Thái Tử Bụi Đời - Diệp Hoan (FULL)

Chương 274 - Phiền toái lớn



Người ta đã nói ra lời hung hăng như thế, con lừa đen Diệp Hoan tất nhiên phải vui vẻ đi gặp mặt rồi.

Diệp Hoan vẫn luôn áy náy với Cao Thắng Nam. Từ lần đầu tiên đụng độ ở Ninh Hải đến giờ, hai người đã trải qua rất nhiều chuyện vui vẻ cũng như khổ sở. Diệp Hoan biết Cao Thắng Nam có tình ý với hắn, thứ tình cảm này như một vò rượu được chôn sâu trong lòng đất, thời gian càng dài thì hương rượu càng thơm thuần. Thực ra từ lần cô xả thân đỡ thay hắn một viên đạn, hắn đã thực sự hiểu được tình cảm của cô gái này dành cho mình nhiều đến mức nào.

Người sống trên đời nếu như có thể tìm được một hồng nhan tri kỷ đã là phúc phận lắm rồi, ấy thế mà Diệp Hoan hắn lại có được bốn hồng nhan tri kỷ. Người nào cũng tình thâm ý trọng, yêu hắn đến khắc cốt ghi tâm.

Diệp Hoan cảm thấy kiếp trước hắn rất có thể là một hòa thượng tu hành cao thâm, không biết đã thắp cho Phật Tổ bao nhiêu nén hương, niệm nát bao nhiêu quyển kinh nên Phật Tổ ban thưởng cho lòng thành kính của hắn. Cho nên liếp này hắn mới gặp được bốn cô gái tuyệt sắc mà trọng tình đến vậy.

Cao Thắng Nam hẹn Diệp Hoan ở quán cà phê Tiểu Nhã. Khi hắn đến đã nhìn thấy cô đang ngồi nhàn nhã uống cà phê rồi.

Hôm nay Cao Thắng Nam không mặc đồng phục cảnh sát, cô mặc một bộ thường phục màu đen đơn giản, ánh sáng dìu dịu của quán cà phê chiếu lên khuôn mặt. Hết thảy đã làm mờ đi nét hiên ngang sắc bén thường ngày, mà tôn lên vẻ mềm mại phong tình của cô.

Tim Diệp Hoan đập chậm đi một nhịp.

Mỗi lần gặp Cao Thắng Nam, cái khoảnh khắc khi vừa nhìn thấy cô là trái tim vô cùng khỏe mạnh của hắn lại hẫng đi một nhịp. Vô số các bộ phim điện ảnh và tiểu thuyết ngôn tình định nghĩa loại phản ứng này là "Động tâm".

Thế nhưng...vì sao hắn đều có cảm giác như vậy với cả bốn cô gái? Hắn vẫn luôn luôn tâm niệm mình không phải người lăng nhăng, hắn muốn sống một cuộc sống bình thản ở bên cạnh Kiều Mộc cho đến hết cuộc đời. Thế nhưng bây giờ tự nhiên có thêm ba cô gái, điểm chết người nhất chính là hắn đã tâm huyết dâng trào mà phọt ra lời hứa "Không phụ kiếp này" với bọn họ. Hiện giờ Kiều Mộc đã trở về, những vấn đề bắt đầu nối gót nhau tìm tới cửa.

Làm thế nào để xử lý được mối quan hệ giữa hắn và bốn cô gái? Vấn đề này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Diệp Hoan từ khi hắn từ châu Âu trở về đến bây giờ.

Vấn đề này sao mà nan giải quá....!

Diệp Hoan vừa mở cửa bước vào được vài bước thì Cao Thắng Nam đã trông thấy, cô giơ tay ra hiệu cho hắn.

Diệp Hoan cười hì hì ngồi xuống trước mặt Cao Thắng Nam, hai con mắt láo liên đảo từ trên xuống dưới một vòng rồi chép miệng: "Chậc chậc! Khi nữ hoa khôi cảnh sát xinh đẹp tuyệt trần cởi bỏ đồng phục cảnh sát thì lại càng tăng thêm hương vị nhé!"

