Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 36: 36: Chương 25 1




Editor: Sweetie
Liễu Tố Tố hoài nghi tai mình có vấn đề, đúng lúc này Trần Nam mang theo con trai tới, trong tay còn cầm thứ gì đó, vừa mở miệng đã nói: “Chị dâu, chúng ta mau đến bệnh viện đi, đây là trứng gà, trong nhà em chỉ còn từng này, chị cứ cầm trước đi, chờ thêm hai ngày nữa em lại đến Cung Tiêu Xã mua thêm.”
Liễu Tố Tố chưa kịp phòng bị đã bị cô ấy nhét cho một rổ trứng gà, cả người đều choáng váng: “Tiểu Nam em làm gì vậy, sao em cũng phải đi bệnh viện, Hình Tiểu Quân cũng bị thương sao?”
Trần Nam mặt đầy áy náy∶ “Là Hình Tiểu Quân nhà em hại phó đoàn trưởng Hàn bị thương, lần này em sẽ mắng anh ấy một trận, lớn như vậy rồi còn không cẩn thận để cho miếng thịt lợn đả thương!”
“Cũng là thịt lợn?”
Liễu Tố Tố càng ngốc hơn, là sao vậy, chẳng lẽ đoàn bọn họ đến trại chăn nuôi bắt lợn tinh sao, bằng không sao cả hai người đều bị thịt lợn làm cho bị thương?
Vẫn là tiểu binh báo tin nói rõ ngọn nguồn.
Lần này Hàn Liệt dẫn nửa quân đoàn đi chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp, đến nơi khác chống lũ cứu nạn.
Mỗi năm tới tháng sáu, quân đội phía bên kia sông sẽ tiến vào thời gian lũ định kỳ, mưa to rất dễ dàng phát sinh lũ lụt, tuy mấy ngày nay thời tiết ở quân khu còn rất khô ráo nhưng ở những nơi khác đã thủy mạn kim sơn.
Sau khi Chung sư trưởng biết tin liền chỉ huy Hàn Liệt mang theo nửa đoàn đi cứu nạn, không chỉ cứu người còn phải tham gia trùng kiến sau thảm hoạ, mất khoảng một tuần mới xong, mấy ngày này chính là thời điểm khó khăn nhất trong năm.
Con người đã có sự chuẩn bị trước nên không sao, còn những con lợn rừng gà rừng gì đó trên núi thì đều gặp phải tai hoạ.

Cho nên trừ những ngày tết ra, mỗi năm vào lúc này chính là thời điểm các thôn dân được ăn thịt.

Không chỉ họ được ăn, họ còn muốn đưa cho các đồng chí quân nhân tới đây trợ giúp nữa, nhưng bộ đội có quy định, đồ quần chúng nhân dân đưa không thể nhận, đừng nói là thịt, ngay cả một cây kim cũng không thể thu.
Cũng bởi vậy, lúc ngồi lên xe trở về sẽ có không ít người cầm đồ chạy tới, muốn đưa cho nhóm quân nhân làm tạ lễ.
Quân nhân đều trải qua huấn luyện, về sức lực hay tốc độ, các thôn dân đều biết mình khẳng định kém hơn, nhưng bọn họ đã nghĩ ra cách khác, chờ mọi người đều đã lên xe, bọn họ đem đồ ném lên trên xe, xe đi rồi muốn quay lại cũng không còn ai để trả.
Nhóm quân nhân chuẩn bị đi về thật sự không nghĩ tới mọi người còn có thể nghĩ ra phương pháp như thế này, cả người mỏi mệt đang chuẩn bị về nhà thì trước mắt đột nhiên xuất hiện một rổ rau xanh, còn chưa hiểu chuyện gì đã có một miếng thịt lợn rừng bay tới, một con lợn rừng nặng 2-3 trăm cân, một miếng thịt lợn ít nhất cũng phải 10 mấy 20 cân đột nhiên từ trên trời giáng xuống.
Hình Tiểu Quân ngồi phía ngoài cùng chính là người bị trúng chiêu.


