô tội ấm ức rũ xuống, mái tóc màu rong biển hơi quăn lộn xộn rũ tung ở sau lưng, nhìn qua trông không khác gì một con điên mới thoát ra từ trong đống rác cả.

Cô theo bản năng xoa xoa hai mắt, khóe mắt bị cô xoa tới hơi đỏ lên, hai tay lôi kéo chăn kéo lên đỉnh đầu mình, lại một lần nữa liều chết giãy giụa bên trong ổ chăn.

Một lát sau, giãy giụa không thành công, cô đầu hàng cầm điện thoại giơ lên trước mặt.

Không biết từ khi nào Đường Kỳ Thâm đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô, trên giao diện màn hình khóa điện thoại là tin nhắn anh gửi tới.

Đường Kỳ Thâm: [Xuống đây.]

Lý trí cơ hồ tỉnh táo lại chỉ trong nháy mắt.

Hai chữ hán lạnh như băng vừa mới gửi tới, “con điên” một giây trước còn đang mập mờ buồn ngủ không muốn nhúc nhích nay lại lập tức bật dậy khỏi giường, cô theo bản năng nghe lời, gối ôm đang cầm trong tay còn chưa kịp thả xuống đã xoay người xuống giường rồi.

Chỉ là một đêm mơ màng ngủ khiến cho xương cốt giờ vẫn mềm nhũn ra, dưới chân đứng không vững, cả người lảo đảo vững chắc ngã rầm xuống sàn…

Thời Lạc ngu người hai giây, lập tức vứt cái dáng vẻ khẩn trương lúc nãy ra sau đầu, tiếp đó liền cảm thấy vô cùng tủi thân.

Tính tình đại tiểu thư lại bắt đầu bộc phát, cũng không rảnh lo xem mình có chột dạ hay là không, cô điên cuồng gõ chữ oán hận với người bên kia: [!! Mới ngã từ giường xuống, mắt cá chân cũng sưng thành một cục bánh bao lớn rồi, đều tại anh cứ giục em đấy, làm em sợ tới mức suýt chút nữa bay màu khỏi thế giới xinh đẹp này rồi!]

Đầu bên kia không có đáp lại.

Đường Kỳ Thâm không hay dùng mạng xã hội, lúc trước vẫn là bị cô ép thêm WeChat, anh rất hiếm khi nhắn tin, vòng bạn bè lại càng sạch sẽ.

Lịch sử trò chuyện chỉ toàn là những lời oán giận làm nũng linh tinh của cô chiếm phần lớn, anh ngẫu nhiên sẽ đáp lại vài từ như “ừ”, “được”, còn lại cả cái sân khấu này đều dành cho cô tự do phát huy.

Mỗi lần hai người nói chuyện phiếm là trong vòng một phút Thời Lạc có thể gửi liên tục bảy, tám tin nhắn thoại tới để spam.

Nội dung giọng nói đều là hỏi bài thi cuối kỳ vừa rồi, sau đó Đường Kỳ Thâm sẽ nhắn tới một bài giải với đầy đủ quá trình và suy luận được anh tỉ mỉ viết tay, chữ viết lạnh lùng, tùy tiện kẻ hình cũng kẻ đến thẳng tắp, còn lại ngay cả dấu chấm câu cũng không có.

Đây là tác phong lạnh nhạt lại sạch sẽ của anh.

Đợi một lát, giao diện chat vẫn như cũ không có chút động tĩnh nào, cô cũng đã quen rồi, suy tư một lát liền nhắn thêm một câu nữa: [Lần này bị thương rất là nặng, thật đó, không có bao lì xì thì sẽ không khỏi được đâu, hừ _ chống nạnh.jpg]

Không một lát sau, Đường Kỳ Thâm đã gửi liên tiếp mấy cái bao lì xì hạn mức max qua đây, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì với anh đều không thành vấn đề, đơn giản sảng khoái không cần do dự quá nhiều.

Thời Lạc nhướng mi, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, động tác thuần thục ấn nhận từng cái một, sau đó lại nhảy nhót đi vào trong phòng tắm, ở bên trong dây dưa một lúc lâu, sau khi rửa mặt lại chậm rì rì chui vào phòng để quần áo chọn lựa kỹ càng.

Hôm nay cô lựa một bộ váy đồng phục kiểu Nhật Bản, cô gái dáng người nhỏ xinh, đôi chân vừa thẳng vừa trắng, tất dài ôm qua đầu gối bọc lấy cẳng chân trắng nõn, dưới chân đi đôi giày màu nâu nhạt làm bằng da, áo sơ mi trắng cắt may cẩn thận nhẹ dán lên thân hình làm nổi bật lên vòng eo thon nhỏ tinh tế một tay có thể ôm hết, ngực tuy không lớn nhưng vẫn hơi phồng lên như đang tranh đua.

