Cùng ngày tan học trở về Ninh Thủy Loan, chuyện đầu tiên Thời Lạc làm chính là lôi cái váy kia ra, hung hăng nhét vào trong lãnh cung, cuộc đời này sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Diệp Tầm Tầm cũng bị kéo theo chịu tội, cô nàng không thể hiểu được làm sao mà bị Thời Lạc kéo vào danh sách đen cả một ngày, tới hơn 8 giờ tối mới được thấy ánh mặt trời một lần nữa.
Vốn còn đang vui tươi hớn hở đợi Thời Lạc nhắn tin, nào biết chỉ trong nháy mắt khi cô nàng gửi tin nhắn qua thì lại không thành công.
Chờ tới khi cô ấy đáng thương cầu xin được chấp nhận kết bạn, rốt cuộc Thời Lạc cũng đồng ý, câu đầu tiên nhắn đi chính là: [Chào ngài ạ…]
Thời Lạc: [?]
Diệp Tầm Tầm: [Xin hỏi ngài là bọn bắt cóc sao? {hoảng sợ.jpg}]
Thời Lạc: [?]
Diệp Tầm Tầm: [Nhất định là bắt từ lúc tiết tự học lúc sáng đúng không? Tôi biết ngay mà! Lúc tiểu công chúa của chúng tôi đột nhiên biến mất không chút tin tức, tôi đã biết rồi, nhất định là bị các người trói đi rồi đúng không. Cầu xin các người nhất định phải đổi xử tử tế với cô ấy, đừng đánh người nhé, nếu nhất định phải đánh thì đánh nhẹ nhẹ chút nha, ngàn vạn lần đừng vả mặt, gương mặt kia của cậu ấy vô cùng đáng quý, đến cái mặt nạ cậu ấy đắp thôi cũng có giá lên tới cả ngàn tệ, tôi biết các người vừa kéo tôi ra khỏi danh sách đen, nhất định là biết được tôi là người có quan hệ tốt nhất với cậu ấy, muốn đòi tiền chuộc từ tôi đúng không, tôi đưa là được! Tôi sẽ đưa hết cho các người!]
Nếu không phải đã ngồi cùng bàn với cô nàng ba năm, biết được vị tác giả lớn chuyên viết tiểu thuyết ngôn tình máu chó trong giờ học này là cái tính cách gì, Thời Lạc cơ hồ cũng bị cô nàng làm cho cảm động phát khóc.
Cô còn chưa kịp nói gì, Diệp Tầm Tầm thế mà đã bắt đầu gửi “tiền chuộc” sang bên này, liên tiếp mấy cái bao lì xì liền, Thời Lạc ấn mở từng cái một.
Một bao 5 tệ còn thôi đi, bao lớn nhất cũng chỉ có 6 tệ 8 đồng, còn chưa đủ cho cô mua hai túi que cay nữa.
Giờ phút này, cô bỗng nhiên cũng không còn nóng nảy muốn biết cô ấy muốn nói gì nữa, ôm điện thoại bắt đầu nhập vai: [Cô ta chỉ đáng giá chút tiền này thôi à? Không đủ nha, nhìn cô ta xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm thế này, tôi cảm thấy phải có giá trị liên thành mới đúng.]
Có thể không biết xấu hổ tâng bốc bản thân như vậy thì chỉ có một mình Thời Lạc mà thôi, Diệp Tầm Tầm cười cả buổi, lại đáp lại cô: [Tôi cũng chỉ có thể lấy ra chút tiền đó thôi. Không lừa anh, quan hệ của tôi với cậu ấy cũng chỉ đáng chút tiền đó, không thể vượt qua 6 tệ 8 đồng, hay là anh cứ xử cậu ấy luôn cũng được.]
“Tiền chuộc” này thế mà lại còn tính cả số lẻ, Thời Lạc không nhịn được nữa, xù lông: [Diệp Tầm Tầm!]
Diệp Tầm Tầm cười tới mức thiếu chút nữa làm đổ cốc sữa bò lên bàn phím máy tính cô nàng vừa mới mua, vì để tránh cho bản thân lại vào danh sách đen lần nữa, cô nàng không thể không nhanh chóng trấn an tiểu tiên nữ đang xù lông này: [A a a a! Bảo bối! Để tớ đi trộm xe điện chuộc cậu về!]
Thời Lạc bĩu môi: [Ban nãy cậu cũng đâu có nói như vậy, hơn nữa, một cái xe điện là có thể chuộc được tớ sao?]
