Tôi không để ý tới Chu Nhượng Trần nữa.
Mãi tới hai ngày sau, cậu ấy chặn tôi trên đường về nhà.
"Sao cậu lại ở đây?"
"Mình đợi cậu rất lâu rồi."
Cậu ấy hơi luống cuống không biết phải làm sao, chậm rãi đi đến bên cạnh tôi, cười hỏi: "Lần này cậu thi rất tốt, có phải áp lực cũng lớn hơn không? Cho nên mới không dùng điện thoại?"
"Ừ."
Tôi lạnh lùng tiếp tục đi về phía trước: "Cậu sao vậy? Có phải mình đã làm sai cái gì không?"
"Cậu không sai, là mình sai."
Sống mũi tôi hơi cay, tôi tức giận gì chứ? Giận cậu ấy không muốn công khai quan hệ của chúng tôi sao?
Như vậy thì quá đáng thương, đương nhiên tôi sẽ không thừa nhận.
"Mình làm sai mấy câu trong đề thi, tâm trạng không tốt."
Tôi hất tay cậu ấy ra, cúi đấu chạy thẳng.
Một bên chạy một bên nước mắt như vỡ đê không ngừng tràn ra ngoài.
Nếu nước mắt có thể biến thành ngọc trai thì tốt rồi.
Vậy thì chắc chắn tôi đã phát tài.
Về đến nhà tôi làm đề tới tận mười hai giờ mới ngủ, cũng không hề mở điện thoại ra.
Ngày hôm sau, trong lúc tôi đang rảo bước về phía trưởng học thì điện thoại chợt vang lên.
Là Lâm Giai gọi điện thoại tới.
"Diệp Thanh! Cậu đã biết chưa, trên tường lầu khu dạy học dán đầy ảnh cậu và Chu Nhượng Trần nắm tay nhau đấy!"
Vẻ mặt tôi bỗng ngơ ngác.
Tôi nắm tay Chu Nhượng Trần lúc nào trời?
Đâu dây bên kia Lâm Giai vẫn còn đang nói dông dài: "Ai làm chuyện này vậy nhỉ? Dán khắp mọi nơi chỗ nào cũng có, nếu để trường học bắt được hai cậu yêu đương thì nhất định sẽ bị thông báo phê bình!"
Tôi cuống quýt chạy nhanh hơn.
Vừa đến cổng trường đã nhìn thấy rất nhiều tờ giấy. Tôi đi về phía trước nhặt một tờ còn chưa bị xé toang lên.
Trên giấy in bức ảnh Chu Nhượng Trần nắm cổ tay tôi, hẳn là đêm qua có người theo dõi rồi chụp lén chúng tôi.
Tôi sững sờ nhìn nó, mãi đến khi có một người xuất hiện ở đằng sau.
"Sao vậy Diệp Thanh?"
Hứa Tư Du đi qua, lấy bức ảnh trên tay tôi rồi nhìn thoáng qua, mặt mày ra vẻ kinh ngạc: "Ôi chao, đây là cái gì vậy? Cậu và Chu Nhượng Trần thật sự đang hẹn hò à?"
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta, chẳng muốn diễn kịch với người này: "Đừng có giả vờ, lại là cậu làm chứ gì."
Cô ta nhìn tôi một cái, cùng không thèm diễn nữa.
"Đúng thì sao? Tôi không vừa mắt cậu đấy!"
"Lần trước đụng phải hai người ở công viên thì tôi đã hoài nghi rồi, thế mà Chu Nhượng Trần còn che che lấp lấp, cậu ấy cho rằng tôi sẽ không nhận ra à?"
"Tôi còn đang nghĩ sao mà cậu tiến bộ nhanh vậy cơ, nếu có Chu Nhượng Trần dạy kèm cho tôi thì tôi cũng có thể thi được như thế!"
"Chà, Diệp Thanh, cậu cứ chờ xem. Tôi nghe nói mẹ của Chu Nhượng Trần là người rất nghiêm khắc, nếu để bà ấy biết cậu và Chu Nhượng Trần yêu đương thì cậu cứ biết mặt!"
Cô ta nhướn mày, đắc ý rời đi. Nhưng tôi lại đột nhiên bắt được một điểm quan trọng khác.
Mẹ của Chu Nhượng Trần là một người phụ nữ rất nghiêm khắc, nếu để bà ấy biết tôi và Chu Nhượng Trần yêu đương thì sẽ không đứa nào yên thân.
