Kế tiếp, cả đội trên đường hành quân đều một mực trầm mặc.
Tiếng nói cười vui vẻ của ngày hôm qua sớm đã biến mất, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ đau xót, dù biết mọi người đều phải trải qua sinh ly tử biệt nhưng mà mỗi một lần diễn ra vẫn cứ làm lòng người đau thấu tim gan.
Diệp Hoan cũng trầm lặng. Hắn từng thấy qua sinh tử, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy chiến hữu sớm chiều chung đụng chết ở trước mặt hắn, chết cách vị trí của hắn không tới năm mét, mà hắn lại không cách nào cứu vãn. Uy lực của thiên nhiên không phải người thường có thể chống đỡ được, giờ khắc này Diệp Hoan đã biết cái gì gọi là thiên uy bất khả kháng, cũng tinh tường hiểu rõ kẻ địch lớn nhất, khủng bố nhất trong rừng rậm mà Hà Bình nói tới đến tột cùng là khủng bố như thế nào.
Hoá ra đứng trước thiên nhiên thì sinh mệnh mỏng manh bé nhỏ vô cùng, nhân loại nằm trong nhóm sinh linh vạn vật cũng không ngoại lệ
Tiểu đội mười hai người đã hy sinh một người, còn lại mười một người vẫn xếp theo đội hình chiến đấu như cũ, tiếp tục mở đường tiến lên phía trước.
Khoảng cách với địa điểm giao hàng ma túy chỉ còn một ngày lộ trình, trên lý thuyết mà nói, hiện tại tiểu đội đã tiến vào khu vực nguy hiểm nhất, không chỉ trong rừng rậm lúc nào cũng có thể xuất hiện dã thú, chướng khí, độc trùng cùng các loại nguy hiểm, càng có khả năng trực tiếp chạm mặt với bọn tội phạm ma túy.
Trải qua chuyện của Thổ Lang, Cảnh Chí Quân càng cẩn thận hơn. Mỗi ngày trước khi xuất phát đều mệnh lệnh tiểu đội ăn thuốc phòng chướng khí, như vậy sẽ không bị chướng khí trong rừng rậm nhiễm độc. Chướng khí là kẻ địch đáng sợ nhất, nó có rất nhiều loại, hơn nữa rất nhiều lúc đều là đột nhiên xuất hiện, sau khi hít vào thân thể sẽ hiện ra triệu chứng trúng độc, nhanh thì mười mấy phút chậm thì một tiếng đồng hồ sau sẽ gục ngã, nhẹ thì cả người run rẩy miệng sùi bọt mép nặng thì trực tiếp tử vong.
Diệp Hoan lo lắng phe mình vũ khí hỏa lực quá yếu. Trước khi lên máy bay Diệp Hoan vốn đã vũ trang đầy đủ nhưng hắn bị Hà Bình mệnh lệnh dỡ xuống áo chống đạn cùng rất nhiều vũ khí phụ trợ, cả súng tự động 95G cũng đổi thành súng nhỏ bình thường. Mỗi người lính chỉ trang bị bốn trái lựu đạn, một thanh chủy thủ (đoản đao) quân dụng, hai viên mìn chấn động dùng để phòng ngự bộ binh cùng với thức ăn chỉ đủ cho ba ngày, trừ những này ra không còn gì khác.
Sắp xếp này xuất phát cân nhắc từ việc hành quân trong rừng rậm. Rất nhiều phim ảnh tivi đều chiếu cảnh bộ đội đặc chủng mặc áo chống đạn dày nặng, balô trên lưng thậm chí có hoả tiễn đồng, phi như bay trong rừng rậm. Loại trang bị này kỳ thực rất lôi thôi, mang theo trang bị hành quân cồng kềnh như vậy... Một ngày có thể đi mấy cây số đã là rất tốt rồi, chưa nói bao nhiêu thời cơ chiến đấu đều bị làm hỏng sạch sành sanh, nếu như gặp phải phản công từ kẻ địch thì chỉ có một chữ thảm.