Trong chớp mắt lại muốn kéo người vào danh sách đen rồi đấy.
Diệp Tầm Tầm dường như dự cảm được nguy cơ của bản thân, rơi vào đường cùng, chỉ đành phải ra đại chiêu duy nhất đánh bại được cô: [Hay là thế này đi, để tôi liên lạc với Đường gia, anh biết Đường gia chứ? Chính là Đường gia có tiền nhất cái Hành thị này ấy, người trong tay anh chính là tiểu tâm can mà con trai nhà họ Đường, Đường Kỳ Thâm đau lòng nhất đó, là con dâu nuôi từ bé của nhà người ta luôn, chỉ cần nói với anh ấy thôi, anh muốn bao nhiêu tiền anh ấy cũng bỏ ra được, sẽ không hề do dự chút nào đâu.]
Không thể không nói, chiêu này của Diệp Tầm Tầm đúng là rất có tác dụng, Thời Lạc vốn còn đang có sức chiến đấu mười phần, muốn dỗi cô nàng tiếp một tiếng nữa, kết quả một câu “đau lòng nhất”, “tâm can bảo bối” rồi lại “cũng bỏ ra được” này đập vào mắt, tựa hồ đã vô cùng thành công lấy lòng cô, không chỉ không muốn cãi nhau mà còn mơ hồ có chút vui vẻ nho nhỏ.
Cô tùy tiện ném điện thoại sang một bên, kéo chăn qua che lên mặt, lăn trên giường mấy vòng, không nghĩ ra mình rốt cuộc đang vui vẻ cái gì.
Vài phút sau, Thời Lạc rốt cuộc mới nhớ tới chuyện chính.
***
Chút nhạc đệm nhỏ lúc sáng tuy rằng không bị Đường Kỳ Thâm vạch trần, nhưng lúc cô tỉnh táo suy nghĩ lại thì cũng biết rõ được chút tiểu kỹ xảo này của cô ở trước mặt anh cũng không đủ dùng chút nào.
Có sự giác ngộ này làm cô ngay cả cơm chiều cũng không có mặt mũi đi ăn chực cơm nhà họ Đường nữa.
Tiểu cô nương nghĩ tới nghĩ lui, quyết định chủ động nhân lúc còn sớm đi vuốt mông ngựa, hối lộ thu mua, để cho anh nhanh chóng quên mất vấn đề này.
Diệp Tầm Tầm dù sao cũng là người yêu thích viết tiêu thuyết, đầu óc lúc nào cũng có thể tưởng tượng ra 7749 kịch bản khác nhau, sau khi nghe được Thời Lạc nói như vậy, cô nàng bắt đầu cười gian xảo chỉ điểm cho đứa ngốc còn chưa thông suốt này một phen.
Diệp Tầm Tầm đề nghị là cô nên tự tay chuẩn bị bữa sáng cho anh.
Thời Lạc lập tức đưa ra câu hỏi: “Nhưng tớ không biết lầm nha, tớ có làm chuyện này bao giờ đây, ngay cả xác trứng gà tớ còn chưa từng thấy bao giờ, huống hồ tớ thấy trong tiểu thuyết, chỉ có bạn trai bạn gái mới làm bữa sáng cho nhau thôi, tớ với anh ấy cũng đâu với loại quan hệ này.”
Diệp Tầm Tầm thật sự muốn mỉm cười cạy đầu đại tiểu thư này ra để nhìn xem rốt cuộc cấu tạo não cô làm bằng gì mà có thể phát ngôn ra được câu này. Cô ấy thiếu điều bê luôn cái Cục Dân Chính tới trước mặt bọn họ rồi, thế mà cô còn nói là hai người họ không phải loại quan hệ này?
Nhưng mà trong lòng Thời Lạc đúng là thật sự nghĩ như thế, từ nhỏ tới giờ cô đã theo thói quen ỷ lại vào Đường Kỳ Thâm, thật ra lại chưa từng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
#Truyện được edit bởi Góc nhỏ của Shmily, chỉ được đăng trên WordPress của Shmily. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor (Truy cập vào page Góc nhỏ của Shmily trên facebook để đọc link chính chủ)Cuối cùng, dưới sự kiến nghị mãnh liệt của Diệp Tầm Tầm, cô vẫn tính toán chuẩn bị bữa sáng cho anh, chỉ là xét thấy đại tiểu thư mười ngón không dính nước dương xuân không hề có chút xíu kỹ năng sinh tồn nào, cho nên thay vì làm bữa sáng, cô nàng quyết định bảo cô đưa nước ép trái cây cho anh.