Mà Hàn Liệt vì kéo hắn ra, trong hoảng loạn bị đụng vào cánh tay, trực tiếp gãy xương.
Chiến sĩ đến báo tin, Trần Nam ôm con đứng đơ tại chỗ, tâm tình cổ quái vô cùng.

Cũng may là Hình Tiểu Quân không sao, chỉ bị đập đến hôn mê bất tỉnh, nhưng mà cũng liên lụy tới Hàn Liệt, rốt cuộc lúc trước khi đi nhiệm vụ, Hàn Liệt đã cứu Hình Tiểu Quân một lần.
Tuy rằng tình huống này quân đội nhất định sẽ có bồi thường, nhưng Trần Nam trong lòng vẫn băn khoăn, cầm mấy quả trứng gà trong nhà chạy tới.
Liễu Tố Tố nghe xong quả thực dở khóc dở cười, ai có thể nghĩ tới, ra ngoài chống lũ cứu nạn không sao, kết quả là bị các thôn dân nhiệt tình đưa vào bệnh viện.
Cô cười nói∶ “Tiểu Nam em cũng đừng khách khí, việc này đối Hình Tiểu Quân mới là tai bay vạ gió, mau mang trứng gà về đi, chúng ta cùng đi bệnh viện”
Trần Nam không chịu, nhất định phải để trứng gà lại, giờ lại cần đến bệnh viện gấp, Liễu Tố Tố chỉ có thể cô ấy để lại trước rồi tìm cơ hội trả lại sau.
Viện quân y cách không xa, lúc hai người đưa theo bọn nhỏ tới vừa lúc thấy Hình Tiểu Quân ngồi ở hành lang, Trần Nam đi qua, vừa muốn nói thì Hàn Trình đột nhiên chạy đến trước mặt Hình Tiểu Quân, nghển cổ ngửi ngửi.
Hình Tiểu Quân bị ngửi một hồi∶ “Tiểu Trình, sao vậy?”
Hàn Trình nghi hoặc∶ “Chú Tiểu Quân, sao trên người của chú không có mùi thịt ạ?”
Hình Tiểu Quân∶ “Hả?”
Liễu Tố Tố mặt đầy hắc tuyến, kéo thằng nhóc thèm thịt đến phát điên này ra, gõ gõ cái đầu dưa của nó∶ “Sao, có mùi thịt thì con định ăn luôn chú Tiểu Quân hả?”
Hàn Trình vặn vặn mông, chạy thoát gông cùm xiềng xích của nương nó, vẻ mặt cao thâm khó đoán∶ “Con là đang nhìn người nhớ thịt, nương, nương không hiểu gì cả.”
Trần Nam đứng bên cạnh thấy Hình Tiểu Quân không có gì việc, lúc này mới cho hắn một quyền∶ “Anh cũng giỏi quá ha, thịt cũng có thể hạ gục anh nữa.”
Hình Tiểu Quân mặt đầy vẻ vô tội, hắn cũng ngờ mình sẽ đánh bại một cách uất ức như vậy, tuy rằng từ lúc hắn tòng quân tới nay quốc gia đã yên bình, biết mình không có cơ hội đánh giặc nhưng hắn cũng chưa từng đoán được, mình không chết ở vì chiến đấu với kẻ địch, ngược lại thiếu chút nữa chết vì một miếng thịt lợn.
“Đâu có mình anh, mấy người Tiểu Tôn cũng bị mà.” Hình Tiểu Quân vội vàng giải vây cho mình.
Ngưu Đản cùng Tiểu Điềm đứng bên người Hình Tiểu Quân ngó nghiêng không ngừng, chờ Trần Nam nói xong mới hỏi∶ “Cha, thế sẽ có thịt ăn đúng không ạ?”
Liễu Tố Tố vừa định nói thịt không phải đã bị trả về rồi sao, giây tiếp theo liền thấy Hình Tiểu Quân gật gật đầu, cười nói∶ “Đúng vậy, bác sĩ Lý nói cha có thể ăn ba ngày cơm bệnh nhân đó!”
Liễu Tố Tố∶ “...”
Ghê thật, bị thịt lợn dập cho hôn mê mà nửa điểm bóng ma cũng không có.

