Bất luận có giao tình thế nào thì Diệp Hoan vẫn không thể tránh khỏi một trận đánh đau đớn. Diệp Hoan bị đánh rất thảm, có điều, hắn cũng sẽ không giống những bộ đội đặc chủng khác, cứ để mặc cho Hà Bình đánh chửi vì hắn không mang cái tố chất chịu đựng. Hai người đánh một trận ở trong phòng cứu thương, Diệp Hoan đánh thua, nhưng Hà Bình cũng bị Diệp Hoan đạp thình lình mấy lần, vì vậy ai cũng chịu thiệt cả.
Diệp Hoan làm càng trong doanh đã đã gây ra không ít động tĩnh, toàn bộ quân khu đều biết đại đội đặc chủng Lam Kiếm có một tên lính mới trong tay. Toàn bộ đại đội bị Diệp Hoan huyên náo náo loạn, đội trưởng Hà Bình - được xưng là Sát Thần cũng bị chảy máu, làm cho ông ta không thể đi gặp người ngoài được. Lời đồn đại bay đầy trời, Diệp Hoan trở thành nhân vật nổi tiếng nhất trong quân khu.
Theo như tính chất nghiêm trọng của sự việc mà Diệp Hoan gây ra việc thì chắc chắn là phải đến hầu tòa án quân sự, nhưng may là Tư lệnh Thẩm Đốc Trí đã gọi vài cuộc điện thoại, sự tình liền bị nén xuống, sau đó lại là tin đồn về vị Phó tư lệnh của quân khu.
Đại đội đặc chủng cần kiểu người gì? Ngoại trừ cần tố chất vượt qua thử thách, còn cần tính kiêu căng khó thuần, nghịch ngợm gây sự, một mực không chịu thay đổi. Nếu nhìn sự tình theo một góc độ khác thì không thể không nghĩ đến Diệp Hoan là bộ đội đặc chủng hợp lệ. Nếu như đây là một lần diễn tập thực chiến, đại đội trưởng quân doanh là kẻ địch thì biểu hiện của Diệp Hoan lần này phải nên khen thưởng mới đúng.
Có điều, quân doanh không thể khen thưởng cho hắn được. Có rất nhiều người trong đại đội đặc chủng không ưa gì Diệp Hoan cả, bởi vì thưởng ngày tên gia hoả này huấn luyện chẳng ra sao, đánh xạ kích vô cùng thê thảm, không lộ liễu không lộ nước nhưng làm ra chuyện xấu xa như vậy, không chỉ làm hại mười mấy người bị bỏng. Vì thẹn quá hóa giận, đội trưởng Hà Bình đã tăng thêm một món ăn cho các chiến sĩ, thêm món ăn nên nội dung huấn luyện thường ngày cũng tăng thêm gấp bội, lại cộng thêm việc không được mang theo bất kỳ đồ ăn nào trong chuyến dã ngoại sinh tồn kéo dài một tuần. Đến khi trở về, các chiến sĩ người không giống người mà quỷ không giống quỷ, toàn bộ hình tượng đều bị làm nhục ở núi Hắc Phong.
Đương nhiên, Diệp Hoan không thể bình yên vô sự được, hắn làm cho đội trưởng cùng các chiến hữu thê thảm đến thế kia mà, người khởi xướng nhất định phải nhận lấy hậu quả.
Các chiến hữu đi dã ngoại sinh tồn suốt một tuần lễ thì Diệp Hoan cũng bị nhốt suốt một tuần.
Cái này cũng chưa hết, sau khi các chiến hữu trở về thì liền tập hợp mở hội nghị thảo luận về thành tích huấn luyện sinh tồn, Diệp Hoan lại bị chính ủy Cảnh Chí Quân kêu đìa đọc kiểm điểm vì sự kiện tày đình ở nhà vệ sinh công cộng hôm đó.
Diệp Hoan cảm thấy có chút phiền phức, chuyện này vẫn chưa xong nữa sao?