“Chắc là cậu biết dùng máy ép chứ hả? Chắc là sẽ không cần dì Kiều nhà cậu dạy đâu ha, chỉ cần gọt sạch trái cây rồi bỏ vào, ấn nút cho nó ép là được.”
Thời Lạc chạy vào bếp, mang tạp dề, luyện ép nước cả một buổi tối.
Tiểu lười biếng trước giờ chỉ thích ngủ nay lại đặc biệt dậy sớm chỉ để ép nước lấy lòng người nào đó.
Sau khi nhờ dì Kiều mua trái cây tươi về, ép đầy một ly nước ép chuối, cô liền đeo ba lô lên chạy sang nhà Đường Kỳ Thâm ở bên cạnh.
Lúc cô tới trước cửa biệt thự Đường gia, ở đình viện đang có người hầu đang cắt tỉa hoa.
Giờ này, Đường Kỳ Thâm hẳn là đang đi chạy bộ buổi sáng ở gần đây, Thời Lạc đi tới chỗ xích đu ngồi.
Tối hôm qua cô ngủ không đủ giấc, buổi sáng lại dậy quá sớm, giờ phút này cả người đều mệt mỏi uể oải.
Lúc Đường Kỳ Thâm trở về, đập vào mắt anh là hình ảnh thoải mái dễ chịu của cô gái nhỏ đang nằm bò trên bàn xích đu, đôi mắt tiểu hồ ly xinh đẹp nhẹ khép lại, trong tay còn ôm một cái bình vàng óng.
Đường Kỳ Thâm nhướng mày, lúc đi qua liền theo bản năng thả nhẹ bước chân, dường như cũng không nỡ đánh thức cô gái.
Chờ tới khi cô tỉnh lại, người đã bị anh ôm lên ghế sau của xe Bentley.
Nếu không phải bên cạnh là Đường Kỳ Thâm ăn mặc đồng phục không chút cẩu thả, Thời Lạc thật đúng là cho rằng lời trêu chọc tối qua của Diệp Tầm Tầm là thật, bọn bắt cóc thật sự đã xuống tay với cô.
Nghĩ vậy, cô lại nhịn không được hỏi: “Anh Thâm, nếu em bị bắt cóc, anh có dùng nhiều tiền để chuộc em về không?”
Trong lòng thiếu nữ tràn đầy chờ mong, ánh mắt sáng ngời nhìn anh chằm chằm.
Đường Kỳ Thâm nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó ở nơi cô không nhìn thấy, anh khẽ cong môi, “Không.”
“?” Thời Lạc cũng quên béng mất chuyện mình phải lấy lòng người ta, “Xuống xe, em muốn xuống xe ngay bây giờ!”
“Xuống ở đây, nơi này không có xe bus, ngay cả taxi cũng không hay đi qua đây, chỗ này lại cách khu cấp hai 8 km.”
Thời Lạc cảm thấy giờ phút này mình cần phải nghe lời tổ tiên dạy, nhẫn nhịn là đức tính quan trọng, hậm hực không nhắc tới chuyện xuống xe nữa.
Đường Kỳ Thâm khó có khi không bày ra vẻ mặt quan tài, anh khẽ cười một tiếng: “Lấy năng lực lăn lộn người ta này của em, anh cảm thấy bọn họ chỉ trói em lại một giây thôi đã khiến người ta cảm thấy hối hận muốn chết rồi, chắc chắn sẽ tình nguyện đi tự thú rồi trả em về nhà an toàn.”
“Nuôi em còn khó hơn so với ngồi tù à?” Cô tiếp lời anh.
“Không phải sao?” Đường Kỳ Thâm dường như đang rất vui vẻ, lời nói cũng nhiều hơn so với mọi ngày: “Cái này không ăn cái kia cũng không ăn, bài không biết làm cũng muốn giận dỗi.”
Đúng là khó nuôi không phải sao.
Ngồi phía trước là tài xế già lâu năm của Đường gia, nhưng cho dù là đã làm việc ở nhà họ Đường lâu như vậy rồi, ông vẫn không thể không cảm thán tiểu thư Thời Lạc này đúng là rất lợi hại, người con trai người sống chớ tới gần này của Đường đổng dường như chỉ có ở trước mặt tiểu công chúa mới có thể nói nhiều thêm hai câu mà thôi.