Đây mới là lý do khiến Chu Nhượng Trần không muốn công khai sao?
Không phải do cậu ấy sợ rằng hẹn hò với tôi sẽ bị bẽ mặt.
Tô vò nhúm tờ giấy, tầm mắt đã hoàn toàn mơ hồ.
Trong vầng sáng không rõ ràng ấy, thiếu niên cao gầy chạy về phía tôi.
"Diệp Thanh!"
"Không sao đâu Diệp Thanh, mình sẽ không để bất cứ ai làm tổn thương cậu!"
Tôi biết, tôi không sợ.
Tôi cuống cuồng gật đầu.
Một tiếng sau tôi và Chu Nhượng Trần cùng bị gọi tới văn phòng của chủ nhiệm.
Cùng bị gọi tới còn có Hứa Tư Du.
Thầy chủ nhiệm toàn khối cầm bức ảnh kia, lạnh lùng nhìn về phía Hứa Tư Du: "Em có biết việc em đã làm nghiêm trọng và tồi tệ đến thế nào không? Đây là phạm pháp!"
Hứa Tư Du lạnh nhạt nói: "Em không biết mình có lỗi gì cả, em chỉ đang giữ gìn vinh dự của trường mình, phòng ngừa việc bọn họ yêu sớm sẽ gây ảnh hưởng xấu tới các bạn khác thôi."
"Em còn dám lý luận!"
Thầy chủ nhiệm khối tức giận đến bốc khói, lúc này chợt có tiếng gõ cửa vang lên.
"Thôi bỏ đi, mẹ của Chu Nhượng Trần đến rồi, chuyện này để cô ấy giải quyết."
Hứa Tư Du nhìn về phía cửa, còn không quên đắc ý nhìn tôi một cái.
Tôi cố gắng hết sức hít một hơi thật sâu, thầm nhủ mình không cần phải sợ, sẽ không có chuyện gì đâu, mẹ cậu ấy cũng không đến nỗi sẽ ăn tôi.
Cửa văn phòng bị mở ra, thầy chủ nhiệm nhìn ra bên ngoài cười một tiếng: "Cô Lưu, cô đến rồi. Cô vào đây nói chuyện với mấy em ấy đi."
Cô Lưu?
Tôi nghi ngờ nhìn về phía cửa, mãi đến khi người nọ cất bước đi vào.
Là cô dạy hóa!
Tôi hoàn toàn đứng hình, vô cùng hiển nhiên, ngay cả Hứa Tư Du cũng bối rối.
Cô dạy hóa mặt không biểu cảm gật đầu: "Cô luôn rõ ràng giữa việc công và việc tư, không muốn bất cứ thầy cô nào biết Nhượng Trần là con trai cô nên sẽ thiên vị nó. Cho nên trước giờ ở trường cô chưa bao giờ nói chuyện với nó."
Hứa Tư Du há to miệng, câm giọng không nói được lời nào.
Cô dạy hóa đẩy mắt kính, ngắm nghía chúng tôi: "Chuyện của Nhượng Trần và Diệp Thanh cô cũng đã biết rồi."
Tôi khẩn trương đến nỗi da đầu tê dại, Chu Nhượng Trần lặng lẽ đứng ngăn cản trước mặt tôi.
Nhưng mà im lặng một hồi lâu sau cô dạy hóa lại thản nhiên nói: "Cô cũng không cảm thấy đây là chuyện gì ghê gớm."
Tôi không dám tin mà ngẩng đầu.
Hứa Tư Du sửng sốt, vội vàng la lên: "Hai người bọn họ đang yêu đương đấy cô!"
"Đúng vậy, cô không ủng hộ."
Cô ấy nhìn tôi rồi nói tiếp: "Nhưng cô cũng không phản đối. Chỉ cần cả hai cùng nhau tiến bộ mà không phải sa đọa với nhau thì cô sẽ không can thiệp."
Hứa Tư Du hoàn toàn choáng váng.
Hình như Chu Nhượng Trần con kinh ngạc hơn cả tôi: "Mẹ? Mẹ không mắng con sao?"
Cô dạy hóa cười một tiếng: "Mẹ mắng con làm gì? Có phải con cảm thấy mẹ cổ hủ đến nỗi nhất định sẽ nghiêm khắc phạt con? Nhượng Trần, mẹ cũng là người, mẹ cũng từ những năm tháng cấp ba mà đến đây."
