Thần Ẩn

Chương 32



Trong hơn sáu vạn năm Hậu Cổ giới, chỉ có hai vị Thiên Đế.

Một vị là Kim Long Mộ Quang, là đế quân Tam giới do Thượng Cổ Chân Thần chọn lựa, chưởng quản Tam giới Bát hoang hơn sáu vạn năm, uy nghiêm và đức hạnh. Một vị là Hỏa Phượng Phượng Nhiễm, do Thiên Đế tiền nhiệm trước khi hóa thân thành thạch long đã truyền lại ngôi vị cho. Mặc dù vận mệnh long đong, nhưng cuối cùng niết bàn, đã trở thành chủ Tiên giới chí tôn.

Trước đây, Phượng Nhiễm không nói nhiều, tính cách gàn dỡ, bao che khuyết điểm, thực lực mạnh mẽ. Sau khi niết bàn đã chỉnh đốn Tiên tộc phục tùng. Những năm này bế quan tại Ngô Đồng Đảo, đem Tiên tộc giao cho Thượng quân Lan Phong và bốn vị lão Thượng quân Phong, Hỏa, Lôi, Điện cùng nhau chấp chưởng. Bởi vì Lan Phong điều khiển chòm sao tinh tú Đế Vương, trong năm vị Thượng quân lấy Lan Phong làm chủ.

Về phần một nhà Thiên Đế năm đó, nhị hoàng tử Cảnh Giản chết trận. Sau khi Mộ Quang hóa thân thành thạch long, đại hoàng tử Cảnh Dương vĩnh viễn trấn thủ La Sát không bao giờ trở về. Thiên Hậu bị Thượng Cổ Chân Thần phạt lưu lạc ở Tam giới, mà công chúa duy nhất của Tiên tộc là Cảnh Chiêu cũng không rõ.

Một gia tộc chấp chưởng Tiên tộc sáu vạn năm, trong một đêm bị phân tán và suy tàn. Thiên Đế còn hóa thân thành thạch long, Tiên tộc đau lòng vì mất đi hoàng giả, đó là tiếc nuối lớn nhất của Tiên giới mấy vạn năm qua.

Trên đường đi đến Quy Khư Sơn, Cổ Tấn vì A Âm nhớ lại câu chuyện cũ mấy trăm năm trước. A Âm thích thú lắng nghe, hồn nhiên không biết người thanh niên bên cạnh cũng là một nhân vật trong câu chuyện cũ bi kịch năm đó.

Trong lòng Cổ Tấn than thở, năm đó bởi vì sự ích kỷ của Thiên Hậu Vu Hoán, làm hại Thần tộc Thượng Cổ tử thương vô số. Thượng Cổ giới phủ đầy bụi, ngay cả phụ thần cũng bị bức phải lấy thân tuẫn thế hóa giải Hỗn Độn kiếp. Hắn vốn nên hận Vu Hoán thấu xương, nhưng mấy trăm năm sau hồi tưởng nhớ lại chuyện năm đó, nghĩ đến kết cục của cả nhà Vu Hoán, lại chỉ cảm thấy thổn thức không thôi.

Nhân quả luân hồi, vì sinh lòng xấu, thì định trước sẽ có hậu quả xấu, ai cũng trốn không thoát.

"Không có ai biết Thiên Hậu và vị công chúa Cảnh Chiêu kia đi đâu sao?" A Âm ngồi xếp bằng trên tiên mây, ôm tiểu Hồ ly ngẩng đầu hỏi, vẻ mặt hiếu kỳ, tò mò.

Cổ Tấn liếc tiểu Hồ trong lòng nàng, tay thả lỏng phía sau, giọng nhàn nhạt: "Không có ai biết, từ sau khi Thiên Đế tiền nhiệm hóa thân thành thạch long, Thiên Hậu và Cảnh Chiêu đã biến mất không tung tích, cũng không có ai thấy họ."

"Vậy Quy Khư Sơn bây giờ do ai chưởng quản?" A Âm hồn nhiên không để ý ánh mắt Cổ Tấn, vân vê phần gáy của tiểu hồ ly.

"Mặc dù Mộ Quang đã hóa thành thạch long, uy nghiêm Thiên Đế vẫn như cũ không dễ xâm phạm. Một trăm năm trước, Quy Khư Sơn được bốn vị lão Thượng quân uy danh cao nhất Tiên tộc liên thủ phong ấn, cũng coi như là một động thiên phúc địa, cũng không có Tiên tộc nào cả gan dám xông vào."