Bởi vậy có thể thấy được, năng lực cá nhân cùng lòng dạ cá nhân hoàn toàn không có bất kỳ quan hệ nào. Người có bản lãnh nhưng chưa chắc gì lòng dạ rộng rãi, tỷ như bọn họ, từ Hà Bình đến chiến sĩ bình thường, chỉ có chuyện mấy sợi tóc mà còn kéo dài đến thế, nội tâm nhỏ nhen đến độ như chủ trì Thiếu Lâm Tự ảo tưởng trong mơ vậy.
Trên thao trường yên lặng như tờ, ngàn người như một người, sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, lẳng lặng đưa mắt nhìn lên đài tư lệnh.
Bảy quân khu lớn, mỗi quân khu có ít nhất một đại đội đặc chủng lục chiến, quy mô cùng tổ chức tương đương với đơn vị trung đoàn, biên chế hơn ngàn người, bình thường đều chia làm ba doanh.
Diệp Hoan đi ra từ phòng nhỏ, rồi tới đài tư lệnh. Hắn vừa viết xong bảng kiểm điểm, giọng điệu bi thương bắt đầu suy ngẫm.
"Trước đây tôi đã phạm rất nhiều sai lầm đây thôi, lần này chỉ là phạm một lỗi, cũng không tính là to tác gì nhưng các người lại nghiêm trọng hóa lên, thủ đoạn đặc biệt tàn nhẫn, tính chất cũng ác liệt quá rồi."
Advertisement
Dưới đài đều im ắng, các chiến sĩ đứng lặng tại thao trường, không nói cũng không động, chỉ có mười mấy cái nhà vệ sinh công cộng là lộ ra ánh mắt bất thiện của người bị hại, bởi rõ ràng là chúng đang chịu sự nhục nhã vì không chỉ chịu một lần kiểm tra là có thể đuổi đi.
". . . Tôi phụ sự giáo dục của Đảng và nhân dân đối với tôi, cũng phụ sự bồi dưỡng đội trưởng chính ủy đối với tôi, càng phụ lại sự bảo vệ của các chiến hữu" Diệp Hoan ghi nhớ ghi nhớ. Hắn quay đầu thấy ánh mắt không hài lòng của đội trưởng Hà Bình, không thể làm gì khác hơn là hắn lại bổ sung một câu: "Tôi còn lãng phí vật chất quý giá của quân đội như 5 lít xăng, hiện tại xăng tăng lên tới tám đồng, phát sinh làm gì không biết, cũng chẳng thấy giá trị hàng hóa..."
Ánh mắt Hà Bình càng lạnh lẽo.
Diệp Hoan thầm than, chính hắn còn không dám nhớ lại, hắn sợ bọn họ sẽ hồi tưởng lại kí ức đau đớn lúc trước, thế nên hắn đã thẳng thắn bỏ qua, cuối cùng chỉ tổng kết lại một câu: "Nói chung, tôi sai rồi, tôi có tội, tôi sẽ kiểm điểm bản thân."
Hắn đọc xong nhưng dưới đài vẫn cứ im lặng như vậy, sắc mặt mười mấy người bị hại kia cũng không hiền lành hơn tí nào, ánh mắt hung tợn cứ nhằm vào Diệp Hoan.
Trên đài, Hà Bình híp mắt lại, lạnh lùng nói: "Đây là bảng kiểm điểm của cậu? Phạm vào sai lầm lớn như vậy, chỉ nói mấy câu qua loa hời hợt thế thôi sao?"
Chính ủy Cảnh Chí Quân cũng lắc đầu liên tục: "Không tỉ mỉ, không tỉ mỉ."
Diệp Hoan thở dài nói: "Nếu đem chuyện này kể lại tỉ mỉ thì chẳng khác nào đem muối sát lên vết thương của các người. Đội trưởng, ông muốn hãm hại tôi tội bất nghĩa sao?"
Khuôn mặt cứng rắn của Hà Bình đột nhiên co rút lại: "... ..."
