Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 117: 117: Chương 74




Editor: Sweetie
Sinh nhật qua đi, Hàn Tiền cùng Hàn Trình đều trở thành tiểu bảo bối 7 tuổi, so với lúc trước có nghe lời hơn không nhất thời nhìn không ra, nhưng vóc dáng đúng là cao hơn không ít, lúc Lữ Linh Chi đến tìm Liễu Tố Tố thêu thùa may vá còn nghi hoặc hỏi: “Rõ ràng hiện tại ăn cũng không tốt bao nhiêu, sao mấy đứa nhỏ nhà em càng ngày càng cao thế, Tiểu Liễu, em có bí quyết gì đúng không?”
Liễu Tố Tố lúc này đang phá giàn dưa chuột, lúc trước cô trồng không ít trái cây rau dưa ngoài vườn, dưa chuột, mướp hương, cà chua gì đó hiện tại đều phải phá hết.

Mấy loại rau dưa này cần tưới nước nhiều, trồng bây giờ cũng không lớn được, thà phá đi trồng cây khác còn hơn.

Cũng may tuy dạo này không tưới nước nhưng cây dưa chuột vẫn đậu được 3 quả nhỏ xanh mơn mởn, Liễu Tố Tố hái xuống đưa cho Lữ Linh Chi một quả: “Chị lấy không?”
“Không cần, em giữ lại cho mấy đứa Tiểu Lộ ăn đi.” Lữ Linh Chi xua tay.
Vườn nhà chị cũng trồng dưa chuột, dù nghe theo Liễu Tố Tố phá giàn dưa đi, nhưng bởi vì lão Vương nhà chị thích ăn cho nên chị vẫn cố ý giữ lại một cây, cũng đậu được 4-5 quả, chờ hái xuống ăn hết sẽ phá nốt.
Liễu Tố Tố gật gật đầu, lúc này mới trả lời vấn đề trước đó: “Em có bí quyết gì đâu, 2 hôm trước Tiểu Trình còn nói là cháo toàn thấy nước, chắc do Hàn Liệt dẫn bọn nó đi huấn luyện, thân thể ngày càng tốt hơn đấy.”
Hàn Trình đương nhiên là nói rất khoa trương, tuy nhiên đó cũng là lời nói thật, so với trước kia đúng thật là kém hơn, nhưng so với nhà khác đã coi như tốt lắm rồi, có những nhà chỉ có thể cả ngày uống cháo.
Lữ Linh Chi nghe cô nói, trong lòng liền có ý tưởng.

Chị học Liễu Tố Tố cất trữ lương thực trong hầm, nhưng cũng hy vọng mấy đứa nhỏ nhà mình cao lớn hơn một chút, đặc biệt là Hàn Tú Tú sắp cao bằng Nhị Cường nhà chị luôn rồi.
“Hữu dụng vậy sao? Vậy chị cũng phải bảo lão Vương dẫn mấy đứa nhỏ đi thao luyện mới được, về sau lùn quá sao lấy được vợ!” Lữ Linh Chi lo lắng nói.

Chị và đoàn trưởng Vương đều không cao lắm, làm sao có thể không nóng nảy.
“Được, đến lúc đó đoàn trưởng Vương có thể đi cùng Hàn Liệt luôn.” Liễu Tố Tố cười nói.
“Ừ! Về nhà chị sẽ nói với lão Vương chuyện này!” Lữ Linh Chi vừa nói vừa ngồi xuống bắt đầu làm quần áo, đến giữa trưa mới về nhà.

