Ngồi trên xe từ sân bay trở về, Kiều Mộc ở bên cạnh Diệp Hoan, vẻ mặt có chút tiều tụy.
Diệp Hoan lặng lẽ nắm chặt tay của cô, tay của cô mềm mại không xương nhưng cũng lạnh lẽo như sương.
"Làm sao vậy?" Diệp Hoan quan tâm hỏi.
Kiều Mộc cúi thấp đầu, thấp giọng nói: "Diệp Hoan, không biết tại sao mấy ngày hôm nay em luôn mơ thấy ác mộng, em mơ anh sẽ rời bỏ em mà đi"
Diệp Hoan hơi dùng sức nắm chặt tay Kiều Mộc: "Không có khả năng anh sẽ rời bỏ em, trong mộng và thực tế không giống nhau, em đừng suy nghĩ nhiều quá!"
"Ở trong mơ, anh cùng người phụ nữ khác kết hôn, em khóc lóc cầu xin anh nhưng anh không chịu quay đầu lại, cuối cùng cũng đi với người phụ nữ đó, có mấy lần em khóc trong mơ rồi tỉnh lại."
Kiều Mộc nói xong, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên vẻ tức giận, hung hăng đập hắn mấy lần, sẵng giọng: "Anh tên khốn này, làm sao lại vô tình như thế, hại em tổn thương đến tận tâm can."
Diệp Hoan cười khổ nói: "Số anh khổ, điều này càng oan uổng, em gặp ác mộng lại đi trách anh."
Hầu Tử nghiêng đầu cười nói: "Ai bảo anh là anh Hoan, nếu là lão đại thì đương nhiên cái gì anh cũng phải phụ trách, kể cả việc nằm mộng."
Diệp Hoan cười mắng: "Lão tử là cái khố của các người sao, các người đánh rắm cũng muốn lão tử phải quản à?"
Trong xe vang lên tiếng cười rầm rộ.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Mộc, trên miệng cô còn nở nụ cười tươi như hoa khiến Diệp Hoan cũng cười nhưng trong lòng hắn đang rất lo lắng.
Thẩm gia an bài chuyện hôn sự của hắn, mà chuyện này hắn cũng chưa nói với bọn họ, không biết Kiều Mộc có dự cảm được điều gì không?
Kỳ thực Diệp Hoan rất muốn thoát khỏi Thẩm gia, hắn muốn cùng Kiều Mộc và bọn họ về Ninh Hải tiếp tục cuộc sống khốn cùng nhưng hạnh phúc như trước đây. Có điều bây giờ hắn không muốn đi đi về về nữa, là một người đàn ông thì phải có trách nhiệm, không thể gặp việc khó liền trốn tránh được. Hắn biết có thể trốn một lần nhưng không thể trốn cả đời được và mỗi lần trốn phải chạy đi bao xa chứ!?
Cái sự tình phiền toái này nhất định phải giải quyết, để không mất đi Kiều Mộc, hắn sẽ liều mạng với bọn họ.
Diệp Hoan siết chặc nắm đấm, hắn đưa mắt nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong ánh mắt ấy càng kiên cố vững vàng hơn.
Trong xe, không khí có vẻ yên lặng. Rất lâu. . .
Hầu Tử đang ngồi ở hàng ghế sau bỗng nhiên nói: "Anh Hoan, anh có cảm thấy điều gì đó không đúng không?"
Advertisement
Diệp Hoan trầm tư nói: "Xác thực là có điểm hơi lạ."
Bên trong xe, ba người nhìn nhau vài lần, tiếp theo là vẻ mặt đầy hoảng hốt: "Trương Tam đâu rồi?"
Kiều Mộc đưa mắt liếc nhìn chỗ tài xế cả khinh nói: "Tôi vẫn nghĩ là cậu ta ngồi ở phía trước!"
Diệp Hoan lấy điện thoại di động ra gọi cho Trương Tam.
Đầu bên kia điện thoại truyện đến giọng của Trương Tam, âm thanh có chút đau khổ cùng chật vật.
"Các người vứt bỏ tôi."
Diệp Hoan sát tính toán: "Làm sao mà không lên xe?"
"Lúc ở sân bay tôi thấy mọi người đang đóng cửa phía sau xe, tôi dự định ngồi vào hàng trước, kết quả là tôi còn chưa đụng tới cửa xe thì các người đã vội rời đi thật nhanh."
"Tao..không có chú ý đến."