Đôi mắt to tròn của Cao Thắng Nam khẽ nhíu lại, lóe ra ánh sáng uy hiếm: "Trong đầu anh lại đang vẽ ra hình ảnh xấu xa gì thế hả? Cái gì gọi là 'cởi bỏ đồng phục cảnh sát'? Chẳng lẽ em bây giờ đang mình trần hay sao?"

"Khen em thôi mà, đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó chứ. Trước kia ở Ninh Hải anh còn nhường em ba phần, hiện tại nha, ha ha, mấy thứ nghề của em không đánh lại anh đâu."

Cao Thắng Nam không phục, đôi lông mày nhướn lên: "Không sai, luyện tập mấy ngày trong quân ngũ giờ cứng cáp rồi nhỉ, chúng ta tìm võ đài nào giao lưu vài chiêu được chứ?"

"Đàn ông không chấp phụ nữ, em đừng coi anh là thằng đần, so chiêu với em mà bị người khác thấy thì sẽ nghĩ anh thế nào? Đánh thắng em thì người ta nói anh bắt nạt phụ nữ, đánh thua thì còn thảm hơn, người ta sẽ nói đàn ông mà không bằng phụ nữ, thế thì đập đầu vào đậu hũ chết cho rồi. Không cần biết kết quả thế nào thì cũng không nhận được câu nào dễ nghe, chỉ có thằng đần mới so chiêu với em."
Advertisement
Cao Thắng Nam cười khúc khích: "Đồ xấu xa anh tính toán còn tinh ranh hơn khỉ, thế mà thời điểm cần thông mình thì còn đần hơn cả heo!"

Diệp Hoan cười gượng hai tiếng, không dám tiếp lời.

"Đần hơn cả heo" hiển nhiên là muốn ám chỉ chuyện hắn từ khi trở về nước vẫn luôn trốn tránh cô....thế nhưng hắn nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn chưa tìm được phương án giải quyết nào, có thể không trốn tránh hay sao?

Vì vầy Diệp Hoan đành phải đánh trống lảng:

"Oa, Thắng Nam, hôm nay em mặc bộ này trông thật đẹp nha..."

Cao Thắng Nam biết hắn muốn đổi chủ đề, trong lòng khổ sở, khẽ nói: "Ý của anh là lúc trước em không đẹp?"

"Trước kia cũng xinh đẹp, em mặc đồng phục cảnh sát đặc biệt đẹp còn hôm nay lại có một loại quyến rũ khác, rất phong tình!"

Ánh mắt Cao Thắng Nam dần dần trở nên mị hoặc, không biết do vô tình hay cố ý mà khẽ liếm đôi môi đỏ mọng, mùi hương thơm ngát phả ra theo lời nói: "....Em nghe nói đàn ông đều rất thích phụ nữ mặc đồng phục, ví dụ như đồng phục y tá này, tiếp viên hàng không này, nữ cảnh sát này....đặc biệt là ở trên giường nếu phụ nữ mặc đồng phục thì càng hấp dẫn đàn ông vô cùng, có phải như thế không?"

Lúc Cao Thắng Nam nói, người cô hơi nghiêng về phía trước, nơi cổ áo màu đen lộ ra một cái khe mê người khiến tim hắn đập rộn ràng.

Hai mắt Diệp Hoan nhìn chằm chằm vào bộ ngực sữa gần ngay trước mặt, yết hầu không ngừng trồi lên thụt xuống, miệng đắng, lưỡi khô, bụng dưới cũng bắt đầu nóng ran....

Chết cha! Định câu dẫn lão tử sao?
Advertisement
Diệp Hoan cũng liếm liếm bờ môi khô, nhấp nhổm nói: "Đàn ông đúng là ưa thích đồng phục nhưng còn phải xem là đồng phục loại gì?"

"Chẳng lẽ có loại đồng phục nào mà đàn ông không thích hay sao?" Giọng nói Cao Thắng Nam trầm thấp, khàn khàn đầy gợi cảm.