Dưới đài, vẻ mặt căm tức của hơn mười người bị hại càng trở nên gay gắt hơn, mọi người nhìn Diệp Hoan với ánh mắt sắc bén như dao găm, bọn họ muốn khoét hắn ra.
Advertisement
Oán niệm của bọn họ làm Diệp Hoan rụt đầu một cái, hiện tại hắn cảm thấy hơi sợ hãi.
Nếu không làm cho bọn họ tiêu tan cơn giận này, biết đâu một ngày hắn ra chiến trường, không chừng sẽ bị tên cháu trai nào đó ngầm sát hại mất.
Nhìn vẻ mặt không hài lòng của mười mấy người phía dưới, còn cả ánh mắt tràn đầy thù hận, trong lòng Diệp Hoan biết sự việc lần này không thể nói một lần là có thể chấm dứt ngay được.
Thế là Diệp Hoan cao giơ hai tay lên, than thở: "Sự tình cũng đã vỡ lỡ rồi, nói gì nữa cũng là dư thừa, không có chút ý nghĩa nào..."
Lấy tay chỉ trỏ hơn mười người bị hại, vẻ mặt Diệp Hoan trầm trọng nói: "Tôi hiểu được lòng mọi người, dù sao từ khỉ biến thành trứng gà, trong một lúc thì có khó thể chấp nhận được sự thay đổi lớn này."
Mọi người trợn mắt đầy sát khí: "... ... "Đón lấy những ánh mắt bất thiện kia, trên đài, Diệp Hoan làm ra một động tác ngoài sức tưởng tượng của mọi người.
Ngay ở trên thao trường, dưới sự chứng kiến của ngàn người, Diệp Hoan yên lặng cởi quần nhỏ ra, lộ ra nhị đệ uy vũ hùng tráng đang dâng trào. Không biết từ nơi nào hắn lấy ra cái dao cạo, hắn nhanh chóng đem bộ lông của nhị đệ cạo sạch sành sanh, chỉ trong mấy phút, hùng binh tươi tốt của nhị đệ đã biến trắng như tuyết, trọc lốc sạch sẽ như đuôi ưng, chờ kêu là một cái bắt mắt nâng cao tinh thần.
Ném dao cạo xuống, Diệp Hoan mang theo khẩu khí mười phần lưu manh: "Đều thấy được, một thù trả một thù, không phải chỉ là mấy sợi tóc thôi sao? Cái này xem như là tôi đền tội cho mọi người rồi."
Dưới đài, sắc mặt của mười mấy người cũng dần thay đổi, âm u đã chuyển thành sáng sủa. Ngay cả Hà Bình cũng lộ ra ý cười, âm thầm gật đầu khen ngợi, sự tức giận cũng bay đi đi sạch, chỉ có sắc mặt của chính ủy Cảnh Chí Quân là hơi khó coi.
"Đã là người lớn cả rồi, làm cho sự tình càng rối rắm thì hay ho gì? Vậy tôi có cần phải kiểm điểm lại nữa không?" Diệp Hoan ưỡng ngực lớn tiếng hỏi.
"Không cần!" Dưới đài, hơn mười người bị hại vô cùng phấn khởi mà nói lớn.
Diệp Hoan cười to: "Được, chuyện này bỏ qua đi!"
"Được!" Mọi người cùng hét.
Sau khi giải tán, Diệp Hoan lại bị chính ủy Cảnh Chí Quân ban thêm một tội, đó là "Không có tổ chức, không có kỷ luật" .
Lúc Diệp Hoan được thả ra, thái độ của mọi người đối với hắn nhiệt tình rất nhiều, cho tới bây giờ, những đội viên đội đặc chiến coi trời bằng vung kia đã chính thức coi hắn là một thành viên trong đội, tiếp nhận hắn bằng cả tấm lòng.
Có nhiều chiến hữu theo Diệp Hoan nói chuyện phím, trong lời nói còn mang theo vẻ khâm phục và tôn kính với hắn.