"Anh Hoan, cảm giác sự tồn tại của tôi mỏng manh như vậy sao?" Trương Tam oan ức muốn khóc.
"Không cần nói thêm gì nưã, mày bắt taxi đuổi theo đi." Diệp Hoan xấu hổ không ngớt.
Advertisement
Trương Tam sâu xa nói: "Vốn là muốn bắt xe taxi nhung tôi vừa phát hiện ra ví tiền bị trộm lúc ở sân bay rồi. Bây giờ chỗ nào cũng có cướp, sớm muộn gì cũng chết với tôi, mẹ nó"
"Vậy bây giờ mày đang ở nơi nào?"
"Tôi đang ở trên xe taxi."
Diệp Hoan: "Mày... không phải là không có tiền sao?"
"Tôi trộm một cái bóp tiền của người khác."
Diệp Hoan: Khí... . . ."
Tạm thời đem chuyện thông gia phiền toái vứt qua một bên, sau khi trở về Bắc Kinh, Diệp Hoan liền nhận được điện thoại của Liễu Mi.
Liễu Mi nói cho hắn biết câu lạc bộ tư nhân đã trang hoàng xong, một tuần lễ sau có thể chính thức khai trương kinh doanh.
Diệp Hoan nhanh chống gọi điện thông báo cho cổ đông là Tần Dật cùng Lưu Tử Thành.
Lưu Tử Thành cũng vô cùng cao hứng, trong điện thoại hắn ta còn muốn cảm ơn Liễu Mi thật tốt. Câu lạc bộ có bốn cổ đông, trừ Liễu Mi ra thì ba người còn lại đều là chưởng quỹ, chỉ cần đem tiền lấy ra thì có thể đi tiều sài khắp nơi. Trong khi đó Liễu mi phải lo chuẩn bị nhiều thứ từ thủ tục cho đến việc trang hoàng, chân không chạm đất, vậy nên công lao của Liễu Mi là lớn nhất.
Diệp Hoan nghe Lưu Tử Thành nói như vậy, cũng cảm thấy hơi xấu hổ. Hai người thương lượng một chút, sau đó quyết định làm cho Liễu Mi một khối gạch vàng đặt để thể hiện sự áy náy cùng lòng biết ơn.
Cuối cùng trong điện thoại, Lưu Tử Thành cười sâu xa: "Kỳ thật chúng ta cũng không cần đem quà tặng cho Liễu Mi?"
Diệp Hoan ngẩn ngơ: "Có ý gì?"
Lưu Tử Thành cười mắng: "Còn muốn giấu sao! Anh cho tôi là người mù à? Dù sao Liễu Mi cũng là một bà chủ, thế nhưng công ty của mình mà cô ta cũng bỏ, đã thế người ta còn chạy đến nơi này giúp anh, đưa tiền trợ vốn, dù bận nhưng không có nửa cậu oán thán, anh nói là vì cái gì?"
"Thì người ta có tâm nên mới giúp chúng ta."
"Được rồi, anh tiếp tục giả vờ đi! Tôi nói không sai đâu, chỉ cần anh đưa bản thân ra thì Liễu Mi sẽ rất cao hứng mà nhận đấy!"
Diệp Hoan đáp ứng rất sảng khoái: "Được, tôi sẽ tới ngủ cùng cô ta, còn một phần tiền mua gạch vàng đừng có bảo với tôi nữa, tôi muốn phải rõ ràng."
Lưu Tử Thành tức giận: "Con mẹ nó, thật không ngờ anh là người như thế."
Nói xong Lưu Tử Thành liền cúp điện thoại.
Diệp Hoan nhìn điện thoại mà cười khổ không thôi.
Liễu Mi có ý, làm sao hắn không biết nhưng chuyện này là không có khả năng. Mẹ nó, lại là một chuyện phiền toái nữa.
Lúc Diệp Hoan gọi điện cho Tần Dật thì ngữ khí của Tần Dật không thân mật ôn hòa tí nào.
"Diệp đại thiếu gia, cuối cùng thì cậu cũng nhớ việc gọi điện cho tôi."
Diệp Hoan cười gượng, lúc này hắn mới nhớ tới chuyện lần trước ở câu lạc bộ tư nhân. Khi đó hắn đánh Lý Quốc Đống rồi phủi mông bỏ chạy, để Tần Dật ở lại khắc phục hậu quả, mấy ngày sau đó Diệp Hoan cũng không có liên lạc gì với Tần Dật liên hệ, không biết anh ta thế nào nhưng có lẽ là mọi chuyện không vui vẻ rồi.
