Trong văn phòng, Liễu Mi nheo nheo mắt nhìn chằm chằm Diệp Hoan “Đừng có nói với tôi là việc Liễu Trạch bị thương không liên quan gì đến anh”
Diệp Hoan không hề do dự gật đầu “Đương nhiên là có liên quan tới tôi, pháo trong nhà vệ sinh là chính tôi đốt đấy”
Liễu Mi thở dài: “Anh gây họa rồi đó biết không? Liễu Trạch cùng các anh em trong bang Hồng Hổ trước kia quan hệ rất mật thiết, đều là một đám chỉ biết đánh đấm. Quan trọng hơn là Liễu Trạch rất nịnh bợ đám quan chức thành phố này, có thể nói hắn chơi với cả hai phe hắc bạch. Anh lại…”
Diệp Hoan nhếch miệng, khóe môi kéo lên có chút ngang tàng.
“Sợ cái gì! Đều là hai bả vai khêng một cái đầu, còn sợ sống không nổi sao. Tôi chỉ có mỗi cái mạng quèn này thôi, có bản lĩnh thì đến lấy đi!” Diệp Hoan vỗ ngực đôm đốp, bộ dáng ngang tàng bất khuất.
Liễu Mi khóe miệng khẽ giương lên. Không biết vì sao, cô vừa ghét bỏ lại vừa yêu thích tên Diệp Hoan hỗn đản này đến kỳ lạ. Ngày đó hắn đứng trước cửa khu nhà máy bỏ hoang, đối mặt với vô số họng súng cảnh sát, cũng oai phong như vậy. Đàn ông bất khuất đều khiến phụ nữ say mê.
Trút bỏ vẻ ngoài tí tởn cười đùa kia, anh ta đang che giấu một linh hồn thâm trầm ra sao?
Người đàn ông này…bí ẩn, rắc rối chẳng thể đoán ra
Liễu Mi cố tình lườm hắn một cái. Mặc dù trong lòng yêu thích hắn, cô cũng không muốn biểu lộ ra ngoài. Nếu không, dựa vào tính tình cà chớn của tên này, chỉ sợ về sau hắn sẽ được đằng chân lân đằng đầu.
“Nếu anh không sợ thì tôi không nói gì nữa. Sau này Liễu Trạch trả thù thì anh tự lo lấy, tôi coi như không biết”
Diệp Hoan ngây ra một lúc, trân trối nhìn Liễu Mi, khóe miệng trề ra, nhảy tới trước bàn làm việc của Liễu Mi, thần sắc oai phong vù một cái biến thành vẻ mặt cầu xin nịnh bợ: “Liễu tổng, cô không thể mặc kệ tôi được. Tôi vừa rồi chỉ là vớt chút mặt mũi thôi. Kỳ thật tôi đã sợ đến mức són ra quần rồi. Liễu tổng… tôi phát hiện vừa rồi mình quá xúc động, không để ý hậu quả, cô giúp tôi xin lỗi anh trai cô được chứ?”
Liễu Mi: “…”
Tên đàn ông này… không, tên tiện nhân này thật khiến người ta đúng là chẳng biết đằng nào mà lần!
Advertisement
Trong bệnh viện.
Liễu Trạch quấn băng kín từ đầu đến chân, trắng toát như xác ướp Ai Cập, nằm trên giường bệnh đau đớn rên rỉ.
Chuông điện thoại reo, Liễu Trạch cố sức cầm lấy điện thoại. Dãy số quen thuộc trên màn hình đập vào mắt làm hắn rùng mình, lập tức bấm nút nhận cuộc gọi
“Từ thiếu gia”
Giọng nói Từ Giang âm trầm lạnh lẽo “Nghe nói anh phải vào viện? Chuyện gì xảy ra thế?”
Gương mặt Liễu Trạch run rẩy, cắn răng nói “Không có gì, một tên nhân viên ở công ty Hồng Hổ chơi xỏ tôi, tôi nhất thời chủ quan..”
Liễu Trạch không ngốc. Cho dù Diệp Hoan ném pháo xong lập tức trốn khỏi hiện trường nhưng cả công ty Hồng Hổ không có kẻ nào có can đảm chơi khăm hắn ngoại trừ Diệp Hoan.
“Anh xem lại mình đi, Liễu Tứ Hải năm đó danh tiếng lừng lẫy, thâu tóm cả Ninh Hải. Thế mà anh lại để một tên tiểu tốt chơi xỏ đến mức như vậy” Từ Giang trước nay nói chuyện với Liễu Trạch chưa bao giờ khách khí. Liễu Trạch ở trước mặt hắn vốn không có tư cách được khách khí.