Không biết cái tên gia hỏa này lại có thể liều mạng trong lúc luyện tập như vậy, lấy thể chất của một người bình thường, mỗi ngày phải chịu huấn huyện nhiều hạng mục như thế nhưng hắn vẫn cố gắng kiến trì, hoàn thành cũng tạm được. Chỉ nói riêng hành động làm càng trong quân doanh của Diệp Hoan lần kia, thì đủ để đại đội đặc chủng Kiếm Lam ghi vào sử sách rồi. Trong lòng tự hỏi, nếu bọn họ thay đổi thì cũng không có lá gan to để làm ra những chuyện kinh thiên động địa này.
Tôn kính, là dựa vào thực lực để đi tới.
Tuy nhiên, cũng có một số chiến hữu vẫn còn ôm hận trong lòng theo lời mọi người nói, họ đem tên Diệp Hoan khắc ở nhị đệ, nếu không làm như thế thì không thể trút hết hận được.
Diệp Hoan biết được mình chiếm được món hời lớn nên vui vẻ cười ha ha: "Sau này, buổi tối cùng chị dâu 'này nọ í é', lúc các người tiến vào thì cũng như tôi tiến vào rồi.
... ... ... . . .
Sự kiện đại náo trại lính đã qua, bằng bản lĩnh của mình mà Diệp Hoan đã bước ra được bên ngoài cửa doanh rồi lại tự nguyện về đơn vị, lệnh cấm túc của hắn cũng được Hà Bình hủy bỏ ngay sau đó. Diệp Hoan chính thức trở thành thành viên của đại đội đặc chủng, hắn cùng mọi người tham gia huấn luyện xạ kích, và đương nhiên nhiên, hắn cũng có được ngày nghỉ của mình, trong ngày nghỉ sẽ được phép ra ngoài.
Có một lần Chu Dung đến thăm Diệp Hoan, thấy Diệp Hoan phơi nắng bên ngoài thì bà càng đau lòng cho con trai, nước mắt cứ chảy không ngừng. Về sau, Chu Dung lấy danh nghĩa quân dân để đem đồ ăn thưc uống đến biếu tặng cho đại đội đặc chủng, từ một giỏ hao quả, đến rượu Mao Đài, đến yến... không thiếu gì cả. Hà Bình được Thẩm Đốc Trí chỉ thị nên rất thẳng thắn nhận lấy, nhờ có phúc của Diệp Hoan nên thức ăn của bộ đội đặc chủng được cải thiện rất lớn.
Chủ nhật, đến phiên Diệp Hoan được nghỉ.
Đây là ngày nghỉ đầu tiên của Diệp Hoan từ lúc vào quân doanh tới nay, đã lâu hắn không ra khỏi cửa doanh, cũng lâu lắm rồi hắn chưa gặp lại hai người anh em là Hầu Tử và Trương Tam, cho nên trong lòng có chút gấp gáp mong chờ.
Sáng sớm, Diệp Hoan liền rời giường, Hồng Lang cùng Xạ Lang ở cùng kí túc với hắn cũng được nghỉ vào hôm nay. Nhiều ngày ăn cơm chung với nhau nên quan hệ cũng rất tốt, thế nên Diệp Hoan rủ bọn họ cùng vào thành phố cho vui.
Hai người vui vẻ đi cùng, Diệp Hoan mặt dày quấn quít lấy Hà Bình để mượn chiếc xe của đại đội, sau đó ba người mặc thường phục đi vào thành phố.
Bất quá có chút nguy hiểm vì tài xế lái xe là Diệp Hoan.
Hồng Lang cùng Xạ Lang không biết nội tình của Diệp Hoan, cho là hắn thật sự biết lái xe, chính vì vậy mà hai người họ không hề lo lắng.
Xe lên xa lộ vẫn còn tốt, mặc dù Diệp Hoa lái xe có chút nhanh, nhưng xem vẫn vững chãi tiến vào đường cao tốc. Có điều bên này, hai người bọn họ đã cảm thấy được điểm kì lạ.