"Có, nếu như người phụ nữ đó mặc đồng phục của đội giữ trật tự đô thị thì chắc chắn là anh sẽ bị liệt dương."

Cao Thắng Nam: "............"

....

"Được rồi, anh là tên xấu xa không có lúc nào nghiêm chỉnh được. Nói chuyện chính đi, vừa rồi trong điện thoại anh đột nhiên hỏi em về vụ án Lương Chúc, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Diệp Hoan lắc đầu: "Chỉ là thuận miệng hỏi thăm thôi mà, không có ý gì khác đâu!"

Cao Thắng Nam trở nên nghiêm túc: "Có phải anh đã phát hiện ra đầu mối gì rồi không? Nếu anh có manh mối thì nhất định phải báo với cảnh sát, đây là nghĩa vụ của công dân, biết rõ tình hình mà không báo cáo cũng là phạm pháp. Em không muốn ngày nào đó lại phải đích thân còng tay anh đâu, hiểu chứ?"



Diệp Hoan vội vàng cúi người: "Tiểu dân đã hiểu rõ rồi, Thái Quân* yên tâm, tiểu dân sẽ tận hết sức mình, có manh mối nhất định sẽ bẩm báo..."

*Thời xưa phong vợ các quan lại là Thái Quân, về sau đổi thành Thái Thái

"Đừng có lừa em, em biết rõ trong bụng anh toàn ý nghĩ xấu xa thôi. Anh đừng có tự cho mình là thông minh đấy."

Diệp Hoan bắt đầu mất kiên nhẫn: "Thật không có manh mối, sao cứ không tin anh thế? Có phải em rất khoái cảm khi xem lão tử như phạm nhân không? Chẳng qua anh chợt nghĩ nếu như em phá được vụ án này thì sẽ thăng cấp từ cảnh sát cấp ba lên cảnh sát cấp hai. Đây không phải là đang quan tâm đến tiền đồ của em hay sao....?"

Cao Thắng Nam mấp máy miệng một hồi rồi khẽ nói: "Cảm ơn anh quan tâm, tuy rằng vụ án hoa lan chưa phá được nhưng một tháng trước em phá được một vụ án buôn lậu lên tới mười triệu tệ, ngăn chặn được tổn thất cho quốc gia, nên lãnh đạo trong cục nói nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì em chắc chắn sẽ được thăng lên cảnh sát cấp hai. Báo cáo cũng đã trình lên rồi, chỉ chờ thị cục phê chuẩn là xong."

"Ơ, chúc mừng nhé, cảnh sát Cao cuối cùng cũng thăng quan tiến chức rồi, chầu cà phê này hôm nay anh mời!" Diệp Hoan cười hì hì.

Cao Thắng Nam bĩu môi: "Báo cáo còn chưa được phê chuẩn đâu, mà cứ cho là được phê chuẩn thì cũng chỉ là cái chức phó phòng thôi, anh nghĩ là lên cao lắm chắc!"

1- Tổng cảnh giám 总警监, phong cho Bộ trưởng;

Phó Tổng cảnh giám 副总警监, phong cho các Thứ trưởng; Cảnh hàm cấp này có hình 2 bông lúa mạch bao quanh Quốc huy, áo mầu trắng.

2- Cảnh giám 警监 (nhất cấp , nhị cấp , tam cấp) thường xếp cho cấp lãnh đạo Cục[2]. Cảnh hàm cấp này có hình 3, 2, 1 bông mai 4 cánh xếp dọc phía trước hình 2 bông lúa mạch và mặc áp mầu xanh lơ;

3- Cảnh đốc 警督 (nhất cấp , nhị cấp , tam cấp). Cảnh hàm cấp này có hình 3, 2, 1 bông mai 4 cánh xếp dọc phía trước hình 2 gạch ngang;

4- Cảnh ti 警司(nhất cấp , nhị cấp , tam cấp) Cảnh hàm cấp này có hình 3, 2, 1 bông mai 4 cánh xếp dọc phía trước hình 1 gạch ngang ;

5- Cảnh viên 警员 (nhất cấp , nhị cấp) .Cảnh hàm cấp này có hình 2, 1 bông mai 4 cánh xếp dọc.