Thay xong quần áo, cô liền vội vàng nhét đống sách giáo khoa bị vứt bừa ở bàn vào trong balo, lại nhặt hết đống đồ ăn vặt dưới đất không sót thứ nào lên, sau đó nhanh như gió quét lao ra bên ngoài.

Nào biết mới chạy tới nửa vòng tròn cầu thang liền nhìn thấy ở trước cửa dưới lầu thình lình xuất hiện một thiếu niên mặc áo hoodie màu đen đang lạnh nhạt đứng ở đó.

Thiếu niên đầu đội mũ áo hoodie liền thân, giấu đi nửa gương mặt lãnh đạm lạnh lùng, từ góc độ của Thời Lạc chỉ có thể nhìn thấy dáng người cao lớn của anh cùng với hầu kết tinh xảo, chẳng qua là khí chất của Đường Kỳ Thâm quá đặc biệt, cả ngày đều bày ra cái bộ dáng thâm trầm như không quen biết gì với cái thế giới này, làm cho cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra anh luôn.

Anh vốn đang nghiêng người hơi gật đầu, trên mặt vẫn không thấy có biểu tình gì như cũ, nghe thấy chỗ cầu thang truyền tới tiếng động lớn, anh theo bản năng quay đầu nhìn qua.

Ánh mắt thanh lãnh lười nhác nhẹ liếc cô một cái.

Thiếu nữ một giây trước còn đang tung tăng nhảy nhót nay đã dừng bước chân, nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, ngẩn ra một lúc, ngón tay không nhịn được siết chặt lại ở sau người.

Rõ ràng là anh chủ động tới tìm người cơ mà, thế mà chả hiểu sao cô lại cảm thấy chột dạ chết đi được.

Có điều cô đang rũ mắt, mà anh thì ngửa đầu, thế mà bằng vào một thân khí thế lạnh lẽo tự có kia, anh lại làm cho cô cảm thấy như đang đứng từ trên cao nhìn xuống cô vậy.

***

Hai người là thanh mai trúc mã, cơ hồ là lớn lên bên nhau từ nhỏ tới giờ, thật ra nói về tuổi tác thì Thời Lạc nhỏ hơn anh tận hai tuổi*, bên người cũng có không ít bạn cùng tuổi chơi cùng, nhưng mà chẳng biết vì sao, từ khi còn nhỏ cô đã thích dính lấy người anh trai lớn hơn cô hai tuổi này.

*Mình không rõ tác giả viết nhầm hay do có sự tính toán gì nhưng nanu9 chỉ chênh nhau có 1 lớp thui, nhưng mình vẫn để nguyên bản gốc của tác giả nhé ~

Cho dù thiếu niên trời sinh tính tình lãnh đạm, nhìn thế nào cũng không giống như một người dễ động vào, nhưng Thời Lạc lại cứ thích giống như một cái đuôi nhỏ, luôn luôn bám theo sau lưng anh, một tấc cũng không rời.

Trong trí nhớ của cô, khi ấy Thời Lạc vừa mới biết nói thì đã ngửa đầu, há mồm bi ba bi bô nũng nịu kéo lấy góc áo của cậu bé cao hơn cô cả cái đầu, nói: “Nhà em không có anh trai, em gọi anh là anh trai có được không?”

Ánh mắt cô nhóc rất kiên định, lời nói tuy rằng mang theo ý dò hỏi, nhưng lại càng giống như đường đường chính chính tuyên bố chủ quyền.

Đường Kỳ Thâm hiếm khi có kiên nhẫn đáp lại với trẻ con, nhưng đối với cách gọi “anh trai” này của bé lại có chút cảm xúc khác lạ.

Chỉ là tính tình vốn có vẫn khiến anh mang vẻ mặt trầm ổn bình tĩnh, đối với một tiếng “anh trai” kia vẫn không có chút gợn sóng nào, môi mỏng hơi mím, cũng không lên tiếng, nhóc con Thời Lạc lại không suy nghĩ nhiều, cảm thấy anh thế này rõ ràng chính là đang ngầm đồng ý.

Một tiếng “anh trai” đó cứ thế mà gọi cho tới bây giờ.