Bất quá, bọn họ từng thấy mưa to gió lớn, mưa bom bão đạn, nhưng họ đều có thể xông qua hết. Trong thành phố, xem cộ đi lại nhiều, cho dù tốc độ có nhanh một chút, trái quy tắc giao thông một chút thì chắc cũng không sao.
Chiếc xe vượt qua một cái đèn đỏ, sau đó áp sát phía sau chiếc xe Toyota, suýt nữa thì đụng vào rồi. Chiếc Toyota thắng gấp một cái rồi dừng lại, Hồng Lang tinh mắt, phát hiện chủ xe mang một bộ mặt trắng bệch, trong miệng cũng không ngừng cầu nguyện.
Rối cuộc, sắc mặt hai người có chút thay đổi.
Bọn họ không sợ chết, có khi cái chết nặng tựa Thái sơn, nhưng cũng có khi nó nhẹ tựa lông hồng. Nếu quốc gia Trung Hoa bồi dưỡng ra được cỗ máy giết người thì nếu họ chết trong tai nạn giao thông, vậy thì so với lông chim còn nhẹ hơn. Nhưng đoán chừng lúc làm lễ truy điệu, trên mặt đại đội trưởng sẽ không mặc niệm vì sự tình của bọn họ đâu.
"Hôi Thái Lang, chúng ta, chúng ta không có thời gian chứ?" Xạ Lang lo lắng đề phòng hỏi.
Thường thường, Diệp Hoan huấn luyện không đúng cách, số lần bị Hà Bình đánh cũng nhiều, thế là mọi người đặt cho hắn cái biệt hiệu "Hôi Thái Lang", mặc kệ Diệp Hoan có vui hay không thì Diệp Hoan cũng đã hình tượng cái chảo đáng thương trong phim hoạt hình rồi.
Nghe được cái biệt hiệu này, khóe mắt Diệp Hoan co rút.
Lấy cái biệt hiệu gì cũng được, cho dù là Đại Hôi Lang cũng không sao. Giời ạ, tại sao phải đặt lão tử là Hôi Thái Lan? Cả nhà các người đều nữ tính nên đều là Hồng Thái Lang à?
Cầm tay lái, Diệp Hoan thâm trầm nhìn phía trước, nói: "Phía trước 100 mét, hướng một giờ, có một chiếc xe trộn bê tông, các người thấy không?"
Sắc mặt hai người ngưng lại: "Nhìn thấy."
Diệp Hoan lấy lại thần thái, nhàn nhạt nói: "Đầu óc vẫn còn lẩn quẩn một nghi vấn đã tồn đọng nhiều năm, nếu chiếc Hummer cùng chiếc xe trộn bê tông va chạm vào nhau thì chiếc nào sẽ thắng?"
Hai người họ ngẩn ra, tiếp theo là kinh hãi vô cùng: "Diệp Hoan, anh muốn liều mạng thì làm ơn đừng kéo anh em chúng tôi vào, sinh mệnh đáng quý lắm..."
Hai người họ đã chấp hành vô số nhiệm vụ, vào sinh ra tử, là một chiến sĩ đặc chủng giết người vô kể, nhưng bây giờ họ mới ý thức được sự quý giá của sinh mệnh.
Chiếc xe bắt đầu gia tăng tốc độ, mục tiêu là xe trộn bê tông.
"Diệp Hoan, anh không sợ cảnh sát giao thông tịch thu bằng lái xe sao?" Bắn lang sát mồ hôi lạnh run giọng nói.
Diệp Hoan đạp mạnh chân ga phía dưới, tốc độ xe chạy càng lúc càng nhanh, nó cách xe trộn bê tông càng ngày càng gần, năm mươi mét, bốn mươi mét...
"Quên nói cho các người biết biết, tôi không có bằng lái xe, thuần túy là tự học mà thành tài" Diệp Hoan nhàn nhạt nói.