Dựa theo đó, cảnh hàm của Cảnh sát nhân dân có 13 cấp 十三级 , thụ phong một cách tương ứng cho chức vụ mà người Cảnh sát đảm nhiệm. Trừ Bộ trưởng và các Thứ trưởng còn cấp Cục (thuộc Bộ và đứng đầu các tỉnh), Phòng (thuộc Cục, Trường, Sở Công an, lãnh đạo CA cấp huyện), Đội (thuộc Phòng) được phong trong khoảng 2-3 mức Cảnh hàm với nguyên tắc cấp Phó bằng hoặc thấp hơn cấp trưởng một mức. Trích menthuong.blogspot

Diệp Hoan nghiêm mặt nói: "Nói thật, tốc độ thăng quan tiến chức của em có hơi chậm thật. Ở Bắc Kinh này anh cũng được coi là con ông cháu cha, có muốn anh tìm người nói với lãnh đạo bên em một tiếng để cho bờ vai em nhanh chóng có thêm mấy bông hoa nữa không?

Cao Thắng Nam nửa cười nửa không nhìn Diệp Hoan: "Ồ, Diệp công tử cũng biết đi cửa sau rồi sao? Xã hội quả nhiên là cái chảo nhuộm lớn, mới chưa được bao lâu mà có người đã bị nhuộm lòe loẹt rồi. Trước kia không phải anh rất bất bình, căm phẫn loại chuyện này hay sao?

Diệp Hoan vui vẻ: "Trước kia không quen nhìn là vì những kẻ đó không có năng lực, không tài cán gì mà chễm chệ ngồi trên đài cao. Loại ngồi không ăn bám này chính là tai họa của đất nước, nhưng em thì không giống nha. Em có năng lực, có nhiệt huyết, hiếm có nhất là tinh thần chính nghĩa bênh vực lẽ phải. Nếu như em ngồi ở địa vị cao thì nhất định sẽ không cô phụ vị trí này. Hai cái đèn pha này của anh sẽ không nhìn lầm người đâu."

Cao Thắng Nam lập tức cảm động rồi lại lắc đầu nguầy nguậy: "Em biết anh có ý tốt nhưng em không thể làm vậy. Em muốn tiến lên từng bước bằng chính bản lĩnh thật của mình. Mặc dù con đường đó sẽ khó khăn hơn nhưng em không thẹn với lương tâm. Nếu như em thật sự là loại người tham chức tham quyền thì ngày hôm nay ít nhất cũng là cảnh đốc rồi, Đừng quên cha em là Sở trưởng công an tỉnh Giang Nam, em muốn thăng cấp còn không phải dễ dàng sao?"

Diệp Hoan ngẫm nghĩ thấy cũng đúng, cha Cao Thắng Nam...cũng chính là vị đại ca Cao Kiến Quốc kết bái huynh đệ với hắn kia chính là sở trưởng đấy. Con cái của ông ta muốn thăng cấp quả thật rất dễ dàng. Ở Ninh Hải, cô không hề vận dụng mối quan hệ cha con vào công việc đã là một cô gái vô cùng liêm chính rồi.

...

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì em cứ tìm anh. Lúc nãy trong điện thoại em nói muốn nói chuyện với anh, là chuyện gì?"

Cao Thắng Nam hơi giật mình, mặt mày sầu muộn: "Chuyện này em không biết phải mở miệng thế nào...Anh còn nhớ lần em mang anh về nhà trước đây, anh uống say quá rồi kết bái huynh đệ với cha em chứ?"

Mặt Diệp Hoan nóng lên, thẹn thùng nói: "Cuộc đời anh đã làm rất nhiều chuyện xuất sắc rồi, em cần gì phải lôi chuyện này ra nữa?"

Cao Thắng Nam thở dài: "Không nhắc không được, ngày đó em đưa anh về rồi lái xe quay lại nhà, sau đó cha em không cho phép em và anh...yêu đương nữa. Em không nghe lời ông ấy, sau này em xin cha điều em về Bắc Kinh, cha em cho là em và anh đã...đã cắt đứt nên ông mới yên lòng. Nhưng mà...."