Đang nói chuyện, cửa phòng bệnh trước mặt bị mở ra, một bác sĩ đi đến∶ “Người nhà phó đoàn trưởng Hàn đâu?”
Liễu Tố Tố gật gật đầu∶ “Là tôi.”
“Không có việc gì đáng lo ngại, chỉ là cánh tay gãy xương phải chú ý tĩnh dưỡng, vết thương bên ngoài nhớ phải bôi thuốc, không để tiếp xúc với nước là được.”
“Còn bị thương bên ngoài sao?” Liễu Tố Tố sửng sốt, không phải nói lúc kéo Hình Tiểu Quân chỉ bị đụng vào hay sao?
Bác sĩ không kịp giải thích, chờ cô vào nhìn bộ quân phục nhiễm đỏ của Hàn Liệt, lập tức hiểu rõ.
***
Cánh tay Hàn Liệt rất đẹp, anh không phải là người có hình thể đặc biệt cường tráng, nhưng đường cong cơ bắp trên cánh tay mượt mà lại gãi đúng chỗ ngứa, hơi hơi dùng sức sẽ phồng lên, liếc mắt một cái là biết cánh tay này chứa đầy sức mạnh.

Trước Liễu Tố Tố từng thấy anh dùng một tay là có thể nâng Hàn Trình lên, thằng nhóc treo trên tay anh còn vung chân loạn xạ.
Liễu Tố Tố nhìn ra được Hàn Liệt rất thích trẻ con, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân, Hàn Cẩm cùng Hàn Tú Tú đều không thân thiết với anh, đến một câu cũng không muốn nói, chỉ có Hàn Trình lá gan lớn hơn một chút, ngày đầu tiên đến đây đã dám cùng anh làm nũng, Hàn Liệt cũng nguyện ý chiếu cố nó.

Sau đó một thời gian, Hàn Tiền cũng phát hiện chú Hàn không giống cha ruột nó, nó cũng bắt đầu thích tới tìm Hàn Liệt.
Hai đứa nhỏ thích nhất chính là mỗi đứa đu một tay Hàn Liệt, mặt đối mặt khua chân xem ai khỏe hơn.

Mỗi lần Hàn Liệt kết thúc huấn luyện trở về, hai đứa nó đều phải quấn lấy anh chơi một lần.

Bởi vì bọn nó biết, dù có nghí ngoáy thế nào thì chú Hàn cũng đều có thể bảo vệ bọn nó.
Nhưng hôm nay, còn chưa đi gần Liễu Tố Tố đã thấy tay trái của anh bó một lớp thạch cao thật dày, trên khuỷu tay đầy miệng vết thương dữ tợn, có vài đường dài quá còn phải khâu lại, nhìn qua huyết nhục mơ hồ.
Liễu Tố Tố hoảng sợ, đi qua nhíu mi hỏi∶ “Có chuyện gì vậy, sao còn bị thương?”
Sao bảo chỉ kéo Hình Tiểu Quân thôi mà, không thể nào bị thương như vậy được!