Hai người cười thảm: ".. ".. ... . . ."
"Anh Hoan, chú Hoan! Con mẹ nó, anh là cha tôi cũng được? Cha của tôi! Phanh lại đi cha!" Hồng Lang tuyệt vọng kêu to.
Xe cách thành bê tông hai mươi phân, hắn kịp thời đạp phanh dừng lại.
Bên trong xe, hai người vừa thoát một trận nguy hiểm, mồ hôi lạnh đã ướt đẫm quần áo.
Sau này, có đánh chết cũng sẽ không dám ngồi xe mà Diệp Hoan lái nữa, gia hoả này quả thực là kẻ liều mạng.
"Sau đó, nhớ gọi tôi là Dạ Nhất Lang đúng bảy lần." Diệp Hoan tàn bạo nói, nói xong tiếp tục lái xe rời đi.
... . . ".. . . ".. . . ".. . . ".. . . ".. . . ".. ... ... .. ".. . . ".. . . ".. ... ... .. ".. . . ".. ... . . .
Tiến vào thành phố, Diệp Hoan suy nghĩ một chút, liền lái xe đến tỉnh Vương Phủ lân cận. Liễu Mi đã sớm đã nói với hắn, câu lạc bộ tư nhân của hắn đã khai trương, rõ ràng hắn là ông chủ mà cũng chưa từng vào đó nữa.
"Câu lạc bộ Danh Lưu" nằm ở nơi cao vút, mấy chữ thiếp vàng này vừa to vừa bá đạo. Đây là tên mà Liễu Mi đặt cho câu lạc bộ, vừa mãnh mẽ nhưng không tự phụ, rất phù hợp với phong cách của những ngưởi có tiền.
Diệp Hoan dẫn Hồng Lang cùng Xạ Lang đi vào thang máy, sau đó ấn nút cho thang máy đi lên.
Thang máy mới mở ra, một cô gái cao gầy mặc sườn xám đỏ đã đi tới trước mặt họ, cô gái hướng ba người cười tươi như hoa: "Hoan nghênh các vị đã đến câu lạc bộ, xin hỏi ba vị là hội viên ở đây sao?"
Diệp Hoan dùng sức gãi đầu một cái: "Không phải."
Hội viên không phải là ông chủ sao?
Cô gái cười hết sức nhẹ nhàng: "Không phải hội viên cũng không sao, ba vị có thể đi vào trong quan sát một chút."
Xạ Lang bất mãn chọc chọc Diệp Hoan, lúng túng nói: "Chỗ này vừa nhìn liền là biết không phải nơi tiêu sài của người bình thường, tiểu tử anh không có tiền thì cũng đừng tỏ vẻ, mấy anh em tôi nghèo, không vào đây nổi đâu."
"Không có chuyện gì, để tôi cho hai người mở rộng tầm mắt" Diệp Hoan bình chân như vại nói.
Đang định nói ra thân phận, để nhận lấy ánh mắt ngưỡng mộ của hai anh em họ Lang thì một giọng nữ quen thuộc đã truyền đến.
"Diệp Hoan? Là anh sao?" Liễu Mi mặc bộ váy đen công sở đang từ từ đi tới, cô ta đưa mắt đánh giá Diệp Hoan từ trên xuống dưới, trong con ngươi tràn đầy kinh hỉ.
Hơn một tháng huấn luyện khắc nghiệt, Diệp Hoan đen hơn rất nhiều, nhưng bắp thịt trên người càng săn chắc, khí chất trầm ổn, chẳng trách Liễu Mi không nhận ra được.
Diệp Hoan nhìn thấy Liễu Mi, cũng lộ ra nụ cười mừng rỡ, hắn thân mật vỗ vai cô ta rồi nói một câu chào hỏi rất dễ bị ăn đòn.
"Liễu tổng, Trương Tam gọi điện thoại nói với tôi, càng ngày cô càng đẹp giống như mẹ hắn vậy, cái này không phải là bịa đặt chứ?.