"Nhưng mà sao?" Trong lòng Diệp Hoan bỗng dâng lên một dự cảm xấu.

"...Nhưng mà vài ngày trước chiến hữu của cha em gọi điện thoại cho ông ấy nói nhìn thấy em đi lại với một người đàn ông ở Bắc Kinh, hơn nữa biểu hiện rất thân mật. Người chiến hữu kia rất quá đáng, còn chụp cả ảnh của anh và em đi với nhau rồi gửi cho cha em. Cha em vừa liếc liền nhận ra anh....."

Mặt Diệp Hoan tái đi: "....Cha em phản ứng thế nào?"

Cao Thắng Nam khổ tâm thở dài nói: "Cha em nói muốn đánh chết súc sinh loạn luân là em đây......"

Diệp Hoan đau khổ nói: "Cháu gái ngoan, cháu đã bị ủy khuất rồi....Cha em còn nói gì nữa không?"

Khóe miệng Cao Thắng Nam nhếch lên một nụ cười yếu ớt: "Cha em nói muốn tới Bắc Kinh để chiếu cố Nhị đệ kết nghĩa của ông ấy...."

Diệp Hoan chấn động cả người, ngơ ngác nhìn Cao Thắng Nam, mãi không nói nên lời.

Cao Thắng Nam nhìn hắn đầy đồng tình: "Chú hai à, ủy khuất cho chú rồi..."

"Chú hai không ủy khuất...." Giọng nói đã mang theo vài phần nức nở.

"Chú hai.....trong mắt chú vì sao lại có nước mắt?"

"Bởi vì chú hai được đại ca kết nghĩa yêu thương mà xúc động..."



...

Cao Kiến Quốc muốn tới Bắc Kinh chiếu cố Diệp Hoan. Đối với hắn, tin tức này giống như sét đánh giữa trời quang.

Gặp thế nào được? Gặp thế nào đây? Xét theo tính tình nóng nảy của Sở trưởng Cao thì mình khéo phải mặc một bộ giáp chống đạn rồi mới dám ra ngoài.

Loạn rồi!!!

Chuyện tình cảm còn chưa ra đâu vào đâu, giờ lại thêm một phiền toái lớn nữa.

Hôm nay Diệp Hoan đi ra ngoài không xem giờ hoàng đạo, đúng là ông trời muốn đùa chết hắn mà.

Phiền toái vẫn chưa hết.

Khi hai người đang ngồi trong quán cà phê thì điện thoại của Diệp Hoan reo vang, là Liễu Mi gọi tới.

Diệp Hoan đờ đẫn tiếp điện thoại, giọng nói hờn dỗi của Liễu Mi khiến tâm trạng nặng nề của Diệp Hoan vơi bớt đi.

"Hỗn đản kia, đang làm gì đó? Từ lúc ở Châu Âu trở về thì chưa từng tới câu lạc bộ lần nào hết. Tôi nói này Diệp đại thiếu gia, anh có phải đã quên mất rằng có một câu lạc bộ cao cấp vẫn ngày đêm kiếm tiền cho anh không hả? Nếu như anh ngại nhiều tiền bỏng tay thì lão nương sẽ bán quách cái câu lạc bộ này đi rồi cuốn gói ra nước ngoài!"

Diệp Hoan than khóc nói: "Bán đi, bán quách đi, dù sao cái mạng này cũng không giữ được nữa, mấy thứ tiền tài này chết xuống mồ cũng không mang theo được....."

Liễu Mi lập tức quan tâm hỏi han: "Anh uống phải sữa bò độc hay ăn nhiều dầu cống ngầm quá, hay là ....Cái chăn anh nằm làm từ các loại sợi tẩm độc?"