Đã xác định hành quân trong rừng rậm nhất định phải lấy nhẹ nhàng - nhanh chóng làm đầu, đồ vật gì không thật cần thiết thì đều hạn chế mang theo, có lẽ lúc đầu mang nặng thêm 1 - 2 kg đồ vật sẽ không cảm thấy gì, nhưng khi bạn hành quân liền mấy ngày trong rừng thì 1 - 2 kg đồ vật này sẽ trở nên nặng hơn cả núi.
Mọi việc có lợi tất có hại, hành trang thì nhẹ nhàng rồi nhưng lúc giao hoả cùng kẻ địch sẽ lộ ra khuyết điểm là hỏa lực rõ ràng không đủ, không thể hoàn toàn dùng hỏa lực tạo thành tính hủy diệt để áp đảo kẻ địch trong thời gian nhanh nhất.
Đây là chỗ Diệp Hoan lo lắng nhất.
Advertisement
Khi chiến, đấu sinh tử thì thiên thời, địa lợi, chiến thuật song phương, tố chất từng binh lính cùng với vũ khí hỏa lực mạnh yếu của từng người đều là điều kiện cần có để quyết định thắng bại của cuộc chiến.
Thắng bại có tất nhiên, cũng có ngẫu nhiên, cuộc chiến đấu này là thắng hay thua, trong lòng Diệp Hoan thật sự rất không chắc chắn.
Tiểu đội yên lặng đi giữa rừng cây bụi gai, phát ra âm thanh khẽ khàng không dễ nghe thấy được. Lúc hai giờ chiều tiểu đội đã cách địa điểm giao hàng của bọn buôn ma tuý rất gần. Trái tim mọi người cũng không tự chủ mà treo cao lơ lửng, lúc này thần kinh cả đội căng thẳng cao độ, có lẻ chỉ cần chút gió thổi cỏ lay đều sẽ khiến cho hoả lực của mọi người bắn phá.
Cảnh Chí Quân giơ lên một nắm tay, ra lệnh dừng chân, cả đội dành mười phút để nghỉ ngơi ăn uống, sau đó đi tiếp.
Giờ khắc này, Diệp Hoan nghĩ tới một vấn đề mà mọi người đều không nghĩ tới.
"Chính ủy, anh và đội trưởng đều hành động theo tin tức tình báo nhưng tình báo này rốt cuộc là ai truyền tới? Lẽ nào chúng ta có người nằm vùng trong đội ngũ bọn tội phạm kia?"
Cảnh Chí Quân nguýt hắn một cái: "Xem nhiều phim hình sự quá rồi à? Đâu ra nhiều gián điệp nằm vùng như vậy? Đây là bí mật quân sự, cậu chỉ cần lo chấp hành nhiệm vụ, những khác không cần hỏi nhiều!"
Advertisement
Diệp Hoan vẻ mặt đau khổ nói: "Chính ủy, mọi người đều đang liều mạng vì quốc gia, sống hay chết chúng tôi đều chấp nhận rồi, tốt xấu cũng để cho chúng tôi minh bạch chứ? Bằng không trong lòng tôi luôn có vướng mắc, dù có chiến đấu nhưng trong lòng cũng không chắc chắn nha."
Cảnh Chí Quân cả giận nói: "Chỉ có cậu hay lắm chuyện! Tại sao những người khác không ai hỏi?"
Từ sau khi Thổ Lang hi sinh, tính khí Cảnh Chí Quân trở nên hơi táo bạo, hình tượng một người hiền lành lanh lợi ngày thường kia hoàn toàn biến mất.
Diệp Hoan cười nói: "Người khác không hỏi là bởi vì bọn hắn tin tưởng quân đội, tôi hỏi là vì muốn tìm một chút an tâm cho mình. Hai mươi năm lăn lộn trên đường phố tôi học được một đạo lý, ngoại trừ cha mẹ anh em, những người khác tốt nhất đừng quá tin tưởng, đặc biệt là chuyện có quan hệ đến tính mạng của mình, nhất định phải đặc biệt cẩn thận."