Tiểu hồ ly thoải mái hừ hai tiếng.

Ánh mắt Cổ Tấn lướt qua người tiểu Hồ, nhìn hồi lâu, nhớ tới trong Cửu U Luyện Ngục hóa thân thành Hỏa Hồ cao cả trượng, mắt hơi hơi nheo lại.

Hồ ly này rốt cuộc là cưỡng ép hóa thân do nguy cơ trước mắt, còn vốn là đã trưởng thành? Nó vậy mà núp trong túi Càn Khôn của A Âm, cùng bọn họ lặng lẽ ra khỏi Tử Nguyệt Sơn một đường vào Hồ tộc, quay về Tiên giới, cũng không biết rốt cuộc có chủ ý gì. Nếu không phải A Cửu trong Cửu U Luyện Ngục liều chết cứu hắn và A Âm, thì Cổ Tấn tuyệt sẽ không mang theo bên người một Yêu Hồ không rõ lai lịch.

"Có phong ấn của các lão Thượng quân, chúng ta làm sao tiến vào Quy Khư Sơn?" A Âm nâng cằm lên hỏi.

"Trước khi sư phụ phi thăng Thần giới đã nói cho ta biết cách hóa giải phong ấn Quy Khư Sơn. Nhưng bên trong có hoàn cảnh gì, thì sư phụ lão nhân gia người cũng không biết." Cổ Tấn vừa nói, vừa nhìn lên, "A Âm, đến Quy Khư Sơn rồi, đi xuống đi."

Quy Khư Sơn đồ sộ ngàn dặm, ở dưới tầng mây như ẩn như hiện, so với Đại Trạch Sơn hùng vĩ, bình dị thì có phần uy nghiêm hơn nhiều.

Hai người một Hồ đáp xuống chân núi, thần lực phong ấn ở chỗ sơn môn hùng hậu phả vào mặt. A Âm nhất thời nảy ra ý ném tảng đá vào, tảng đá lập tức bị phong ấn bắn ngược trở lại, trên không trung xoáy một cái mới rớt xuống mặt đất.

"Ồ? Phong ấn ngược lại là rất ôn hòa, so với lúc trước ở đáy cốc vây khốn chúng ta có lương tâm hơn nhiều!" A Âm nhỏ giọng lải nhải.

Cổ Tấn nhíu mày, từ trong ngực móc ra một viên linh châu ném về hướng phong ấn. Linh châu đụng phải phong ấn trước núi, trên phong ấn mở ra một khe hở rộng nửa trượng, cảnh vật chim hót, hoa nở, sông núi hiện ra trước mặt hai người.

"Đây là Hóa Giới Châu, bảo vật của sư phụ, có thể phá vỡ các phong ấn sở hữu sức mạnh Bán Thần trở xuống."

"Thế thì lúc trước sao huynh không phá phong ấn của sư phụ và Phượng Hoàng trong cấm cốc, để ta bị cái cánh bị thịt kia khi dễ, dày vò nhiều năm." Miệng A Âm nhếch lên, nói lầm bầm.

"Đều nói là có thể phá bỏ các phong ấn từ Bán Thần trở xuống, Hóa Giới Châu là sư phụ trước khi phi thăng cho ta, cũng là lần đầu ta dùng." Cổ Tấn xoa xoa đầu A Âm, hắn bị phong ấn của Phượng Nhiễm ức hiếp tầm mười năm, tất nhiên là hiểu rõ tâm tình của A Âm hận không thể nổ tung cái cánh mập kia.

"A Âm, cho A Cửu vào túi Càn Khôn. Quy Khư Sơn dù sao cũng là trọng địa Tiên tộc, hai tộc Tiên Yêu thù hận đã lâu. Nếu trong Quy Khư Sơn còn có tiền bối Tiên tộc cư trú tu luyện, sợ là cho rằng chúng ta cấu kết với Yêu tộc. Chúng ta vốn dĩ có cầu mà đến, không cần phát sinh thêm chuyện." Cổ Tấn quay đầu dặn dò.

A Cửu nghe xong, vẻ mặt tràn đầy không tình nguyện, lỗ tai dựng đứng lên, trừng mắt nhìn Cổ Tấn.

Với bản tính của nó, nếu như không phải là vì muốn ra khỏi Tử Nguyệt Sơn thần không biết, quỷ không hay thì nó cũng không muốn trốn ở một nơi như túi Càn Khôn.