Những chiếc chăn bông nhìn bề ngoài trắng sáng nhưng chỉ cần cắt 1 lớp thì sẽ lộ ra chỉ, sẽ thấy bên trong không phải là bông mà tổng hợp nhiều loại sợi. Thực ra đây chính là loại bông mà mọi người hay gọi là "bông đen. Bông đen là bông tái sinh, làm từ các loại vật liệu bẩn có chứa rất nhiều mầm bệnh tiềm ẩn. Quý độc giả cẩn thận nhé, bọn Tung Của không chỉ hại nhân dân thế giới mà còn giết cả người nước nó nữa đấy

Diệp Hoan đờ đẫn nói: "Còn nghiêm trọng hơn thế nhiều...nói chuyện chính đi, hôm nay không có tâm tình nói chuyện tào lao với em đâu!"

Giọng điệu Liễu Mi bỗng trở nên e thẹn: "Em...nửa năm trước em một mình đi đến Bắc Kinh, chuyện này anh biết đúng không?"

"Nói nhảm!"

"Lúc ấy anh hỏi em nguyên nhân là gì, kỳ thật em đã nói với anh nguyên nhân rồi. Em bỏ trốn là vì đào hôn, cha em muốn gả em cho con trai một người bạn thân, lúc ấy em nóng nảy, cãi nhau với cha em một trận rồi chạy khỏi Ninh Hải...."

"Sau đó thì sao?" Trong lòng Diệp Hoan lại dâng lên một dự cảm bất thường.

Dự cảm bất thường hôm nay có hơi nhiều không? Chẳng lẽ hôm nay đi ra ngoài trót xông nhầm vào con đường Thái Tuế nào?

Liễu Mi âu sầu thở dài: "Sau đó liền ứng với câu cửa miệng kia "Thời gian qua mau, thời gian thấm thoắt......"

"Đại tỷ à, tâm trạng tôi bây giờ rất bi thương, chúng ta nói luôn điểm chính có được không?" Diệp Hoan than khóc.

"Điểm chính là mấy ngày trước cha em cuối cùng đã tìm được em, hỏi em hiện tại có người trong lòng chưa, nếu chưa thì lập tức cút về lấy con trai của người bạn thân kia... Em đành phải nói em đã có đối tượng rồi."

Diệp Hoan chợt cảm thấy có một luồng gió lạnh buốt luồn vào sống lưng, run giọng nói: "Người trong lòng kia của em....không phải là anh chứ?"

"Ngoài anh ra thì còn có thể là ai hả? Cha em nghe nói anh từng đi lính, trong nhà còn có người làm quan, tròng lòng ổng không được vui, anh cũng biết đấy......Ông ấy cả đời lăn lộn hắc đạo, không được vừa mắt quân nhân với quan chức cho lắm...."

"Cho nên?" Diệp Hoan phát hiện ra giọng nói của mình đã chuyển thành giọng thanh cao chói lói.

Liễu Mi có chút xấu hổ: "Cho nên.....cho nên cha em nói sẽ đến Bắc Kinh nhìn anh một cái, vừa rồi ông ấy gọi điện thoại nói đã sai đám đàn em đặt mua cho ông ấy trang phục và đạo cụ cao cấp, sau đó bọn họ lái một đội xe Mescedes, bừng bừng khí thế lao đến Bắc Kinh rồi...."

Bịch!

"Diệp Hoan! Diệp Hoan? Anh làm sao vậy? Có đang nghe em nói không thế? Hỗn đản kia, nói chuyện mau!" 

"Alo, Liễu Mi sao? Tôi là Cao Thắng Nam!"

 

"Cô đang ở cùng Diệp Hoan à? Hắn đâu rồi?"

 

"Hắn ngất rồi, hình như hơi thiếu máu, tôi đang gọi xe cứu thương đưa hắn đi bệnh viện." Cao Thắng Nam rất bình tĩnh trả lời.

 

"A! Tại sao lại vậy? Vậy....tôi cũng đi bệnh viện!"

 

"Ừ, cô tới cũng tốt, lúc nào đến nhớ mang theo một cái quần...."

 

"Vì sao?"

 

"Lúc hắn ngất đi hình như đã tè ra quần...ướt sũng rồi...."