"Cậu, cậu....." Cảnh Chí Quân nén giận, nín nửa ngày rốt cục nghẹn ra một câu: "Cậu vẫn cứ ngoan cố không chịu thay đổi, không tự coi mình là một phần trong đội ngũ chúng ta! Nói toạc ra, cậu chính là không tin tưởng quân đội nhân dân!"
"Chính ủy, anh cũng đừng chụp mũ lung tung, bản thân tôi cũng là một thành viên của quân đội nhân dân, sao dám không tin tưởng bộ đội? Tôi chỉ là có chút hiếu kỳ với nguồn cung cấp tình báo mà thôi"
Diệp Hoan làm như không thấy bộ dáng tức giận hầm hầm của Cảnh Chí Quân, vẫn cười đùa tí tửng như cũ nhưng thái độ rất kiên quyết, hắn thật sự rất muốn biết cái tình báo quan hệ đến tính mạng bản thân mình rốt cuộc từ đâu tới.
Một tin tức liền để hơn ba mươi chiến sĩ phải ngàn dặm bôn ba, xâm nhập rừng rậm, thậm chí còn hy sinh một chiến hữu. Thổ Lang chết đi khiến Diệp Hoan dường như đã trưởng thành trong vòng một đêm, hắn cảm thấy phải có trách nhiệm với sinh mạng của mình và của các đồng đội. Có một số việc, nhất định phải nói toạc ra mới yên tâm.
Hai người tranh chấp rất nhanh dẫn tới chú ý của các chiến sĩ, không ít chiến sĩ coi Diệp Hoan như em trai, dù lúc huấn luyện hay trong cuộc sống ngày thường đều quan tâm chiếu cố, lúc này cũng nhao nhao đi ra hoà giải.
Xạ Lang lặng lẽ giật nhẹ ống tay áo Diệp Hoan, nói: "Lo chuyện bao đồng, cậu quản những thứ này làm gì? Khởi nguồn tình báo chỉ có thể do Thủ trưởng quân khu, đội trưởng và Chính ủy nắm giữ, cậu hỏi cái này là trái với quy định, phải chịu xử phạt, được rồi được rồi, nhét ít đồ ăn nước uống vào bụng, chúng ta phải lập tức lên đường."
Diệp Hoan bất mãn lầu bầu nói: "Liều mạng cùng bọn buôn ma túy trong rừng rậm, tương đương với chúng ta bước một bước vào Quỷ Môn Quan, chết cũng phải được chết rõ ràng chứ?"
Cảnh Chí Quân dù nổi giận cũng không hoàn toàn đánh mất lý trí, sau khi nghe được Diệp Hoan lầu bầu, trừng mắt lên nói: "Được, muốn biết nguồn tình báo đúng không? Tất cả mọi người đều là huynh đệ múc cơm ăn trong một cái nồi, hiện tại cùng nhau ra chiến trường, tôi cũng không giấu giấu diếm diếm, liền nói rõ ràng cho mọi người."
Hung hăng liếc mắt trừng Diệp Hoan, Cảnh Chí Quân nói: "Nguồn gốc tình báo đến từ một người miền núi trong thôn xóm nào đó thuộc rừng rậm Myanmar. Thôn dân này vốn dĩ là thuộc hạ của một tên tội phạm trong tổ chức ma túy kia, do Chính ủy trong chi đội cảnh sát vũ trang phòng chống tội phạm ma túy của chúng ta tự mình cảm hóa suốt hai năm, thẳng đến năm ngoái mới thu phục thành công. Trong thời gian một năm đó hắn cung cấp cho chúng ta nhiều tình báo, sau khi trải qua nghiệm chứng đều chuẩn xác không có sai sót, lần này tình báo cũng là do hắn cung cấp. Sau khi thông qua phán đoán phân tích từ Bộ tham mưu của Quân khu cùng Chính ủy trong đội cảnh sát vũ trang phòng chống tội phạm ma túy, đều nhất trí cho rằng xác suất chuẩn xác của tin tức này vẫn tương đối cao. Vì vậy Quân khu lựa chọn tin tưởng phần tình báo này..."
