Cách một đám người, tôi lặng lẽ nhìn bọn họ cười nói với nhau.
Cô gái vui sướng khua chân múa tay, bím tóc đuôi ngựa tung bay phấp phới.
Không biết là đang nói gì, cô ấy bĩu môi, sờ sờ bụng, Chu Diên Xuyên đưa tay xoa xoa tóc cô.
Trong nháy mắt, tôi cảm thấy mình giống như một cô tình nhân đang rình trộm người khác vậy.
Từ nụ hôn tối qua cho tới việc xoa tóc hôm nay.
Xem ra Chu Diên Xuyên rất thích cô ấy nhỉ.
Cũng đúng.
Ai mà không thích người âm thầm đối xử tốt với mình, không cầu mong được đáp lại, trong mắt còn tràn ngập hình bóng của anh ta chứ?
Tôi cười tự giễu.
Quay người đi tới góc rẽ lại nhìn thấy Thẩm Châu Bạch.
Anh ta bước ra từ trong bóng tối, ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn về phía Chu Diên Xuyên: “Đây là đối thủ mà em chọn cho tôi sao?”
Tôi nhìn thẳng vào anh: “Đừng có tự mình đa tình.”
“Hứa Thanh Hàm, vì sao lúc trước em không theo đuổi tôi?”
Tôi cảm thấy hơi khó hiểu. Tôi theo đuổi anh ta mười năm rồi, còn chưa đủ ư?
Từ khi tôi ngừng theo đuổi anh ta, ngược lại anh ta thường xuyên đến để tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Vốn dĩ anh ta có lẽ cũng không hề thích tôi, giống như Chu Diên Xuyên, chỉ là không cam tâm muốn gây chuyện mà thôi.
“Đã như vậy rồi mà em vẫn còn muốn kết hôn sao?” Thẩm Châu Bạch hỏi tôi.
Tôi nhếch môi: “Tự lo cho bản thân anh đi.”
“Tôi đã sớm buông bỏ anh rồi. Tôi thật sự thật sự không muốn nhìn thấy anh nữa.”
Tôi đi lướt qua.
Thẩm Châu Bạch hỏi: “Cho dù anh ta có người khác cũng không liên quan gì đến em sao?”
Có liên quan, tôi chạm vào vị trí trái tim mình.
Hơi đau.
Nhưng tôi biết, một ngày nào đó nó sẽ ổn thôi.
Còn hai mươi ngày nữa, Hứa Thanh Hàm, chịu đựng một chút.
08.
Trên đường về nhà với Chu Diên Xuyên, tôi nói cho anh ấy biết rằng bộ váy cưới đặt làm theo yêu cầu kia đã bị tôi sơ ý làm hỏng.
“Đây có phải là điềm báo sắp tới sẽ có chuyện gì không hay xảy ra không?”
Tôi lặng lẽ quan sát nét mặt của anh ấy.
Anh chỉ khẽ nhíu mày, ngay lập tức quay đầu lại nắm tay tôi, vẫn dịu dàng cười như trước: “Vậy ngày mai chúng ta đi xem lại váy cưới nha em?”
Bộ váy cưới đó được đặt làm theo yêu cầu trong nửa năm, được thiết kế bởi nhà thiết kế tôi thích nhất, là độc nhất vô nhị.
Nó được gửi tới cách đây một tuần, phần thân trên trông rất đẹp nhưng đúng lúc Chu Diên Xuyên lại biến mất nên đã không thấy tôi mặc nó.
Tôi không cần nó nữa.
Hối hận?
Tôi không hối hận.
Chu Diên Xuyên, anh muốn chơi phải không? Đây chỉ là vừa mới bắt đầu thôi.
09.
Ngày hôm sau tôi đi chọn lại váy cưới, váy cưới sẵn có đương nhiên là không vừa người tôi.
Tôi cố ý để Chu Diên Xuyên theo tôi chọn cả ngày, nhưng không chọn được cái nào phù hợp.
Trên đường trở về, tôi thở dài: “Tiếc quá, đều tại em không cẩn thận.”
Chu Diên Xuyên cười cười: “Không sao đâu, cứ từ từ.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Chu Diên Xuyên, váy cưới hỏng mất rồi, nếu không thì chúng ta khỏi kết hôn đi?”
Đột nhiên xe phanh gấp, theo quán tính tôi chúi người về phía trước.