Hai nhà là thế giao, tới thế hệ này của cô thì nhà họ Thời chỉ sinh ra một tiểu tổ tông này, ba Thời vô cùng bận rộn, mẹ Thời lại mất sớm, người lớn xung quanh ít nhiều gì cũng thương yêu cô nhiều hơn một chút, từ nhỏ đã bị chiều chuộng tới vô pháp vô thiên, trong nhà cơ hồ là không có ai trị được cô, là một tiểu công chúa chính hiệu không hơn không kém.

May mà có vị anh trai “hờ” Đường Kỳ Thâm tận chức tận trách.

Tiểu công chúa tính tình bị chiều hư, ở bên ngoài chính là tiểu bá vương chuyên gia gây họa, không biết trời cao đất dày, mỗi khi gặp chuyện liền giác ngộ trong vòng một giây, chạy tới trước mặt Đường Kỳ Thâm ăn vạ, giả vờ đáng thương, tiến hành một đợt tự kiểm điểm sâu sắc với bản thân, cũng không quên thề thốt nói rằng sau này nhất định sẽ không phạm sai lầm nữa, lúc này mới dám cầu xin sự trợ giúp từ anh để giải quyết hậu quả.

#Truyện được edit bởi Góc nhỏ của Shmily, chỉ được đăng trên WordPress của Shmily. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor (Truy cập vào page Góc nhỏ của Shmily trên facebook để đọc link chính chủ)

Đường Kỳ Thâm quản cô rất nghiêm, có rất nhiều chuyện ba mẹ không dạy cô thì anh sẽ là người dạy cô, cho nên từ nhỏ mặc dù đã ỷ lại vào anh, nhưng đồng thời cô cũng rất sợ anh.

Có điều cho dù mỗi lần anh đều lạnh mặt dạy dỗ cô nửa ngày, nhưng kết quả thì anh vẫn theo thói quen bênh vực bao che cho người của mình, vô hình chung lại cứ thế tạo cho cô một con đường để tác oai tác quái.

Nhưng mà tất cả những việc này cũng không thể khiến con bé vô lương tâm này có thái độ dịu ngoan với anh, cô một mặt thì tự nhiên ỷ lại vào anh, một mặt lại có thể hất hàm không biết lớn nhỏ mà cáu kỉnh làm trái lại ý anh, mặc dù bộ dáng anh tức giận mắng cô đúng là khiến cô sợ thật, nhưng cũng không có để lại cho cô chút kí ức sâu đậm gì cho lắm.

***

Tới gần kỳ thi vào mười, con cá mặn lười như hủi chưa bao giờ để tâm vào chuyện học lại bị Đường Kỳ Thâm bắt đi học bài, hai ngày cuối tuần liên tiếp, cô bị bắt ngủ sớm dậy sớm, đúng giờ đúng lúc tới nhà họ Đường tiếp thu sự giáo dục bổ túc trước kỳ thi quan trọng.

Thiếu nữ bình thường không thắp hương, nước tới cổ mới bắt đầu ôm chân Phật lệ rơi đầy mặt, bị tàn phá nhiều ngày liên tiếp, rốt cuộc vào tuần thứ ba, nửa đêm bị hai con hàng Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc mời đi đánh game.

Chơi game đúng là việc làm người ta sảng khoái nhất.

Nào biết cái tên rùa đen không não Phạm Vũ Triết kia lúc chơi game kết thúc là khoảng 4, 5 giờ sáng lại ngu ngốc vô tri đăng chiến tích lên vòng bạn bè, còn rất cẩn thận nhớ tới nguyên tắc của tiểu công chúa là nhất định phải thổi phồng, phải khoa trương hết cỡ mà viết một dòng cap to đùng:

[Thành tích giết sạch 5 mạng, tiểu tổ tông Lạc Lạc trâu bò vãi đạn! Lũ gà con mới nhú kia biết điều thì nên dâng cúp tặng luôn cho Thời gia ngay từ đầu mới đúng!]

Cậu ta khoa trương thôi phồng xong, bên dưới bài là một loạt bình luận bày tỏ ý khen ngợi tâng bốc, khen tới mức Thời Lạc muốn nở hoa.

Mẹ Đường tâm thái vẫn còn ở tuổi 18, lúc nào cũng bắt trend theo kịp trào lưu của giới trẻ, là một người phụ nữ thời thượng không bao giờ lỗi mốt, vòng bạn bè của đám trẻ hiển nhiên sẽ không thể thiếu bà được.

Huống chi, đối tượng được tâng bốc còn là cô bé gái mà bà đã nhìn từ nhỏ tới lớn, khen xong rồi thì thôi đi, đây lại còn muốn dí điện thoại tới trước mặt con trai mình, cười tủm tỉm khen ngợi, “Con xem Tiểu Lạc Lạc nhà chúng ta lợi hại chưa kìa!”