Buổi sáng Liễu Tố Tố dọn vườn rau, tới khoảng 11 giờ trưa liền chuẩn bị nấu cơm.
Theo lý thuyết bọn nhỏ đều đã đi học, cô không cần phải nấu cơm trưa nữa, nhưng hiện tại trường học cũng đã bị ảnh hưởng, hiệu trưởng sợ đưa tới phiền toái không cần thiết nên cho học sinh về nhà ăn.
Liễu Tố Tố đã sớm dự đoán tình hình sẽ như vậy, năm nay chỉ phải về nhà ăn cơm, có lẽ đến 6 tháng cuối năm hoặc là sang năm, trường học cũng phải đóng cửa.
Vừa hay hôm nay hái dưa chuột, nhân lúc còn tươi ngon Liễu Tố Tố định làm thành bánh cuốn.
Nhà cô buổi tối đều ăn cháo, tối đi ngủ sớm, ăn cháo cũng sẽ không quá đói, nhưng buổi sáng và buổi trưa cô và cùng Hàn Liệt đều bận việc, mấy đứa nhỏ cũng phải đi học, bụng không no sao có thể tập trung tinh thần.
Đầu tiên là phải làm da bánh, Liễu Tố Tố xoa bột thành một cục, cô dùng bột ngô tương đối rẻ, muốn cuốn đồ ăn ở bên trong, phần da bánh tất nhiên phải mỏng một chút.
Cũng không cần lấy dầu, Liễu Tố Tố cắt một miếng thịt mỡ từ trên giá thịt khô xuống, cho vào nồi đun một lúc.

Tuy thịt khô không dễ ra dầu nhưng sau khi tiếp xúc với nhiệt độ cao, chỉ một lát sau đã chảy ra dầu trơn.
Tiếp theo lại đem bánh nướng áp chảo, vỏ bánh mỏng rất nhanh đã chín, chờ đến hai mặt bánh xuất hiện những vết xém màu nâu là có thể gắp ra.
Lúc mấy đứa nhỏ đi học về, Liễu Tố Tố đã nướng xong một mâm bánh, dưa chuột thái sợi, rửa một ít dưa cải chua, thêm hành lá thái nhỏ và tương ngọt, trên bàn sắp đầy đồ ăn.

Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y
“Rửa tay trước rồi ăn cơm.”
Mấy đứa nhóc đang chuẩn bị giơ chân chạy vào liền vội vàng dừng lại, Tiểu Lộ múc ra non nửa gáo nước từ trong lu, bắt đầu từ Hàn Cẩm, từ nhỏ đến lớn đều vươn tay ra.
Tiểu Lộ chậm rãi đổ nước, nương theo dòng nước chảy xuống, mấy đứa nhỏ chà xát tay thật nhanh, sau khi rửa sạch sẽ rồi, gáo múc nước lại chuyền đến tay Hàn Cẩm, nó đổ ngược lại cho Tiểu Lộ rửa tay.
“Nương, rửa tay phiền quá à, về sau bọn con không rửa tay được không?” Hàn Trình bĩu môi nói.
Không phải nó chán ghét rửa tay, nhưng trước kia rửa tay không phiền như vậy, trực tiếp xả một chậu nước muốn rửa thế nào thì rửa, còn có thể nghịch nước một lát nữa.


Chỉ là từ khi trời không có mưa, nương dặn bọn nó phải rửa tay giống như bây giờ, một gáo nước cũng không đủ, bọn nó còn phải rửa thật cẩn thận, rửa tay xong rồi phải dùng chậu hứng lấy, nước đó sẽ để tưới rau hoặc cho gà uống.
Liễu Tố Tố liếc nó một cái: “Ăn bẩn vào bụng, đến lúc đi bệnh viện chích ai đó cũng đừng có khóc nha.”
Cô cũng không muốn lãng phí nước, nhưng mấy đứa nó ở trường học cả một buổi sáng, ngay cả Hàn Tú Tú sạch sẽ nhất mà tay cũng biến đen, nếu không rửa chắc chắn sẽ đau bụng.