“Sao mới sáng sớm đã tới rồi?”
“À.” Lúc này cô mới nhớ tới trên tay còn có đồ muốn đưa cho anh, chỉ là hai người vừa đấu khẩu với nhau xong, giờ phút này cô cũng không tình nguyện đưa lắm, “Bố thí cho anh đó, tự em ép, tối hôm qua đã luyện rất lâu đấy.”
Biểu tình trên mặt cô không nhịn được vẻ đắc ý, dường như còn có loại ý tứ muốn được anh khen.
Đường Kỳ Thâm buồn cười: “Ép cái gì?”
“Chuối.”
Anh đột nhiên rũ mắt nhìn tay cô, nói: “Nào, duỗi tay ra đây cho anh đếm nào.”
“Đếm cái gì?”
“Anh đếm xem còn đủ ngón tay không, biết dùng cả máy ép cơ đấy, ghê gớm.”
“…”
***
Bên kia, ở trong phòng hội học sinh của cấp ba Tam Trung có chút náo nhiệt.
Tân hội trưởng hội học sinh Văn Hạo hôm nay chính thức trở thành hội trưởng tiền nhiệm.
Ngay từ năm lớp 10, Văn Hạo đã bắt đầu mơ ước tới vị trí này, mãi cho tới cuối học kỳ lớp 11 mới vì đủ nguyên nhân nhặt được của hời mà đạt được chức vị này, tâm tình cực kỳ sung sướng, giờ phút này tiểu nhân đắc chí, vừa mới tới không được bao lâu, lại ở trước mặt đông đảo đàn em lớp dưới, phê bình rất nhiều bạn học đã từng là cộng sự của mình.
Tiết thứ ba của buổi sáng, Đường Kỳ Thâm bớt thời gian tới đây một chuyến.
Ai biết lại vừa lúc bắt gặp hội trưởng tân nhiệm đang mắng người.
Văn Hạo cũng được coi là cậu ấm nhà giày, không lo ăn không lo mặc, vóc dáng cao 1m7 lại nặng tới 100 kg, cả người nhìn qua to béo chắc nịch, vô cùng đáng sợ.
Có điều thì so với đám cậu ấm Phạm Vũ Tiết thì còn kém xa rất nhiều, cha mẹ trong nhà vẫn luôn rất kỳ vọng vào cậu ta, cậu ta chỉ hận không thể nắm bắt tất cả cơ hội để thể hiện, cũng may giờ cha mẹ cậu ta cũng được nở mày mở mặt chút ít.
Loại người này nghẹn lâu rồi, thật vất vả mới có chút quyền lực để cáo mượn oai hùm, đi phê bình người khác lại hung dữ giống như lưu manh đi đánh lộn, làm đương sự bị mắng sợ tới mức không dám ngẩng đầu.
Kỷ Tu là người có lá gan nhỏ nhất trong hội sinh viên, điều kiện trong nhà cậu cũng không tốt lắm, dựa vào thành tích mới được tiến cử vào, so với loại gia đình nhà giàu mới nổi như Văn Hạo thì không thể so được, chỉ đành phải cúi đầu tùy cậu ta mắng lớn.
Có rất nhiều chuyện Văn Hạo là cố tình kiếm chuyện, tìm được cái cớ liền bắt đầu ra sức mắng.
Kỷ Tu nhịn không nổi nữa, nhỏ giọng nhắc nhở: “Là chủ nhiệm bảo làm thế…”
“Tôi chưa có nói là tất cả đều phải nghe theo tôi sao?! Hiện tại tôi mới là hội trưởng hội học sinh! Ngay cả Đường Kỳ Thâm đứng ở trước mặt tôi cũng mẹ nó phải thành thành thật thật chào hỏi gọi tôi một tiếng hội trưởng đấy!”
Đường Kỳ Thâm như một cây kim trong lòng cậu ta, cho dù cậu ta rất không muốn thừa nhận vị trí này là do anh nhường nên cậu ta mới có được, sự thật cũng không thể thay đổi, cho nên lúc mắng người cũng luôn thích nhắc tới tên anh.
Nào biết vừa mới dứt lời, cửa văn phòng đã bị mở ra, Văn Hạo sửng sốt một hồi lâu, lúc hồi hồn lại mới ý thức được chủ nhiệm giáo dục đang đi cùng với Đường Kỳ Thâm.
“Năng lực không lớn, thế mà lại rất có uy thế ha!” Chủ nhiệm sắp tức gần chết rồi.