Đường Kỳ Thâm lười nhác liếc mắt nhìn giao diện điện thoại, chiến tích thì chỉ nhìn thoáng qua không rõ lắm, anh cũng không biết cô chơi có lợi hại hay không, nhưng đồng hồ chỉ thời gian 4 giờ sáng ở bên góc phải màn hình lại được anh ghim rất rõ ràng.

Không chăm chỉ đọc sách mà còn chơi game tới 4, 5 giờ sáng, đúng là đủ lợi hại.

Sau chuyện đó, Thời Lạc bị anh lạnh lùng mắng cho một trận, còn kèm theo một xấp bài thi vào mười làm đại lễ đưa qua.

Những lý do thoái thác kiểu như cô cần phải học tập và nghỉ ngơi hợp lý đều không thể dùng được nữa, trong lúc nhất thời liền ấm ức chiến tranh lạnh với anh mất hai ngày, cô gái nhỏ thường xuyên lui tới nhà họ Đường như nhà của mình nay lại quyết tâm không tiến vào biệt thự Đường gia lấy nửa bước.

Từ nhỏ cô đã bị anh dạy dỗ, thật ra cũng không có giận lâu lắm, hai ngày qua đi đã quên sạch cảm giác uất ức tủi thân kia không còn sót lại chút nào rồi.

Ấm ức xong lại bắt đầu cảm thấy khẩn trương, nếu mà nói đúng ra thì việc này là cô sai.

Hai người đã mấy ngày không gặp, trong lòng cô liền hoảng hốt vô cùng, tên xấu xa này trong bụng toàn ý xấu, nhìn qua lịch sự khiêm tốn nhưng lại là một con sói văn nhã bại hoại, cũng không biết hai ngày nay đã nghẹn ra được đại chiêu gì để dạy dỗ cô rồi.

Khẩn trương quá lớn, cô bắt đầu cân nhắc xem lúc này nên sám hối kiểm điểm kiểu gì, cô ỷ lại anh đã thành quen, mới mấy ngày không gặp trong lòng đã cảm thấy trống trải, hai người cũng không thể vẫn luôn cứ giằng co mãi như vậy được.

Chỉ là không nghĩ tới, chưa đợi cô sám hối xong thì Đường Kỳ Thâm lạnh nhạt thành thói thế mà đã tới nhà cô tìm người rồi.

Cô chột dạ vài ngày, lần này lại làm mình sinh ra ít nhiều chút cảm giác đắc ý.

Đắc ý vừa xông lên não, lập tức đã quên mất hai ngày trước bản thân đang trong tâm lý sám hối không hồi kết.

Tiểu công chúa trước giờ đều được nuông chiều, cho dù cô có sai thật thì cũng có năng lực lật đen thành trắng, trái thành phải, vất vả lắm Đường Kỳ Thâm mới cúi đầu trước, cô cảm thấy mình không thể dễ dàng tha thứ cho anh như trước được.

Vì thế, cô gái một giây trước còn chạy nhanh như một cơn gió, giây tiếp theo đã nắm lấy tay vịn cầu thang, cố ý cắn môi, cong lưng, rất không biết xấu hổ mà chơi xấu.

“Mắt cá chân sưng rồi…” Cô đè nặng tiếng nói, nhu nhược nói ra một câu.

Loại xiếc ăn vạ này cô chơi từ nhỏ tới lớn, chỉ là giữa hai người đã quá mức quen thuộc, thật ra chưa lần nào là cô lừa được anh cả.

Đường Kỳ Thâm thờ ơ đứng ở đó, Thời Lạc ngước mắt nhẹ trừng anh một cái, thiếu niên vẫn đạm mạc như cũ bình tĩnh nhìn cô, nhìn tới mức cô càng thêm chột dạ.

Một lát sau, Đường Kỳ Thâm rốt cuộc cũng như cô mong muốn, anh lạnh mặt đi về phía cô, thuận tay đem người từ bậc thang đỡ xuống, trong lúc đó một lời cũng không nói, nhưng lại khiến dì Kiều nghe thấy tiếng động liền bưng bữa sáng đưa tới.

Thời Lạc một lòng muốn diễn kịch, chỉ tùy tiện cầm lấy một miếng bánh mì.

Đường Kỳ Thâm tự nhiên duỗi tay cầm lấy balo nhét đầy sách giáo khoa và đề thi của cô, xoay người muốn ra cửa, Thời Lạc vội vàng duỗi tay kéo ống tay áo anh, không biết xấu hổ chơi xấu: “Anh cõng em…”