Advertisement
Liễu Trạch lộ ra vẻ mặt khuất nhục, gượng gạo nói: “Chuyện này xin Từ thiếu gia giữ bí mật dùm, nếu lộ ra ngoài sau này tôi chẳng mặt mũi nào gặp người khác”
“Được rồi, chuyện này tôi giúp anh xử lý. Một nhân viên quèn mà thôi, cũng chẳng cần tốn sức. Anh tìm người dạy cho hắn một trận, đánh xong tôi nhờ mấy cảnh sát đến quy tội ẩu đả lên đầu hắn, phán hắn vài năm tù. Việc này liền xong. Điều tôi quan tâm là chuyện cổ phần của tôi ở công ty Hồng Hổ, anh thương lượng với em gái anh thế nào rồi?”
Thần sắc Liễu Trạch càng đắng chát: “Từ thiếu gia, tôi…không biết phải nói thế nào…thương lượng không được thuận lợi lắm. Cha tôi đem hết quyền lực giao cho nó, tôi hiện giờ tư cách lên tiếng cũng không có, nó cứ một mực làm ngơ”
Đầu bên kia điện thoại, Từ Giang vẻ mặt xem thường nhưng ngữ khí vẫn ôn hòa như trước: “Cố gắng tranh thủ tình cảm một chút đi. Đừng quên, đây là tôi đang giải quyết rắc rối giúp anh, để anh giành lại quyền quản lý công ty. Chính anh không cố gắng thì tôi giúp anh còn ý nghĩa gì nữa? ”
“Từ thiếu gia, nếu không… anh ra mặt nói chuyện với nó được không?” Liễu Trạch thấp thỏm nói
Từ Giang cười lạnh, tên Liễu Trạch này thần kinh rồi, khó trách đến tuổi này vẫn chỉ là một thằng phá gia chi tử, dùng thân phận hiện tại của Từ Giang sao có thể tự mình ra mặt? Cái danh phận con trai ngài thị trưởng thật quá khó dùng.
Làm một kẻ con ông cháu cha, mặc dù có thể tha hồ dựa hơi mà ăn chơi kiếm chác, cha chú hắn cũng không quản bọn hắn làm cái khỉ gió gì nhưng quan trọng nhất là không được dính líu vào mấy chuyện bê bối, nếu cần thì phải điều khiển kẻ khác để đạt được mục đích. Tự mình ra mặt thương lượng ư? Vậy vứt mặt mũi ngài thị trưởng đi đâu?
“Liễu Trạch, yên tâm dưỡng thương đi. Anh là anh em tốt của tôi, anh bị người khác uất ức, tôi giúp anh lấy lại công đạo” Từ Giang nhàn nhạt nói xong liền cúp máy.
Liễu Trạch nghe đối phương cạch một tiếng ngắt điện thoại, cũng cười lạnh.
Từ Giang có chủ ý gì, hắn so với ai khác đều tinh tường hơn. Muốn một ngụm nuốt hết công ty Hồng Hổ, Từ Giang hắn còn chưa đủ tuổi.
Nghĩ nghĩ, Liễu Trạch bấm một dãy số khác, ngữ khí oán độc: "Điều tra rõ một thằng tên là Diệp Hoan ở công ty Hồng Hổ, sau đó tìm người phế hắn đi!”
Diệp Hoan hồn nhiên không biết bản thân sắp lâm vào một loạt rắc rối.
Chủ nhật không cần đi làm. Hầu Tử, Trương Tam sáng sớm nhàn rỗi không có việc gì, chết sống kéo Diệp Hoan ra khỏi giường.
Diệp Hoan đờ đẫn mặc quần áo, lại đờ đẫn mặc cho hai đứa kéo ra ngoài cửa. Mãi cho đến khi hai cái bánh quẩy và một ly sữa đậu nành nằm yên vị trong bụng, Diệp Hoan mới phảng phất từ trong mộng tỉnh lại. Hắn nhìn quanh một vòng, phát hiện mình đứng trên đường cái, sợ tới mức kêu to một tiếng: "Ah! Mình sao lại ở chỗ này? Không phải còn đang ở trên giường sao? "
Trương Tam vô lực nhìn Hầu Tử nói: “Nhìn bộ dạng này của ổng tao đã nghi ngờ mà, hai cái bánh quẩy cùng ly sữa coi như cho chó ăn rồi…”
Diệp Hoan ngáp một cái, liếc Trương Tam hỏi thăm: "Mày hôm nay cũng nghỉ à?"