Lúc này bác sĩ đã đi ra ngoài, trong phòng cũng chỉ có một nhà 6 người bọn họ, Hàn Liệt vốn còn cảm thấy không sao, nhưng lúc này nhìn biểu tình nghiêm túc của Liễu Tố Tố, trong lòng liền có chút khẩn trương, anh nghĩ nghĩ nói∶ “Lúc cứu một người dân, không cẩn thận bị đụng phải…”
Với thân thủ của Hàn Liệt, chỉ kéo Hình Tiểu Quân sao có thể bị gãy xương được, chủ yếu là do ngay từ đầu đã bị thương, cho rằng chỉ là vết thương ngoài da nên không để ý, sau đó bị ngâm nước, chờ khi trở về liền bắt đầu hơi nhiễm trùng, không có sức lực, lúc kéo Hình Tiểu Quân không cẩn thận trượt chân ngã xuống đất, lúc này mới gãy xương.
Anh càng nói, trong lòng Liễu Tố Tố càng khó chịu, đặc biệt là nhìn vết máu trên quần áo, thật giống như trên người mình cũng đang bị thương vậy, biểu tình của cô càng ngày càng nặng nề.
Hàn Trình đang định ngửi xem người chú Hàn có mùi thịt không, nhìn nương liền hoảng sợ, dựa gần vào người anh cả, hỏi ∶ “Nương, nương tức giận sao?”
“Nương không tức giận.” Vì sao cô phải tức giận?
“Vậy sao nhìn nương không vui?”
Cô nhìn qua không vui sao?
Liễu Tố Tố sửng sốt, đúng vậy, Hàn Liệt bị thương thôi mà, vì sao cô lại khó chịu như vậy?
Trần Nam tức giận là vì Hình Tiểu Quân là chồng cô ấy, là cha của các con cô ấy, nhưng cô cùng Hàn Liệt chỉ là góp gạo thổi cơm chung mà thôi, cô hoàn toàn không có lý do gì để tức giận cả.
Nghĩ thông suốt điều này, cô không chỉ không dễ chịu hơn, ngược lại cảm giác trong lòng càng kỳ quái, Liễu Tố Tố nghĩ nghĩ, cảm thấy có thể là vết máu trên quần áo Hàn Liệt quá chói mắt đi, “Sao anh còn chưa thay quần áo?”
Cô tưởng Hàn Liệt không có quần áo để tắm rửa, vừa định bảo mình trở về lấy thì Hàn Liệt lại đột nhiên nói∶ “Chỗ này có cái gì ấy, em giúp tôi lấy ra một chút.”
“Cái gì?” Liễu Tố Tố đi qua lấy đồ trong áo khoác anh ra, là một cái túi đựng gì đó căng phồng, sờ sờ thấy hơi kỳ quái, lúc mở ra cô sững sờ tại chỗ.
Bên trong thế mà là một túi gạo trắng ngần, chính là gạo mà Liễu Tố Tố lăn lộn nửa ngày cũng chưa thể trồng ra.
Hàn Liệt cười cười∶ “Thứ em muốn có phải cái này hay không?”
Túi đựng còn hơi ẩm ướt, không khó để tưởng tượng Hàn Liệt từ chỗ chống lũ trở về vẫn luôn đem theo thứ này bên người, sở dĩ không thay quần áo cũng là vì sợ làm mất đồ, tay trái bó thạch cao, tay phải còn phải truyền dịch, chỉ có thể đem gạo giấu trong người.
Không biết vì cái gì, Liễu Tố Tố đột nhiên cảm thấy hốc mắt chua xót, cô trước kia trước nay chưa từng nghĩ tới mình sẽ như bây giờ, đến một miếng cơm trắng cũng không thể ăn, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có một người đàn ông ra ngoài ra nhiệm vụ, hao hết tâm tư còn nhớ mang về cho cô một túi gạo.
Hơn nữa cô vẫn nhớ rõ, mình chỉ ở trước Hàn Liệt trước nói qua một hai lần, việc cô trồng lúa liên tiếp thất bại, Hàn Liệt chắc chắn không biết, cũng vì cô cũng cảm thấy mình ngốc quá, đến các con cũng chưa nhắc tới lần nào.
“Cái này là...!từ đâu ra?” Yết hầu Liễu Tố Tố hơi nghèn nghẹn.
“Là đổi với một người dân.” Hàn Liệt cười nói.
Anh là phó đoàn trưởng, lại mang theo đội, lúc đi có không ít thôn dân muốn tặng lễ cho anh, nhưng Hàn Liệt đều cự tuyệt hết, chỉ khi biết trong nhà một người dân có gạo, anh mới dùng tiền và phiếu để đổi với người đó.
Túi gạo này cũng con gái gả xa của người này gửi về, ông ấy vẫn luôn để đấy, một là tiếc không ăn, hai cũng là do ăn không quen, hiện tại Hàn Liệt trả bằng tiền có thể mua được nhiều lương thực tinh hơn, đương nhiên lập tức đồng ý đổi.
Hàn Liệt sợ gạo bị bẩn, chỉ có thể nghĩ cách tìm lấy cái túi, vẫn luôn mang theo bên người.