Diệp Hoan cười lúng túng: "Anh Tần bận trăm công nghìn việc, tôi chỉ sợ quấy rầy anh thôi."
Tần Dật hừ hừ, nói: "Tiểu tử cậu gây ra họa nhưng lại muốn tôi ra tay giải quyết, dọn dẹp xong thì không thấy bóng dáng, Diệp đại thiếu gia, cậu thật là tiêu sái."
Diệp Hoan đổ mồ hôi như thác: "Anh Tần, anh đừng tính toán như vậy chứ! Lần sau, nếu anh có đánh người thì tôi nhất định sẽ ở lại giúp anh dọn dẹp để trả nợ ân tình, được không? "
Tần Dật hừ nói tiếp: "Miễn, chưa bao giờ tôi ra tay đánh người cả. Nói đi, tìm tôi có việc gì?
"Câu lạc bộ của chúng ta đã sửa sang xong rồi, hiện tại nên tìm ngày khai trương thôi."
Tần Dật ngẩn người, nói: "Câu lạc bộ gì?"
Tiếp theo anh ta vỗ trán một cái: "Trí nhớ của tôi thật không tốt, tôi quên mất việc đã đưa cho cậu một trăm triệu."
Diệp Hoan ảo não nói: "Nếu biết như thế thì tôi đã không nói, tôi có thể đem một trăm triệu này giấu đi là được rồi."
Tần Dật nghiêm nghị nói: "Diệp Hoan, chuyện lần trước cậu đánh Lý Quốc Đống còn chưa xong đâu, buổi tối hôm ấy Lý Quốc Đống nói sẽ không để yên cho cậu, sau đó tôi vội nói rằng cậu là cháu trưởng của Thẩm gia, có điều hắn ta vẫn còn rất tức giận."
Tần Dật than thở: "Trong cái vòng này cho dù có trở mặt thì cũng không thể đánh người được, thứ mà bọn họ muốn chính là mặt mũi. Diệp Hoan, lần này cậu đã đắc tội với Lý Quốc Đống, cho dù thực lực Lý gia không bằng Thẩm gia nhưng dù sao Lý gia cũng là gia đình có quyền thế, tôi thông báo với cậu một tiếng để cậu cẩn thận đề phòng."
Diệp Hoan tức giận: "Hắn ta đánh bài thua tôi mấy triệu, ngày thứ hai liền đem chi phiếu chạy mất, gây tổn thất cho tôi nhưng sao hắn ta không nói gì? Đánh hắn ta mấy lần thì làm sao? Làm sao chứ? Anh Tần, anh nói hắn ta còn là người, là người sao?
"Là súc sinh!"
Tần Dật mặt tối sầm lại: "Khỉ...Hai ngươi gần như"
Trở về Bắc Kinh, Diệp Hoan liền ngồi xe đi đến câu lạc bộ tư nhân của mình một chuyến.
Câu lạc bộ tư nhân làdo Tần Dật đứng ra ép buộc Triệu Dương, miễn cưỡng hắn ta đi đến Bộ công thương.Cha của Triệu Dương là Triệu Hồng Quân, ông ta nắm chức Phó bộ trưởng nhưng lại không có chút hồi hộp nào. Khi Diệp Hoan cùng Tần Dật lấy đi ba tầng lầu này rồi mà vẫn không giúp cha hắn ta có được địa vị cao hơn.
Con người có lúc lại thích khôn vặt, nhưng khi đứng trước những người có thực lực thật sự thì những trò vặt vãnh ấy chỉ giống như màn xiếc hết sức nhảm nhí và buồn cười. Triệu Dương ném thẻ ra và cuối cùng hắn ta đã thua.
Điạ chỉ của câu lạc bộ gần với tỉnh Vương Phủ, ở Bắc Kinh, đoạn đường này cực kì phồn thịnh tấp nập.
Diệp Hoan men theo địa chỉ tìm tới, rốt cục hắn cũng phát hiện câu lạc bộ nằm trong một tầng nhà cao bốn mươi tầng, mà câu lạc bộ nằm từ tầng 21 đến tầng 23.
Thang máy đến tầng 21, cửa thang máy vừa mới mở ra thì bên trong đã truyền đến một âm thanh chói tai, kèm theo là tiếng đánh đánh gõ gõ.