"Ừ." A Âm biết rõ nặng nhẹ, giơ tiểu Hồ ly lên, "A Cửu, chúng ta là vì hồn phách Phượng Ẩn mà đến, có việc cầu người, ngươi ngàn vạn lần đừng gây phiền phức, bằng không A Tấn sẽ không cho ta mang theo ngươi!"

Con ngươi tiểu Hồ ly đảo qua đảo lại, vẫn là không tình nguyện.

Cổ Tấn trời sinh tính tình tùy ý, không thèm để ý khác biệt Tiên Yêu. Nhưng Tiên Yêu huyết chiến đã hơn trăm năm, Cảnh Giản lại chết trong tay Yêu tộc, Quy Khư Sơn là chỗ ở của Thiên Đế tiền nhiệm, rủi như có gia quyến, cố nhân ở đây, không tránh khỏi nhớ lại vết thương cũ, sinh ra đau buồn.

Ánh mắt cảnh cáo của hắn hướng về A Cửu, truyền âm nhập mật.

"Tiên Yêu hiềm khích từ trước đến nay, nơi này là Quy Khư Sơn. Yêu tộc xuất hiện ở đây sẽ mang lại phiền phức cho A Âm. Ta không biết ngươi vì sao phải nhất định đi theo bọn ta, nhưng mà nếu như ngươi muốn tiếp tục đi theo bọn ta, cũng đừng có mà tùy hứng."

A Cửu và Cổ Tấn nhìn nhau chằm chằm, không lay chuyển sự kiên trì trong mắt Cổ Tấn, nó hừ một tiếng, xông vào trong túi Càn Khôn ở bên hông A Âm.

Trong lòng Cổ Tấn thả lỏng, không hề chần chừ cầm chặt tay A Âm đi vào trong phong ấn.

Từ sau khi tiểu Hồ ly kia khóc lóc om sòm, ăn vạ đi theo bên cạnh hai người, đây là lần đầu Cổ Tấn tự tin lại thoải mái vô cùng mà nắm lấy móng vuốt của tiểu tiên thú của hắn.

Chân mày hắn giương lên, trong lòng có chút vui mừng, bản tính kiêu ngạo lộ ra không thể nghi ngờ.

A Âm bị nắm chặt tay hơi sững sờ, chạm được sự ấm áp của lòng bàn tay, khóe miệng nàng nhịn không được khẽ cong lên, cười gian giống như tiểu Hồ ly nàng nuôi.

Trong phong ấn, quang cảnh trong núi lại làm cho hai người sững sờ.

Quy Khư Sơn là nơi tu luyện của Thiên Đế tiền nhiệm Mộ Quang. Lúc ông ấy làm Thiên Đế đã xây dựng quyền lực rất lớn, ngoại trừ người nhà, có rất ít người vào được trong núi. Vì vậy, không ai biết được Thiên Đế có tiếng ở Tam giới, dinh thự xưa lại chỉ là một dãy núi lẻ loi trơ trọi, bên trong thậm chí ngay cả một tòa cung điện đều không có.

Quy Khư Sơn giống như con rồng lớn uốn lượn bên trong, tiên khí mù mịt, không thấy bóng người, mênh mông an bình, giống như khung cảnh của thế giới khác.

"A Tấn, huynh xem!" Giống như trong lòng như có dự cảm bình thường, A Âm liếc nhìn chỗ đỉnh núi, chỉ tay, "Chỗ đó có một cây ngô đồng."

Đỉnh núi có kim quang nhàn nhạt lập loè, cây ngô đồng cao lớn chiếu sáng rạng rỡ.

Cổ Tấn nắm chặt tay A Âm bay l3n đỉnh núi. Chốc lát, hai người đáp xuống trong biển hoa.

Hoa Kim Long đầy trời đung đưa trên đỉnh núi, trong biển hoa yên tĩnh đứng sừng sững một gian trúc phường. Cuối trúc phường là cây ngô đồng mà Cổ Tấn và A Âm tìm kiếm.

Nhưng mà, trước cây ngô đồng đó, một nữ tử đứng từ xa.

Áo choàng trắng, tóc đen cột cao, duy nhất bóng lưng, liền biết bất phàm.

Trong Quy Khư Sơn quả nhiên có chủ.

Hai người liếc nhau, đi đến cuối biển hoa.

"Tiểu bối Tiên tộc phương nào, dám cả gan vào Quy Khư Sơn ta?" Giọng nói lạnh nhạt đột nhiên vang lên, bàn tay trắng nõn của nữ tử kia phất một cái, tiên lực màu trắng hướng về trước mặt hai người, mặc dù không làm bị thương người, nhưng tinh thuần vô cùng.