Một phen nói ra khiến các đội viên bừng tỉnh mà Diệp Hoan lại cúi thấp đầu thật lâu không lên tiếng, không biết qua bao lâu khi Cảnh Chí Quân đều cho là hắn đã không còn vướng mắc, Diệp Hoan lại thấp giọng lầm bầm: "Xác suất chuẩn của tình báo tương đối cao cũng không phải là hoàn toàn chuẩn xác, ‘phi ngã tộc loại kỳ tâm tất dị’ (không cùng chủng tộc với ta tất có dị tâm). Người ta đang tốt đẹp làm một người miền núi Myanmar, trong nhà còn có vợ con cùng mẹ già cần phụng dưỡng, dựa vào cái gì đi cung cấp tình báo cho người ngoại quốc? Hắn cũng không sợ sự tình thất bại bị bọn buôn ma túy đuổi giết cả nhà của hắn sao? Người này vì sao phải mạo hiểm lớn như vậy, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì? . . . "
Sắc mặt Cảnh Chí Quân nhất thời âm trầm xuống: "Diệp Hoan, cậu có ý gì? Nói toạc ra đi!"
Diệp Hoan cười cười, nói: "Không có ý tứ gì cả, tục ngữ có câu ‘vô lợi bất khởi tảo’ (không lợi chẳng bôn ba). Một người dám phản bội lão đại của mình, phản bội tổ chức của mình, tóm lại phải có nguyên nhân, có thể là vì tiền tài hoặc vì mạng sống. Còn nếu nói hắn là bị cảm hóa bởi ba tấc lưỡi của Chính ủy cảnh sát vũ trang, từ đây bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, quyết tâm tránh xa gian tà, đánh chết tôi cũng không tin trên đời có người như thế! Chính ủy, tôi cứ nói thẳng cho anh nhé, con người của tôi giác ngộ không cao, rất dễ dàng bị dụ hoặc, nếu như anh không cho tôi chút lợi ích, chỉ dựa vào cái miệng hai môi mấp máy vài lần đã muốn khuyên tôi làm chút chuyện không trượng nghĩa, nói thật, tôi nếu đáp ứng thì tôi là cháu trai của anh!"
"Cậu..."
Cảnh Chí Quân tức giận đến đỉnh đầu đều bốc lên khói xanh: "Diệp Hoan, trước đây Hà Đội trưởng nói con người cậu rất khốn nạn, tôi còn một mực nói tốt giúp cậu, hôm nay tôi mới phát hiện, Hà Bình thật nói không sai, không chỉ nói không sai, hắn còn đánh giá thấp trình độ khốn nạn của cậu!"
Diệp Hoan cũng nổi giận rồi: "Nói xấu sau lưng người khác, tên khốn Hà Bình kia được lắm, trở về lão tử sẽ xử lý hắn, ... . . . Lão tử đang nắm nhược điểm của hắn đây!"
Cảnh Chí Quân nghiêm mặt nói: "Tóm lại, tôi đã nói rõ ràng về khởi nguồn tình báo. Hiện tại, tôi yêu cầu mọi người thả xuống gánh nặng tư tưởng, tin tưởng Quân khu, tin tưởng tôi, toàn tâm toàn ý tập trung vào cuộc chiến đấu này, còn vấn đề không?"
"Báo cáo Chính ủy! Tôi yêu cầu bọc hậu đội ngũ!" Diệp Hoan đứng ra nghiễm nhiên lớn tiếng nói.
Cảnh Chí Quân lúc này nổi giận thật rồi, giống như đầu sư tử hung tợn đang phẫn nộ nhìn chằm chằm vào hắn: "Các chiến hữu đều đang trên đường xung kích, cậu lại yêu cầu bọc hậu? Diệp Hoan, cậu còn là người sao?"
Những người còn lại trong tiểu đội cũng nhìn chằm chằm vào hắn, ánh mắt phức tạp... Thất vọng.
"Cẩn tắc vô áy náy, Chính ủy, trực giác của tôi nói cho tôi biết, tình báo này có vấn đề! Tôi không muốn đần độn chui đầu vào bẫy rập của bọn buôn ma túy, chết rồi còn bị người khác coi chúng ta là đồ ngốc."
