Thâm Tình Hết Hạn FULL

Chương 2



Tôi xóa sạch mọi dấu vết về việc mình đã đi đến Thượng Hải, trở về căn phòng tân hôn của tôi và Chu Diên Xuyên.

Tôi lấy ra những món quà mà anh ấy đã tặng tôi trong những năm qua, cắt từng món một.

Lạ thật.

Rõ ràng tôi không nghĩ ngợi gì cả, tại sao nước mắt vẫn cứ rơi xuống vậy?

Tôi từng nghe một câu nói như thế này.

Thất tình giống như căn bệnh thấp khớp, ban ngày ban mặt không có chuyện gì.

Nhưng buổi tối chạy vào tận xương, đau đớn tột cùng.

Có lẽ đây chỉ là biểu hiện rút lui của tôi mà thôi.

Tôi đứng dậy, cầm bộ váy cưới đã đặt may đó trải dài xuống đất.

Mặt không biểu cảm dùng kéo cắt rạch, rách toạc một đường.

Tôi phải tự nhắc nhở mình.

Tình cảm cũng giống như vậy.

Một khi đã xuất hiện vết rách thì cho dù có sửa chữa thế nào đi nữa cũng không thể nguyên vẹn như lúc đầu.

Sau khi thu dọn xong mọi thứ, tôi cất mấy thứ này vào trong phòng sách.

Chu Diên Xuyên rất ít khi vào đây.

Tôi nằm trên giường không ngủ được, khi đang xem một đoạn video ngắn, tôi lướt thấy một người bạn có thể biết.

Tên là【Yêu A Diên của tôi lắm】.

Như bị ma xui quỷ khiến, tôi nhấp vào.

Là nhật ký của một cô gái thầm mến một chàng trai.

Tin mới nhất, cô ấy đang ở Thượng Hải.

Caption:【Người đàn ông mà tôi thích mười năm sẽ kết hôn vào tháng sau. Tôi muốn lấy hết dũng khí để tỏ tình, cổ vũ cho tôi nha.】

Trong bức ảnh đính kèm, tôi nhìn thấy một bàn tay quen thuộc.

Trên ngón áp út còn đeo nhẫn cưới.

Đó là Chu Diên Xuyên.

04.

Tôi không đợi được tin tức từ Chu Diên Xuyên thì lại nhận được cuộc điện thoại của Thẩm Châu Bạch.

“Cô đoán xem tôi đã gặp ai ở Thượng Hải nào?”

“Thẩm Châu Bạch, tôi không quan tâm. Đừng có lấy số khác gọi cho tôi.”

Đang định cúp máy thì tôi nghe thấy sự đắc ý bị đè nén trong giọng nói của anh ta:

“Hứa Thanh Hàm, vì sao Chu Diên Xuyên biến mất lâu như vậy, chẳng lẽ cô còn không rõ sao? Anh ta không muốn kết hôn với cô đâu, anh ta để ý cô vì thấy cô theo đuổi tôi.”

“Anh ta chỉ muốn trả thù tôi nên mới cố ý tiếp cận cô thôi. Anh ta vốn dĩ không phải loại người đáng tin cậy chút nào.”

“Rốt cuộc là anh đang muốn nói cái quái gì vậy?” Tôi hơi mất kiên nhẫn.

“Hứa Thanh Hàm, ít nhất bên cạnh tôi ngoại trừ em là người đã thích tôi mười năm, thì không có cô gái nào khác.”

Tôi ngồi bật dậy, cao giọng: “Thẩm Châu Bạch, là anh cố ý đúng không?”

“Năm năm trôi qua, anh vẫn muốn chia rẽ mối quan hệ giữa tôi và anh ấy như vậy.”

“Nhưng tôi nói cho anh biết, bất luận dù thế nào đi chăng nữa, đây đều là sự lựa chọn của tôi. Tôi có chơi có chịu, quyết không hối hận.”

Thẩm Châu Bạch trầm ngâm một lúc, hỏi một đằng trả lời một nẻo:

“Tôi gửi cho em cái này, em sẽ thấy hứng thú.”

Sau khi cúp máy, tôi nhận được một đoạn video.

