“Quân Tiêu Dao, có câu gọi là làm người để lại một đường lui, ngày sau dễ gặp mặt nhau, cách làm của ngươi có phải quá đáng quá hay không?”
Sắc mặt Cơ Bang Ấn trầm lãnh, khó coi đến cực điểm.
Ở bên cạnh lão là Cơ Huyền bị đại dịch chuyển phù truyền tống ra.
Chỉ là giờ phút này sắc mặt Cơ Huyền đã trắng bệch, hai mắt thất thần, tay trái che lại chỗ cụt tay của mình, dáng vẻ như cái xác không hồn.
Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, đạo tâm của Cơ Huyền đã hoàn toàn tan vỡ.
Đối với một thiên kiêu mà nói, chiến bại không đáng sợ.
Đáng sợ là cả đạo tâm cũng tan vỡ, vậy hoàn toàn không cứu, sẽ trở thành một phế nhân.
Mà Cơ Huyền, vị Tiểu Thánh Nhân của Cơ gia trông khí phách hăng hái, thong dong tự tin đến cực điểm khi vừa tới bí cảnh Nguyên Thiên,.
Kết quả hiện tại lại biến thành cái xác không hồn như vậy.
Cũng khó trách Cơ Bang Ấn tức giận đến thế.