Diệp Hoan nghiễm nhiên không sợ, thản nhiên đối mặt với ánh mắt thất vọng của các chiến hữu.
Cảnh Chí Quân cắn răng cả giận nói: "Diệp Hoan! Tôi là Đội trưởng tiểu đội hành động lần này, ở đây do tôi làm chủ! Cậu đừng ép tôi chấp hành kỷ luật chiến trường!"
Diệp Hoan lạnh lùng nói: "Chết dưới súng Chính ủy vẫn tốt hơn chết trong bẫy rập của bọn buôn ma túy. Chính ủy, anh là Đội trưởng, đối với sinh mạng các anh em cần phải có trách nhiệm. Anh quên Thổ Lang đã chết như thế nào sao? Mọi việc chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất tình báo thật sự không chuẩn xác? Vạn nhất người miền núi Myanmar kia trở mặt? Vạn nhất phía trước đã bị bọn buôn ma túy bao vây sẵn chỉ chờ chúng ta lọt hố? Chính ủy, tôi bọc hậu yểm trợ đội ngũ, nếu như không may thật bị tôi nói trúng, chí ít tôi còn có thể từ bên ngoài giết vào, chúng ta còn có cơ hội trở mình, mọi việc lưu lại hậu chiêu mới là cách làm sáng suốt."
Cảnh Chí Quân toàn thân chấn động, ngày hôm qua nụ cười sầu thảm của Thổ Lang trước khi chết hiển hiện trong đầu, thật lâu cũng không thể xóa nhòa
Nếu quả thật không may bị Diệp Hoan nói trúng, một tiểu đội hơn mười người há không phải đều phơi thây nơi rừng rậm này sao?
Sắc mặt Cảnh Chí Quân lúc xanh lúc đỏ, lững thững quanh quẩn vài vòng, rốt cục mạnh mẽ giậm chân một cái: "Hồng Lang, Xạ Lang, hai người các cậu cùng Diệp Hoan bọc hậu, cách đội ngũ ngoài hai trăm thước, cảnh giới xung quanh, nếu như... Tôi nói là nếu như, chúng ta thật sự sập bẫy, cố gắng mở ra lỗ hổng ở phía Tây để chúng tôi phá vòng vây!"
"Vâng!" Ba người đứng nghiêm chào.
Cảnh Chí Quân lại hung hăng trừng mắt Diệp Hoan, nói: "Nếu như thực tế chứng minh cậu sai rồi, Diệp Hoan, trở về Bắc Kinh cậu cứ chuẩn bị lột bỏ quân trang này đi!"
Diệp Hoan cười nói: "Chỉ mong tôi đã đoán sai. Nói thật, từ nhỏ đến lớn tôi mua vé số đều chưa trúng bao giờ, hi vọng lần này cũng không ngoại lệ."
Sau khi một lần nữa an bài đội hình chiến đấu, Cảnh Chí Quân hạ lệnh tiếp tục xuất phát.
Trước khi đi, Cảnh Chí Quân dừng một chút, quay đầu lại nghi hoặc nhìn Diệp Hoan: "Cậu nói cậu nắm được nhược điểm của Hà đại đội trưởng, nhược điểm gì thế?"
Diệp Hoan đùng một cái đứng nghiêm, lớn tiếng nói: "Báo cáo Chính ủy, tôi đã ngủ với em gái đội trưởng Hà rồi!"
Cảnh Chí Quân hơi ngẩn người chốc lát, tiếp theo dùng sức đạp hắn một cước: "Khốn kiếp! Tung tin đồn thất thiệt bôi nhọ thượng cấp, trở về để Hà Bình trừng trị cậu!"
Tạm thời chia làm hai đội, Cảnh Chí Quân cũng không biết mình quyết định vậy là đúng hay sai. Nếu quả như Diệp Hoan nói, mọi việc lưu lại hậu chiêu mới tốt, chỉ là sau khi chia thì tiểu đội chỉ còn tám người, nếu như tội phạm vũ trang bên đội ma túy đông đảo, phương diện binh lực cùng hỏa lực này tất nhiên sẽ rơi xuống hạ phong.