Cô ấy nói xong liền thở dài mở cửa: "Được rồi, chuyện này dừng ở đây. Đừng nhắc lại nữa, lo học tập đi, ba đứa quỷ nhỏ."
"Em cảm ơn cô!"
Tôi và Chu Nhượng Trần nhìn nhau cười một tiếng, lập tức chạy ra văn phòng.
Tối hôm đó cô dạy hóa lại tìm tôi nói chuyện một lần nữa.
"Cô đã nghe thấy mấy lời đồn nhảm kia, có vài người nói rằng em dựa vào Chu Nhượng Trần mới có thể từng bước mà bò dậy."
"Điều này không đúng, Diệp Thanh, thứ em dựa vào là chính bản thân em. Nếu bản thân em không có năng lực, cũng chẳng có nghị lực thì thêm mười Chu Nhượng Trần cũng không thể dạy kèm cho em nổi."
"Em không cần để ý đến những lời đó, mạc thính xuyên lâm đả diệp thanh, hà phương ngâm tiếu thả từ hành. Em là một trong những học sinh mà cô thưởng thức nhất, em hay chứng minh cho tất cả mọi người thấy đi Diệp Thanh."
11
Sau lần đó việc học của chúng tôi dần nặng nề hơn, tiếng kèn phát lệnh cho chiến tranh đã được thổi lên.
Tất cả mọi người đều tập trung vào cuộc chiến của chính mình, chẳng có ai còn sức lực đi nhằm vào người khác.
Lời Chu Nhượng Trần nói dần dần ứng nghiệm, tôi đến ngưỡng hơn 600 thì rốt cuộc không tăng nổi nữa.
Thung lũng này trèo thế nào cũng không lên, nó thuộc về kiểu chỉ thiếu một chút nữa là sẽ với được tới Thanh Hoa, nhưng cũng chính vì thiếu chút nữa đó mà không với tới nổi.
Vào hôm thi đại học tôi đã dùng hết khả năng của mình để làm bài thi.
Nhưng vẫn có vài câu tôi làm không tốt, lúc thi xong môn cuối cùng tôi thấy nản lòng cực kỳ.
Mẹ tôi gọi điện thoại đến, hỏi rằng tôi thi thế nào rồi.
Tôi thở dài nói: "Chắc là không lên được Thanh Hoa đâu, mẹ, tiền thưởng bay mất rồi."
Mẹ tôi cười bảo: "Không sao mà, ai nói cứ nhất định phải vào Thanh Hoa cơ, chỉ cần con có thể vào đại học thì mẹ đập nồi bán sắt cũng sẽ nuôi con học hành."
Tôi cúp điện thoại, lòng hơi chua xót.
Nếu tôi thông minh hơn chút nữa thì tốt rồi, thi được trạng nguyên của thành phố, trạng nguyên của tỉnh thì mẹ tôi cũng không cần khổ cực như vậy.
Chu Nhượng Trần chạy từ phòng thi ra, ôm chầm lấy tôi rồi xoay một vòng.
"Diệp Thanh, tốt nghiệp vui vẻ!"
Thi xong rồi, cậu ấy đã không còn chút kiêng nể gì.
Có rất nhiều người đang nhìn, mặt tôi đỏ bừng đến độ không ngóc đầu lên được.
"Mình ôm bạn gái của mình một cái thì có sao?" Cậu ấy cười rồi chỉnh lại tóc tai cho tôi, sau đó mới hỏi: "Thi xong rồi cậu định làm gì?"
Tôi suy nghĩ một chút, trả lời: "Chắc mình không đậu Thanh Hoa được đâu, không lấy được thưởng rồi. Mình chuẩn bị tìm một việc làm thêm trong lúc nghỉ hè, kiếm thêm học phí."
"Kiếm học phí?"
Cậu ấy ngơ ngẩn, đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng nôn nóng kéo tay tôi: "Diệp Thanh! Chạy mau!"
Tôi ngơ ngác.
"Làm sao thế!"
"Sắp không kịp nữa rồi!"
Cậu ấy kéo tay tôi chạy như điên.
"Giải đấu của nữ triệu hoán sư trong thành phố, bảy giờ tối nay hết hạn báo danh, nhanh lên nào!"
Thì ra vì thế nên mới phải chạy.