Trong tầng lầu tro bụi đầy trời, đội thi công đang làm việc với khí thế ngất trời. Liễu Mi không mặc váy công sở mà cô ta mặc một bộ đồ cao bồi cùng giày thể thao, cô ta đang cùng kỹ sư trao đổi.
Diệp Hoan cười hì hì, sau đó hắn lặng lẽ tiến lên rồi lấy tay che mắt Liễu Mi lại, lớn tiếng nói: "Tiểu nương tử, chồng ngươi bán bánh nướng không có ở nhà phải không? Đoán xem bản đại quan nhân là ai?"
Lời nói còn chưa dứt lời thì Diệp Hoan đã hét một tiếng thảm thiết. Hắn cảm giác mình bị một nguồn sức mạnh hất lên, cả người theo đó cũng bay lên giữa không trung. Một đường vòng cung chỉnh chu hoa mỹ, cuối cùng là một tiếng phịch, hắn ầm té xuống, mặt vùi dưới đất, cả người chật vật.
Sát theo đó, Diệp Hoan cảm thấy phía dưới căng lên, Nhị đệ của hắn bị một đôi tay tinh tế mà mạnh mẽ kéo lại, còn bị sờ một cái.
"Ừ" Diệp Hoan đột nhiên ngẩng đầu, hắn đau đến mức âm điệu cũng thay đổi.
Một giọng nói lạnh như băng phát lên: "Dám đùa giỡn bà đây, anh là tên khốn kiếp, tôi sẽ phế bỏ anh!"
"Đừng động thủ! Liên Liên! Tôi là Khánh đây" Diệp Hoan kêu to.
Liễu Mi nghe âm thanh có chút quen tai nên nhanh chống buông tay rồi xoay người đến nhìn, cảnh này không thể không cười được.
"Đồ hỗn trướng, giả thần giả quỷ, chỉ chút nữa là tôi đem 'anh' phế bỏ rồi đấy"
Diệp Hoan sợ không thôi, hắn nằm trên đất một lát mới bò dậy.
Nữ nhân thật là đáng sợ...Đây là Diệp Hoan đánh giá Liễu Mi
Đôi mắt phượng dài hẹp của Liễu Mi hơi híp lại, bỗng nhiên trong mắt lại bắn ra một ý lạnh, khuôn mặt xinh đẹp cười tủm tỉm như gió xuân đang thổi.
"Anh mới vừa gọi tôi là tiểu nương tử, anh là đại quan nhân, nhà ta còn có bán bánh nướng? Phải không?"
Diệp Hoan giữ Nhị đệ, hắn kinh hãi còn cười theo: "Xưng hô thân mật thì sinh hoạt cũng thân mật..."
"Tôi là tiểu nương tử nào, anh là đại quan nhân nào? Chẳng lẽ đại quan nhân mang họ Tây Môn sao? Như vậy thì tôi là người không giữ đạo Kim Liên à?" Trong mắt Liễu Mi lộ ra sát khí đằng đằng.
Diệp Hoan sợ hãi cả khinh, hắn dường như đang nghĩ đến điều gì:"Trong nhà còn có lò than chưa tắt"!
"Trở về!" Liễu Mi kéo hắn lại, cô ta giơ tay gõ thật mạnh vào đầu hắn: "Lại còn dám giả thần giả quỷ, bà nhất định sẽ phế bỏ anh, cho anh không thể làm Tây Môn Khánh mà đổi thành Đông Phương Bất Bại."
Lời uy hiếp mạnh mẽ quả nhiên có tác dụng, lúc này Diệp Hoan mới đàng hoàng hơn.
Liễu Mi đối với Diệp Hoan càng lúc càng cao hứng, cô ta lôi kéo Diệp Hoan đi khắp chung quanh. Liễu Mi chỉ những chỗ mới trang hoàng, trên mặt hiện lên sự hưng phấn rất rõ, ngay cả khi trên khuôn mặt xinh đẹp dính bẩn cùng mồ hôi cũng không hề hay biết.
Liễu Mi không ngừng nói chuyện líu ríu bên tai Diệp Hoan, trong ánh mắt còn lộ ra sự cầu xin mãnh liệt, cô ta hệt như một đứa bé gái ngây thơ đang chờ đợi được người lớn cho kẹo.
Cho dù trong tâm chỉ có một mình Kiều Mộc nhưng lúc này Diệp Hoan không thể không thừa nhận rằng Liễu Mi rất mê người.