Đây là nữ tiên quân có thực lực Thượng quân đỉnh phong. Cổ Tấn nhướng mày, nhìn nữ tiên dưới cây ngô đồng, hồi lâu không nói.

Quy Khư Sơn là sở hữu của Thiên Đế tiền nhiệm Mộ Quang, sau khi ông ấy hóa thành thạch long, nữ tiên quân có thể cư trú lâu dài ở nơi này, trong Tam giới chỉ có một người.

"Tiền bối, chúng ta là đồ đệ của Thượng quân Đông Hoa Đại Trạch Sơn. Bởi vì có việc cầu khẩn, nên bái phỏng  Quy Khư Sơn. Vốn tưởng rằng sau khi Mộ Quang bệ hạ hóa thành thạch long, Quy Khư Sơn vô chủ, lúc này mới chưa thông báo mà xâm vào, kính xin tiền bối thứ lỗi."

Thấy Cổ Tấn không nói một lời, trong lòng A Âm buồn bực, nhưng vẫn kịp thời thay hắn hướng nữ tiên quân trả lời.

"Đông Hoa? Thảo nào có thể không cần tốn nhiều sức cũng xông vào được kết giới Quy Khư Sơn ta, các ngươi là dựa vào Hóa Giới Châu mà tiến vào. Năm đó, phụ hoàng và ông ấy chơi cờ ở Thanh Loan Sơn ba năm, nếu thua tiền đặt cược chính là Hóa Giới Châu kia." Nữ tiên quân khẽ cất giọng sau khi nghe tên Đông Hoa, "Dưới Thượng quân Đông Hoa chỉ có hai đồ đệ, một vị là Nhàn Thiện, một vị là Nhàn Trúc. Hai người này năm đó ta đều gặp qua. Lão thượng quân từng nói không thu nhận đồ đệ, không thể ngờ mới chỉ có trăm năm, ông ấy liền thu nhận hai tiểu đồ đệ."

Lời nói của nữ tiên quân truyền vào trong tai hai người, trên mặt Cổ Tấn vẫn là trầm tĩnh, nhưng A Âm lại nhịn không được mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Phụ hoàng? Trong Tiên tộc có thể xưng hô phụ thân như vậy chỉ có... Nàng mãnh liệt ngẩng đầu nhìn về hướng nữ tiên quân cách đó không xa, vừa đúng nữ quân kia cũng quay người lại.

Mắt phượng mày ngài, không son phấn, mặc dù một thân áo trắng, nhưng khó giấu vẻ cao quý, đoan trang.

Vị này là công chúa Tiên tộc Cảnh Chiêu trăm năm trước, quả không phụ danh tiếng có một không hai ở Tam giới.

A Âm thấy vị trước mặt này, rốt cuộc mới hiểu rõ công chúa Hoa Thù của tộc Khổng Tước vì sao trưởng thành đã lâu, nhưng chỉ chừng trăm năm nay danh tiếng mới nổi lên.

Không có ai khác, có mặt Cảnh Chiêu, luận dung mạo hay tiên khí, nàng quả thực chỉ có thể bị áp đảo.

"A Âm Đại Trạch Sơn, bái kiến công chúa Cảnh Chiêu."

Rốt cuộc là nhân vật trong truyền thuyết, bất luận là năm đó phát sinh cái gì, đều là chuyện của đời trước, sớm đã kết thúc. Cảnh Chiêu hôm nay là chủ nhân Quy Khư Sơn, bọn hắn muốn lấy hồn phách Phượng Ẩn, e là không thể đắc tội với nàng.

Thật hiếm khi A Âm nhận thức được như vậy, chắp tay vấn an, nhưng vẫn như cũ không thấy Cổ Tấn bên cạnh có động thái gì, nàng buồn bực nhìn Cổ Tấn, hơi hơi ngơ ngẩn.

Cổ Tấn đứng thẳng tắp, hắn lẳng lặng nhìn Cảnh Chiêu quay người lại, trong con ngươi đen như mực là một mảnh lạnh trầm, trong con mắt ngày thường nhân hậu, ung dung không nhìn ra một tia ấm áp.

Mà Cảnh Chiêu, nàng nhìn thanh niên cách đó không xa, trong con mắt trăm năm chưa từng lộ vẻ xúc động lại lướt qua sự kinh ngạc không che giấu được.