Dưới ánh đèn mờ ảo, một cô gái và Chu Diên Xuyên đứng đối diện một chỗ với nhau.

Anh ấy nhả ra một vòng khói, vẻ mặt vẫn thản nhiên như thường lệ.

Trong tiếng reo hò, cô gái này kiễng chân hôn lên môi anh.

Mà anh ấy cũng không né tránh.

Video kết thúc tại đây.

Tôi truy cập vào tài khoản mạng xã hội của cô gái.

Đã cập nhật bài đăng mới:【Như thế có được tính là thành công không nhỉ?】

Ảnh chụp cảnh hai người đang hôn nhau.

Tôi buồn nôn, chạy vào nhà vệ sinh ôm lấy bồn cầu nôn mửa một hồi lâu.

Sau đó mới nhớ ra, đã một ngày trời tôi chưa ăn gì thì bây giờ có thể nôn ra thứ gì cơ chứ?

Giờ phút này, dạ dày tôi đau đến quặn thắt.

Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau và ngủ thiếp đi, cuộn tròn người lại giống quả bóng.

Đột nhiên nhớ đến lúc mới xác định quan hệ với Chu Diên Xuyên, nửa đêm tôi muốn ngắm sao ở trên đỉnh núi.

Anh ấy không nói một lời, chiều theo sự bướng bỉnh nhỏ nhặt của tôi, lái xe suốt đêm chở tôi lên đỉnh núi.

Nửa đêm hơi lạnh, anh nhẹ nhàng ôm tôi, nhiệt độ cơ thể truyền sang cơ thể tôi.

Anh cúi người cẩn thận hỏi: “Ánh trăng đẹp như này, Hứa Thanh Hàm, anh có thể hôn em được không?”

Rốt cuộc cũng không còn đường lui rồi.

Mơ mơ màng màng ngủ đến lúc nửa đêm thì nghe thấy động tĩnh ở phòng khách.

Tôi toát mồ hôi lạnh, không còn sức lực để đứng dậy.

Giây tiếp theo, đèn phòng ngủ được bật lên.

Ánh sáng chói lóa khiến tôi khó có thể mở mắt ra được.

Tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của Chu Diên Xuyên: “Thanh Thanh, em làm sao thế?”

05.

7 giờ sáng, tôi tỉnh dậy ở trong bệnh viện.

Nhìn thấy Chu Diên Xuyên đang nắm tay tôi, vẻ mặt tiều tụy, thoạt nhìn trông giống như anh ấy đã trông tôi cả đêm.

Anh đứng dậy rót nước cho tôi: “Không có anh ở đây em cứ định làm hại thân thể của mình như vậy à? Dạ dày em vẫn luôn không tốt, em đây là không muốn sống nữa, sao?”

Anh ấy hỏi tôi.

Nhìn xem, thật là nực cười.

Tôi tìm kiếm anh ấy một tuần, ăn không ngon ngủ không yên, sụt mất năm cân.

Tôi luôn nghĩ rằng liệu có phải Chu Diên Xuyên đã đắc tội với ai đó trong giới kinh doanh, bị người ta bắt cóc hay không.

Lo lắng sợ hãi, đêm nào cũng không ngủ được, nước mắt ướt đẫm gối.

Nhưng anh ấy lại thoải mái tận hưởng ở phương nào, còn hôn một cô gái khác.

“Sao không nói gì?” Trong mắt Chu Diên Xuyên mang theo ý cười, nhéo nhéo mặt tôi, “Có biết là anh sẽ trừng phạt em không?”

“Được rồi, dậy ăn chút gì đi.”

“Chồng về nấu cháo cho em nè. Cả đêm qua anh không ngủ rồi.”

Anh ấy tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, đỡ tôi ngồi dậy, cầm thìa đút từng miếng cho tôi.

Có mấy lần tôi rất muốn hỏi anh.

Chu Diên Xuyên, anh diễn kịch như vậy có mệt không?

Hoặc là nói với anh rằng, Chu Diên Xuyên, em đã nghe được cuộc trò chuyện của anh, nếu anh không muốn kết hôn, chúng ta có thể hủy bỏ hôn lễ ngay lập tức.

Dù sao mình cũng chưa có giấy chứng nhận kết hôn mà.