Quan sát ba tầng lầu mới tu sửa, lòng Diệp Hoan tràn đầy than thở.
Đây là lần đầu tiên hắn tới câu lạc bộ, tuy rằng tòa nhà này là do hắn và Tần Dật giải quyết nhưng hai người không thường xuyên lui tới, mọi việc là do một tay Liễu Mi lo liệu từ thủ tục cho tới bố trí phòng ốc. Khoảng thời gian gần đây, Liễu Mi rất để tâm đến nơi này, mỗi một viên gạch viên đá đều phải qua tay cô ta cả.
Có thể nói câu lạc bộ này chính là kết tinh tâm huyết của phụ nữ mà thành.
Trong lòng Diệp Hoan hơi trầm xuống.
Liễu Mi vì hắn mà phải bỏ ra nhiều như vậy, vì điều gì mà Liễu Mi làm như vậy thì Diệp Hoan biết rất rõ ràng. Người phụ nữ này vừa cố chấp vừa làm hắn cảm động, hắn cảm thấy mình bị kẹt ở giữa, càng lúc càng khó khăn rồi.
Khó qua được ải mỹ nhân.
Hắn làm sao để trả hết cho nàng đây? Hay là bây giờ hắn nói thẳng, bảo Liễu Mi đừng ngu ngốc mà làm vì hắn nữa.
Liễu Mi không hề biết Diệp Hoan đang mang những suy nghĩ nặng nề vào lúc này, cô ta cứ kéo hắn đi giới thiệu khắp nơi.
"Diệp Hoan, anh nhìn nơi này một chút. Nơi này sẽ là đại sảnh của câu lạc bộ, tôi dự định treo ở phía trên một chùm đèn vàng, phía dưới lót đá cẩm thạch màu đen, bên trái là hai hàng ghế sô pha để khách đến nghỉ ngơi chờ đợi, bên phải là bàn tiếp đón, bố trí như vậy có vẻ cao quý!"
"Diệp Hoan, ba tầng lầu ở giữa cầu thang này tôi không có ý định dùng thang máy, mà là dùng càu thang xoay tròn nối thẳng trên dưới vì cầu thang vừa gọn gàng rộng rãi vừa chắc chắn. Tôi cũng muốn dùng lại đá cẩm thạch, hai bên tay vịn dùng loại vật liệu mạ vàng, cầu thang là màu trắng sữa cùng đại sảnh màu đen sẽ rất đối lập, như vậy có thể gây cảm giác mạnh vào mắt của hội viên."
"Diệp..."
Liễu Mi thao thao bất tuyệt mà nói, càng nói càng hưng phấn.
Diệp Hoan lẳng lặng nghe, bất thình lình hắn đưa tay ra, sau đó lấy tay áo lau nhẹ vào khuôn mặt đang dính bẩn của Liễu Mi.
Tiếng nói của Liễu Mi dừng lại, cô ta nhìn vẻ mặt ôn nhu thương tiếc của Diệp Hoan, bỗng nhiên mặt cô ta đỏ ửng lên, ánh mắt cũng lập tức dời đi chỗ khác như muốn tìm kiến thứ gì đó.
"Tôi, mặt tôi có dính thứ gì sao?" Liễu Mi lộ ra vẻ ngượng ngùng, lắp ba lắp bắp hỏi, sau xoay người muốn chạy.
"Liễu Mi..." Diệp Hoan giữ cô ta lại.
"Hả?"
Diệp Hoan nhìn khuôn mặt tinh xảo có chút tiều tụy của Liễu Mi, hắn than thở: "Liễu Mi, cám ơn cô, vất vả cho cô rồi, tôi không biết nói thế nào để thể hiện lòng cảm kích của mình."
Liễu Mi ngượng ngùng nở nụ cười, cô ta cúi đầu xấu hổ nhưng bỗng chốc cả người cô ta chấn động. Dường như nhớ ra được điều gì đó, trên khuôn mặt xinh đẹp e lệ nhất thời trở nên hung thần ác sát, dữ tợn khủng bố.
Ầm!
Liễu Mi đạp một cước khiến Diệp Hoan lảo đảo, cô ta xông lên trước, tóm chặt vạt áo của hắn hung ác nói: "Khốn kiếp, mỗi lần anh nói những lời buồn nôn này thì bà đây biết là anh muốn vay tiền rồi. Nói cho anh biết, bà không có tiền."