Trương Tam bĩu môi: "Thành phần tri thức có thể nghỉ ngơi, ăn trộm vì cái gì không thể nghỉ ngơi? Quần chúng nhân dân vất vả cả tuần đợi đến ngày cuối tuần sum vầy. Sao em có thể phá tan khoảnh khắc tốt đẹp của họ?”
“Dưới góc độ lương tâm mà nói, mày có thể so sánh với đạo soái Sở Lưu Hương được đấy. Cơ mà dưới góc độ tay nghề thì mày làm cháu trai của đạo soái cũng không đủ tư cách. Đi bẻ khóa nhiều năm như vậy mà ngay đến một tên tham quan cũng chưa từng trộm qua, quả thực là ví dụ thất bại điển hình trong tài liệu giảng dạy…”
Hầu Tử cười hí hửng tiếp tục đả kích: "Năm ngoái, thằng cháu trai này thật vất vả cạy khóa nhà một lão quan. Sờ mó lục lọi cả buổi, sổ tiết kiệm, kim cương tiền vàng cái gì cũng không có, đành ôm lấy một cái hộp về nhà. Không phải nói mấy tên tham quan đều có hộp đen, bên trong cất trữ tiền đen sao. Kết quả mở ra xem, không ngờ là tro cốt mẹ lão quan đó… Nó sợ vãi mật, nửa đêm lén lút quay lại đó, cung cung kính kính đem cái hộp đặt trước cửa nhà tên quan kia. Còn mẹ nó đặt bên trên một phong thư xin lỗi, trở về nhà vài ngày không ăn nổi cái gì, lại còn mẹ nó vừa nhìn thấy thứ gì trắng trắng, bột bột liền phát sốt…”
Trương Tam bị đả kích tối tăm mặt mày, giận dỗi nói: “Đang là cuối tuần đấy, tao không làm quần chúng nhân dân mất vui, bọn mày cũng đừng làm cho tao mất vui. Còn nói nữa tao trở mặt đấy! ”
“Tri sỉ cận hồ dũng*, không tệ! Bé Tam lúc này mới là thanh niên bình thường nha”
* Trích lời của Khổng Tử, biết nhìn nhận những điểm xấu của bản thân mới trở nên mạnh mẽ
Diệp Hoan lại ngáp một cái, lười biếng nói: “Tụi mày kéo anh ra giữa đường cái đứng thế này là để nghe hai đứa mày cãi nhau vô nghĩa à”
Hầu Tử cười hì hì: “Anh Hoan, ngủ nhiều chán lắm, chúng ta ra ngoài tản bộ đi…”
“Tản bộ đi đâu?”
Hầu Tử mỉm cười không nói, trên mặt lộ ra vẻ bỉ ổi. Cái vẻ mặt này giống như bệnh lây nhiễm, rất nhanh trên mặt Diệp Hoan và Trương Tam cũng bỉ ổi y hệt.
…
…
Cái chuyện đi dạo này thực chất là ba người chạy đến mấy trung tâm thương mại lớn, ngồi ở khu ghế nghỉ sát chân cầu thang cuốn. Nếu có em gái nào mặc váy đi lên thang cuốn thì cả ba chỉ cần hơi ngẩng đầu là có thể thấy hết quang cảnh bên trong váy. Ba người thường đặt cược xem em gái đó mặc quần lót màu gì…
Mấy loại chuyện lưu manh này bọn hắn đã làm nhiều lắm rồi. Không khoa trương khi nói rằng với nghiên cứu lâu năm của cả ba về các kiểu dáng, xu hướng, họa tiết, chất liệu quần lót, các công ty đồ lót nữ có lẽ nên mời bọn hắn đến làm nhà thiết kế.
Ba tên lưu manh tiến vào trung tâm thương mại, ngồi chễm chệ trên ghế băng. Kết quả là Diệp Hoan tà nhãn thâm hậu nhất nên thắng liên tiếp. Hầu Tử và Trương Tam không phục, lại đổi chỗ khác. Ba người cười đùa nhốn nháo một hồi rồi lại lang thang trên đường cái ngắm nghía phố phường. Màn đêm lặng lẽ buông xuống theo từng bước chân của họ, thêm một cuối tuần nữa lại bị bọn họ tiêu phí.
Nói cho cùng, bọn hắn đều là những kẻ tầm thường không ôm ấp mộng tưởng cao sang, cứ tà tà sống qua từng ngày. Một người ăn no cả nhà không đói bụng, dù sống lãng phí cả đời cũng là chuyện rất bình thường.