Cũng chỉ bây giờ còn ít nước cô mới cho rửa, qua một thời gian nữa, chắc chỉ có thể cho bọn nó dùng khăn ướt lau thôi.
Hàn Trình tưởng tượng đến cảnh tượng kia liền run rẩy, cảm thấy mình vẫn nên thành thật rửa tay thì hơn.
Nó bước đến chỗ ghế ngồi, nhìn thức ăn trên bàn mà nghi hoặc: “Nương, dưa chuột còn chưa có chín đâu...!Bánh này cũng không có hương vị gì cả, nương quên bỏ muối rồi sao?”
Liễu Tố Tố đi đến kéo cái bánh từ trong miệng nó ra, đứa nhỏ này, thật là chuột chuyển thế mà, cái gì cũng cho vào miệng được.
“Không phải ăn như vậy, nương làm mẫu một lần nè.” Nói xong cô liền dùng đũa gắp một chút tương ngọt, quết lên mặt bánh, xếp dưa chuột sợi, dưa chua lên, cuối cùng là cuốn vỏ bánh lại thành một cầu hình, nhét vào miệng Hàn Trình: “Ăn thử xem?”
Mấy đứa nhỏ chưa gặp qua cách ăn thế này bao giờ, nửa tin nửa ngờ mà nhìn về phía Hàn Trình, Hàn Trình “Aaa~” một tiếng, há miệng cắn miếng bánh, vừa nhai vừa cẩn thận nhấm nháp, đột nhiên mắt nó sáng lên: “Ngon quá!”
Đã ở bên nhau lâu như vậy, mấy đứa nhỏ đều biết, tuy em trai vừa ngốc vừa tham ăn, nhưng phẩm vị lại đặc biệt tốt, chỉ cần nó bảo ngon thì tuyệt đối không khó ăn.
Vì thế tất cả đều yên tâm cuốn bánh.
Mới vừa ăn Hàn Liệt cũng đã trở lại, do điều kiện eo hẹp nên hiện tại anh cũng không ăn ở bên ngoài, rốt cuộc ăn ở nhà rẻ hơn, về nhà ăn có thể tiết kiệm chút tiền.
Chờ anh lau mặt đi đến, Liễu Tố Tố liền để trước mặt anh một cây tỏi tây.

Hàn Liệt không thích ăn tỏi tây này lắm, nhưng lúc ăn bánh có cái này sẽ thơm hơn.
Hàn Trình không phải chưa từng thấy cha ăn tỏi tây, trước đây nó cảm thấy thứ này có mùi vị rất kỳ quái, nhưng lần này thấy Hàn Liệt cầm tỏi tây chấm vào tương ngọt, cắn một miếng hành rồi đến một miếng bánh, trông có vẻ rất ngon làm nó có chút động tâm: “Cha, có ngon không ạ?”
“Có vị cay, con thử xem?” Hàn Liệt đưa tỏi tây tới trước mặt nó.
Hàn Trình thật cẩn thận cắn một miếng, Hàn Liệt biết là nó tò mò mới hỏi, trẻ con chắc ăn không quen, ai ngờ vừa mới chuẩn bị thu tay lại thì Hàn Trình liền kéo tay cha: “Ngon! Con thích cái này!”

Liễu Tố Tố thấy vậy liền có chút kinh ngạc.
Sự thật chứng minh, Hàn Trình đúng là rất thích ăn tỏi tây, lúc ăn cơm nó ăn hẳn 3 cây, đến buổi chiều đi học còn lấy thêm 2 cây từ trong phòng bếp ra, mỗi tay một cây vừa đi vừa ăn.
“Sao em vẫn còn ăn thế?” Hàn Tiền hỏi.
“Ăn ngon mà, anh, anh ăn không?” Hàn Trình hỏi.
“Anh không cần, tất cả mọi người đều không cần.” Hàn Tiền liên tục xua tay.
“Không cần thì thôi!” Hàn Trình cảm thấy các anh chị thật không biết thưởng thức, nó ăn với vẻ cực kỳ vui sướng, đến trường vừa lúc ăn xong.
Vào phòng học, Tam Cường đến hỏi: “Tiểu Trình, cậu làm xong bài tập chưa?”
“Xong rồi nha.” Hàn Trình nói xong, Tam Cường đứng trước mặt nó liền chau mày: “Cậu ăn gì đó, miệng hôi quá à!”
“Không thể nào! Buổi sáng tôi đánh răng rồi á!” Hàn Trình dùng tay nhỏ che miệng lại, hà một hơi, giây tiếp theo suýt chút nữa bị chính mình làm cho hôi chết!
Thật sự hôi quá!
Nhưng rõ ràng mình đã đánh răng rồi mà nhỉ...!Không xong!
Hàn Trình vội vàng chạy đến chỗ Hàn Tiền, mặt như khóc tang nói: “Anh, em bị sâu răng rồi!”
“Không thể nào, ngày nào nương cũng kiểm tra răng cho em mà?”
Do sắp thay răng, Liễu Tố Tố sợ bọn nhỏ bị sâu răng nên hiện tại cô không chỉ cho bọn nó ăn ít đường, đương nhiên còn có một nguyên nhân khác là muốn tiết kiệm tiền, cô còn kiểm tra răng hàng ngày, đốc thúc bọn nó sớm muộn gì cũng phải đánh răng.
Nếu răng bị sâu, nương chắc chắn đã sớm nói.
“Nhưng mà miệng em hôi quá à! Chắc là xác sâu trong miệng em bị thối rồi!”
Trong thế giới của trẻ con, sâu răng chẳng khác nào bên trong thật sự có sâu sinh sống, mà lúc Hàn Trình trong chuyện kể về ma quỷ có nói thi thể sẽ tỏa ra mùi hôi thối, trong miệng nó hôi như vậy, nhất định nó đã ăn sạch đám sâu vào bụng luôn rồi!
Tưởng tượng đến việc mình thế mà thèm tới mức ăn cả sâu, mặt Hàn Trình tràn đầy hoảng sợ, mình ăn sâu!
Mình đã không còn sạch sẽ nữa!
Hàn Tiền lại cảm thấy không nghiêm trọng đến vậy, nhưng cũng không thể mặc kệ em trai ngốc: “Vậy em há mồm ra cho anh xem nào.”
“Anh, anh đừng bị dọa đó nha, xác sâu nhất định rất đáng sợ, em còn không muốn ăn cơm chiều luôn đây này…”
Lời còn chưa nói hết, Hàn Tiền đã nhích người tới, hít vào một hơi: “Sâu cái gì, em ăn nhiều tỏi tây quá thì có! Toàn là mùi tỏi tây đây này!”