Hai tiếng đồng hồ sau, tiểu đội chỉ còn cách địa điểm giao hàng mà tình báo nói đến một cây số. Cả đội nghỉ ngơi chốc lát, mọi người thần kinh căng thẳng, khẩn trương xếp theo đội hình chiến đấu 3 - 3 lặng lẽ tiến lên phía trước. Theo như tình báo, thời gian giao hàng cụ thể còn mười một tiếng nữa, hiện tại Cảnh Chí Quân có đầy đủ thời gian để bố trí mai phục, thiết kế chôn bộ binh địa lôi cùng chấn động lôi, chiếm lấy điểm ẩn cư bí mật cao nhất để tạo nên đả kích hủy diệt kẻ địch.
Trừ phi tình thế có biến như tên khốn Diệp Hoan kia nói.
Mặt khác, vẫn còn hai tiểu đội rõ ràng chưa tới kịp, lúc này Cảnh Chí Quân cũng không chờ nổi bọn hắn, không thể làm hỏng thời cơ chiến đấu, chỉ cần bố trí mai phục thỏa đáng, tám người vẫn có thể tiêu diệt trên dưới một trăm tên tội phạm.
Lúc còn cách địa điểm dự định khoảng năm trăm mét, bước chân Cảnh Chí Quân đột nhiên ngừng lại, sắc mặt đại biến.
Con người khi đi lại trong rừng rậm không thể quá tin tưởng vào thị giác, có lúc đôi mắt sẽ lừa gạt mình, rừng cây cành lá rậm rạp nhìn không thấy ánh mặt trời, một ngụy trang nho nhỏ đều có thể lừa gạt đôi mắt, nếu như muốn lựa chọn tin tưởng, khứu giác cùng thính giác càng đáng tin hơn thị giác.
Mũi ngửi thấy được mùi vị, tai nghe được âm thanh, những thứ này đều là tồn tại chân thực, tuyệt đối sẽ không lừa gạt chính mình.
Kinh nghiệm tác chiến rừng rậm phong phú, Cảnh Chí Quân hiện tại ngửi thấy được một loại mùi vị đặc biệt, một loại mùi vị tuyệt đối không nên xuất hiện trong rừng rậm này.
Binh lính trải qua huấn luyện trên sa trường, đối với đồ kim loại và thuốc súng đều có được một loại mẫn cảm vượt qua người thường, bởi vì bọn họ được tiếp xúc nhiều nhất cũng là hai thứ đồ này.
Hiện tại Cảnh Chí Quân ngửi thấy một mùi hương nhạt đến cơ hồ không thể phát giác, là mùi thuốc súng. Những người không tinh tế, tuyệt đối không thể chú ý cảm nhận được, loại mùi vị này rất nhạt, chỉ có một tia nhưng bị Cảnh Chí Quân ngửi thấy được.
Trong rừng cây rậm rạp, địa điểm hẳn vốn nên do bọn họ trước bố trí mai phục lại xuất hiện mùi thuốc súng, điều này có nghĩa gì?
Nhất thời sắc mặt Cảnh Chí Quân trắng xám như chết người, toàn thân run rẩy kịch liệt, sau đó lảo đảo xoay người, không ngừng làm ra ngôn ngữ bằng tay sử dụng trong quân đội về phía các đội viên sau lưng.
"Nguy hiểm! Mau lui!"
Các đội viên ngây ngốc một giây đồng hồ, không dám tin tưởng, thật sự bị tên hỗn đản Diệp Hoan nói trúng rồi sao?
Mọi người sau khi bừng tỉnh liền xoay người bỏ chạy, đúng vào lúc này, một nơi cách tiểu đội một trăm mét nổ ầm một tiếng vang thật lớn, tiếp theo là tiếng súng bạo phát.
Tiểu đội đặc chiến quả nhiên gặp mai phục.
... . . .