Cả bọn quyết định trở về nhà. Nam Kiều Mộc gọi điện thoại nói đã nấu cơm, chờ bọn hắn về nhà đánh chén.
Khu trung tâm mua sắm phía tây quảng trường, một chiếc xe khách lớn lẳng lặng đỗ bên lề đường, rất nhanh hấp dẫn ánh mắt ba người. Bởi vì trên nóc xe có một dàn đèn nê-ông thật lớn, ánh đèn pha màu đỏ rực rỡ giữa nền trời đen “Hiến..tinh”
Diệp Hoan chấn động: “Đàn ông bây giờ uống quá nhiều sữa bột độc hại hay sao thế? Nhân loại cần tinh trùng đã đến tình trạng bức thiết thế này, một chiếc xe hiến tinh trùng lại ngang nhiên đỗ giữa nơi phồn hoa nhất thành phố chúng ta”
Hầu Tử, Trương Tam vẻ mặt không tưởng tượng nổi: “Khó trách bây giờ nữ lưu manh ngày càng nhiều, phụ nữ bây giờ chẳng những thiếu nợ mà còn thiếu tinh nữa..”
Diệp Hoan tròng mắt đảo một vòng, có chút động tâm rồi: “Nghe nói một lần hiến tinh có thể được trợ cấp 300 đồng, ba chúng ta cùng hiến, cộng lại là 900 rồi…”
Hầu Tử, Trương Tam liếc nhau: “Rùng mình vài cái liền có 900 đồng ư?”
“Đúng, nghe nói các bác sĩ rất nhiệt tình, thời điểm hiến tinh còn cho chúng ta vào một phòng riêng, cung cấp phim con heo miễn phí để chúng ta phát tiết hết mình…”
Diệp Hoan nội tâm khẽ động, nhìn chằm chằm chiếc xe khách một hồi rồi dùng ngữ khí rất chân thành tâm sự với các chiến hữu: “Hai chú, anh muốn trong vòng một năm mua nhà, làm phiền hai chú rồi. Nếu như chúng ta tận lực mà nói….”
Lời còn chưa nói xong, Hầu Tử cùng Trương Tam đầy mặt đau thương u oán…
“ Anh Hoan, chết người đấy!”
“Vậy là đồng ý rồi nhé”
…
…
Ba người thương lượng một hồi, nhất trí đồng ý rằng mỡ đến miệng mèo không thể không ăn. Muốn trong vòng một năm mua nhà thì 900 đồng hôm nay giá nào cũng phải kiếm vào tay.
Vì vậy bọn hắn lén lén lút lút bước nhanh lên xe khách.
Bên trong xe có một chiếc giường, bên cạnh bày biện một ít dụng cụ. Một nam bác sĩ ngồi cạnh cửa xe, nhìn thấy ba người trèo lên xe, liền nhanh nhẹn cầm lấy bút, nhàn nhạt hỏi: “Cơ thể các anh có chỗ nào bất ổn không? Có mắc bệnh gì không?”
Ba người vội vàng lắc đầu: “Chúng tôi chẳng những khỏe mạnh mà còn rất to dài”
Bác sĩ có chút khó hiểu: “To dài?”
Ba người vẻ mặt bỉ ổi, nháy nháy mắt với bác sĩ. Đàn ông đều hiểu cái nháy mắt này.
Bác sĩ khẽ run rẩy, mặt trắng toát.
Lại hỏi thêm mấy vấn đề nữa, cuối cùng bác sĩ chìa ba tờ biểu mẫu sức khỏe: “Các anh điền vào mẫu này, sau đó lấy một ít máu để xét nghiệm. Nếu như không có vấn đề gì thì nửa tiếng sau sẽ tiến hành hiến máu”
Bọn Diệp Hoan ngơ ngác: “Hiến máu? Không phải hiến tinh sao?”
Bác sĩ cũng lắp bắp kinh hãi: “Ai bảo các anh là hiến tinh?”
“Biển hiệu trên mui xe anh không phải đã ghi rõ ràng sao?”
Bác sĩ nghĩ nghĩ một lát, vỗ đùi đét một cái, nói: “Móa! Trên bảng hiệu là dòng chữ “Hiến máu quang vinh, tinh thần tương ái” nhưng mấy hôm nay dây điện bị hỏng, chỉ còn mỗi chữ Hiến và chữ Tinh là phát sáng thôi…”
Ba người: “…”
Cái này mẹ nó là lừa bịp điển hình mà.