Nhưng tôi vẫn nuốt ngược mấy lời này vào trong.

Tôi cũng rất muốn biết, rõ ràng đã yêu nhau nhiều năm như vậy, tại sao anh lại đối xử với tôi như thế chứ?

Chỉ vì tôi đã từng thích người khác, nên tôi không xứng đáng được yêu sao?

06.

“Bé yêu, sao em lại khóc?”

Anh đặt bát xuống, tay chân luống cuống vội lau nước mắt cho tôi, “Anh sai rồi, chồng sai rồi, được chưa?”

Tôi cụp mắt, từ từ nhắm mắt lại, lại rơi vào lồng ngực của Chu Diên Xuyên.

Anh vỗ nhẹ lưng tôi, bắt đầu giải thích: “Bé yêu, anh xin lỗi, làm em lo lắng rồi.”

“Anh chỉ là hơi kích động quá thôi, biết sắp cưới được em, anh nhất thời không thể tin được. Anh sợ đây chỉ là giấc mơ nên muốn đánh thức mình tỉnh dậy. Xin lỗi vì đã không nói trước cho em biết. Em tha lỗi cho anh nhé?”

Nói dối.

“Còn hai mươi ngày nữa là chúng ta sẽ kết hôn. Trong khoảng thời gian này, anh sẽ ở nhà chăm sóc em thật tốt, để em trở thành cô dâu xinh đẹp nhất của anh, được không?”

Nhưng mà Chu Diên Xuyên, tương lai của chúng ta không có nhau.

Anh ấy dùng ngón tay lau nước mắt trên má tôi.

Khi đôi mắt hoa đào đó nhìn chằm chằm vào bạn, bạn sẽ cảm thấy anh ấy thật thâm tình.

“Anh ra ngoài hút điếu thuốc, lát nữa chúng ta sẽ xuất viện nha.”

Có lẽ Chu Diên Xuyên quá yên tâm về tôi.

Hoặc có lẽ cũng không sợ tôi lo nghĩ nhiều, dù sao bây giờ anh ấy rốt cuộc chỉ là đang thực hiện theo lời nói của bạn bè, thể hiện sự thâm tình của mình mà thôi.

Vì vậy tôi cầm lấy điện thoại di động của anh ấy lên, nó liên tục xuất hiện các tin nhắn.

Mật khẩu là sinh nhật tôi.

Tôi luôn biết nhưng tôi chưa bao giờ kiểm tra.

Bật điện thoại lên, một cô gái có tên là “Một bông hoa đào” gửi tới rất nhiều tin nhắn.

Nó đã được gửi đến từ ngày hôm qua.

【Anh A Diên ơi, sao anh lại về trễ như thế này, phải về nghỉ ngơi sớm một chút chứ.】

【Em nghe nói anh A Diên sắp kết hôn rồi, anh có thể gửi thiệp mời cho em không? Em cũng muốn được tận hưởng không khí vui mừng này đó.】

【Lúc em xuống máy bay vẫn thấy anh đang ôm bụng. Anh khó chịu sao?】

【Em đã hầm cháo suốt đêm cho anh đấy, tốt cho dạ dày lắm! Mau khen em đi!】

Anh ấy đều không trả lời những câu trước, chỉ nhắn một câu này.

Anh trả lời: 【Mang nó đến địa chỉ này.】

Tôi nghiêng đầu nhìn chiếc hộp giữ nhiệt màu hồng trên bàn, lại bắt đầu cảm thấy buồn nôn.

Phía dưới cô gái vẫn đang gửi tiếp:

【Anh bị bệnh ạ? Có sao không? Em vào bệnh viện ở cùng anh được không?】

【Anh ăn cháo xong em sẽ đi nấu tiếp.】

【Anh A Diên phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình.】

【Ngồi trong đại sảnh cả đêm, chân em tê rần rồi. Kỳ sinh lý tới bụng em còn rất khó chịu nữa.】

Tôi tắt điện thoại và để chế độ tin nhắn là chưa đọc.

Sau đó lăn ra khỏi giường.

Ở trong đại sảnh, quả nhiên tôi nhìn thấy Chu Diên Xuyên.

Cùng với cô gái ngày hôm qua.