Mấy lời Văn Hạo vừa nói, ông nghe một chữ cũng không sót, y thế hiếp người xuất khẩu thành dơ, ông cũng không biết bản thân rốt cuộc mắt mù thế nào mà lại tìm một học sinh như vậy thế vào chức vị này nữa.
Đường Kỳ Thâm đi ở phía sau vẫn không lên tiếng, Kỷ Tu bị mắng rất tủi thân, trốn ở sau kệ sách lau nước mắt.
Đường Kỳ Thâm cùng lớp với Kỷ Tu, sau khi biết được đại khái ngọn nguồn, thiếu niên mím môi, bất động thanh sắc đi tới bên cạnh cậu: “Lau mặt đi, đàn ông con trai, khóc cái gì.”
Sau đó lại dùng thân hình cao lớn chắn đi ánh mắt tò mò nghiêm cứu của người khác đối với cậu.
“Cảm ơn anh Thâm…”
Chủ nhiệm đang giằng co với Văn Hạo, thật vất vả lắp Đường Kỳ Thâm mới nguyện ý gật đầu đảm nhận chức vụ này, làm thế nào ông cũng phải kéo Văn Hạo xuống mới được.
Văn Hạo lúc này vô cùng sốt ruột: “Chủ nhiệm, vì cái gì mà nhất định phải nhường vị trí này cho cậu ta, thành tích học tập của em cũng không kém, còn hơn cậu ta một lớp, em…”
Đường Kỳ Thâm không có tâm tư nghe cậu ta cãi cọ, anh hơi ngẩn người một lúc, nghĩ tới con sâu ngủ nằm ở bàn xích đu lúc sáng được anh bế vào xe, lại nhìn thấy bình nước ép chuối được cô tự tay ép cho, nhàn nhạt nói: “Vậy nói chuyện bằng thành tích đi.”
Chủ nhiệm: “???” Thầy cảm thấy thầy có thể trực tiếp đổi em ấy đấy.
Môi mỏng Đường Kỳ Thâm khẽ mím, biểu tình trên mặt không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì: “Anh muốn thi cái gì thì thi cái đó.”
“Được thôi.” Lòng bàn tay Văn Hạo toàn là mồ hôi, nếu Đường Kỳ Thâm đã đem quyền lựa chọn đẩy vào tay cậu ta, vậy đừng trách cậu ta khách khí: “Mấy hôm trước vừa mới ra quyển đề thi nâng cao mới, cũng đỡ phải phiền chủ nhiệm ra một đề thi khác.”
Cậu ta vừa nói còn không quên lấy lòng chủ nhiệm, biểu tình trên mặt đều hiện ra vẻ nhất định phải có được.
Nói đùa, cuối kỳ lớp 11 đã bắt đầu lao vào làm đề thi đại học rồi, đề thi nâng cao kia mấy ngày hôm trước bọn họ còn vừa mới thảo luận qua, cậu ta cũng đã làm qua một lần, huống chi Đường Kỳ Thâm lúc này giờ mới lớp 11, bài thi đại đa số đều là nội dung của lớp 12, Văn Hạo cảm thấy bản thân nhất định không thể thua được.
Chủ nhiệm đương nhiên cũng biết chuyện này, ông nhìn Đường Kỳ Thâm, lại nhìn Văn Hạo không biết xấu hổ kia, đang định mở miệng nói gì đó, lại nghe thấy thanh âm thanh lãnh nặng nề của thiếu niên vang lên: “Được, anh quyết định, tôi sao cũng được.”
———
Tác giả có lời muốn nói:Đường Kỳ Thâm: Lần đầu tiên Lạc Lạc xuống bếp, nước ép chuối tôi phải mang theo bên người, có thể buff thêm sức mạnh.
Độc giả: Ngài nói ép hoa quả là cũng gọi là xuống bếp????
Lúc này, người anh em Lục Thừa Kiêu đi ngang qua: Ôi, ly nước này là đồ trang sức à? Từ sáng sớm đã thấy cậu cứ treo nó bên người là sao…
Đường Kỳ Thâm: Lạc Lạc tự tay ép.
Kiêu gia: … Coi như tôi chưa hỏi gì đi.
Tân hội trưởng hội học sinh, Văn Hạo: Ông đây nhất định phải thắng!!! So thành thích với tôi??? Xem tôi nghiền áp cậu đây!!!!!!
Đường Kỳ Thâm: Anh quyết định, tôi sao cũng được.