Tôi đụng phải tay của Chu Diên Xuyên, anh ấy che chắn cho tôi: “Em không sao chứ?”
Tôi lắc đầu.
Giả bộ hỏi: “Sao thế? Em đùa tí thôi.”
Anh gắt gao nắm chặt tay tôi và ôm lấy tôi: “Bé yêu, anh không chịu nổi trò đùa này của em đâu. Em có biết anh đã chờ đến ngày hôm nay lâu lắm rồi không?”
Vậy cơ à?
Nhưng mà Chu Diên Xuyên, đây chẳng phải là các người đã bàn bạc với nhau rồi hay sao?”
Cùng tôi chọn váy cưới, cùng tôi viết thiệp mời, cùng tôi tạo nên những kỷ niệm hạnh phúc, sau đó tàn nhẫn đâm tôi một nhát dao.
Tôi chỉ là đang giúp anh tạo ra cơ hội thôi.
Anh sợ cái gì?
Buổi tối quay về, cửa vừa đóng lại, còn chưa kịp cởi giày, Chu Diên Xuyên đã ôm lấy tôi, chống lên chiếc tủ ở lối vào nhà.
Cơ thể nóng bỏng của anh ôm chặt lấy tôi, một nụ hôn mãnh liệt rơi xuống đôi môi.
Vội vàng muốn giải tỏa bức xúc.
Tôi né tránh, nhẹ nhàng đẩy anh ấy ra: “Chu Diên Xuyên, em thấy khó chịu, em không muốn làm.”
Đạn đã lên nòng bị những câu nói mất hứng của tôi kích thích khiến cơ thể anh cứng đờ.
Giống như là đang cố gắng nhìn thấy thứ gì đó trên mặt tôi.
Một lúc lâu sau, anh thở dài ôm lấy tôi, dịu dàng đặt tay lên bụng tôi xoa nhẹ: “Dạ dày còn đau không?”
Tôi không gật đầu cũng không lắc đầu.
Nụ hôn của anh rơi xuống tóc tôi: “Em ngồi một lát, anh đi tắm rồi ra nấu cơm cho em.”
Điện thoại di động bên cạnh nhấp nháy.
Tôi mở khóa và thấy tin nhắn của cô gái đó.
【Anh A Diên ơi, em vẫn chưa nhận được thiệp mời, ngoan ngoãn.JPG】
【Đúng rồi, dì Chu bảo em ngày mai đến công ty anh một chuyến, hồ sơ của em đã được thông qua rồi. Em thật tuyệt vời~】
【Hy vọng mọi thứ sẽ thuận lợi, như vậy thì mỗi ngày em đều có thể nhìn thấy anh, còn có thể đưa bữa trưa do chính tay em làm cho anh nữa á.】
Tôi nhẹ nhàng đặt nó về chỗ cũ.
Sau đó mở nhật ký đám cưới của mình ra.
Viết: 【Đếm ngược còn 19 ngày nữa là đến hôn lễ, hôm nay mình đi chọn váy cưới với A Diên, đáng tiếc là không có bộ nào vừa người mình cả, có lẽ là bởi vì gần đây mải tìm kiếm anh ấy nên gầy đi khá nhiều. Nhưng không sao hết, nghĩ đến việc sắp trở thành cô dâu của anh ấy, mình cảm thấy rất vui vẻ. Chắc anh ấy cũng giống mình, phải không?】
Lật lại, tôi viết bù những chuyện nhỏ nhặt đã xảy ra trong khoảng thời gian này.
【Đếm ngược còn 30 ngày nữa là đến hôn lễ, A Diên mất tích, mình không tài nào tìm được anh ấy. Mình dùng máy tính bảng xem đi xem lại kế hoạch diễn ra hôn lễ của bọn mình, khóc suốt cả đêm, hai mắt sưng húp.】
...
【 Đếm ngược còn 20 ngày nữa là đến hôn lễ, A Diên đã trở về, mình thật sự không thể hiểu nổi. Là mình ép buộc anh ấy quá mức khiến cho anh ấy sợ hãi trước cuộc hôn nhân này sao? Là lỗi của mình, mình không nên như vậy, chỉ là mình quá yêu anh ấy mà thôi.】
...
Những thứ này, có thể là sính lễ giết người mà tôi sẽ tặng cho anh ấy trong tương lai.