Hàn Trình đáng thương tức khắc có tinh thần trở lại: “Ăn nhiều tỏi tây á?”
Có chút không thể tin nổi, nói như vậy là nó không bị sâu răng đúng không?
“Ừ, đã bảo em đừng ăn nhiều quá em còn không tin, mau đi uống nước đi, uống nhiều vào!” Hàn Tiền bất đắc dĩ lắc đầu, thật đúng là thằng em ngốc nghếch mà.
Trở về nhà, sau khi Liễu Tố Tố biết chuyện này thì dở khóc dở cười: “Bảo con đừng tham ăn rồi mà, nương nói con còn không tin.”
May là ăn tỏi tây không có hại gì, bằng không cũng không dám tưởng tượng hậu quả sẽ nghiêm trọng đến mức nào.

Bảo sao lúc cô chuẩn bị đi nấu cơm lại thấy chén tỏi tây kì lạ như vậy, hoá ra là bị thằng nhóc này lấy mất.
“Vậy cha cũng bị hôi hôi giống con ạ?” Hàn Trình hỏi.
“Cha con nhiều nhất chỉ ăn có 1 cây thôi, con cũng không nhìn xem con ăn bao nhiêu.”
Hàn Trình nghĩ lại, thấy hình như cũng đúng.
Nó có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, vừa định đi ra ngoài thì đột nhiên phát hiện dưới chân toàn là đất.
“Nương, đất chạy hết vào trong phòng rồi nè!” Hàn Trình kinh ngạc nói.
“Là nương mang vào đấy.” Liễu Tố Tố nói, “Nương chuẩn bị thử xem có thể trồng nấm được không.”
Hạn hán trồng gì cũng khó khăn, nhưng với điều kiện hiện tại còn lâu mới làm được mưa nhân tạo, muốn sống thì không thể ngồi yên, phải tìm ra một con đường mới.
Không câu nệ là lương thực gì, chỉ cần có thể ăn, có thể no bụng là được.
Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, hôm nay lúc lên núi đào măng, cô bỗng nhớ ra thời gian này đáng lẽ sẽ có mấy trận mưa xuân, trên núi khắp nơi đều mọc mộc nhĩ và nấm, vậy nên cô quyết định trồng thử xem sao.
Nấm tự nhiên phải có mưa mới mọc, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thể trồng nấm nhân tạo, quan trọng nhất chính là nó không cần nhiều nước như hoa màu, mà mọc lại rất nhanh, qua không bao lâu là có thể thu hoạch rồi.
Bằng cách này, dù thành công hay không đều sẽ không hao phí quá nhiều sức lực.
Cũng may việc trông ngoài ruộng là luân phiên, 2 ngày cô mới cần qua một lần, có đủ thời gian, có thể cân nhắc đến việc trồng nấm.

Nếu thật sự trồng được, ít nhất lại có thêm một tầng hy vọng nữa..