Lúc cánh tay gãy xương, anh sợ lát nữa mình không cầm được, còn nhờ chiến hữu nhét vào trong lòng, dùng ống tay áo bọc lại, chuẩn bị sau khi về nhà sẽ đưa cho Liễu Tố Tố, không ngờ vừa xuống xe đã bị đưa đến bệnh viện rồi.

“Vì sao anh lại đổi cái này?”
Hàn Liệt không hề nghĩ ngợi liền nói∶ “Không phải em muốn ăn sao, chỉ tiếc là không nhiều lắm, có lẽ ăn mấy bữa là hết.”
Liễu Tố Tố nhìn anh, đang muốn nói thì lại nghe thấy anh giải thích∶ “Tiền đổi gạo cũng không phải là tôi trộm giấu đi đâu, là tiền thưởng lúc trước Chung sư trưởng quên không đưa, lúc xuất phát nhớ tới mới đưa cho tôi!”
Vốn dĩ trong lòng rất hụt hẫng, nghe được lời này Liễu Tố Tố không nhịn cười, đã lúc nào rồi anh còn suy nghĩ chuyện này.
“Được, tôi đã biết.” Liễu Tố Tố bình nước biển, thấy còn không ít thì nói∶ “Tôi về nhà làm ít cơm cho anh nhé?”
Mấy ngày này đi cứu tế, không chỉ ăn không ngon, ngay cả nước sạch cũng chưa uống được mấy ngụm, Hàn Liệt đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng, thật ra bệnh viện cũng có nhà ăn nhưng Hàn Liệt đột nhiên muốn ăn thức ăn nóng hổi, muốn nếm tay nghề Liễu Tố Tố làm∶ “Được, lát nữa em cho bọn nhỏ ở nhà đi, bệnh viện ồn ào lắm.”
Liễu Tố Tố gật đầu, vốn dĩ là sợ bọn nó lo lắng cho Hàn Liệt mới đưa theo lại đây, hiện tại đã không có việc gì, ở nhà sẽ tốt hơn, bệnh viện có nhiều người bệnh, cho các con ở đây lỡ lây bệnh bệnh gì thì không xong.
Về đến nhà, Liễu Tố Tố lập tức vào phòng bếp, ban đầu còn không biết nên làm món gì, nhìn túi gạo trong tay, cô liền gọi Hàn Cẩm giúp cô lấy trứng bắc thảo đã làm mấy ngày trước ra, làm thành món cháo trứng vịt bắc thảo.
Phiếu thịt trong nhà đã hết, cũng không còn thịt, Liễu Tố Tố vo gạo sạch sẽ, lại bỏ thêm chút muối, ninh nhừ trên lửa nhỏ.

Chờ đến lúc gần xong thì cắt trứng bắc thảo thành từng miếng rồi bỏ vào cháo đun tiếp.

Mùi hương bay toả ra xung quanh, dù chưa nếm thử miếng nào nhưng ngửi mùi hương quen thuộc này, Liễu Tố Tố đã thấy thỏa mãn không thôi.
Quả nhiên không gì ngon bằng gạo mà.
Hàn Liệt có thể ăn cháo, nhưng mấy đứa bé trong nhà thì không thể, bọn nó cả ngày chạy tới chạy lui, ăn cháo rất dễ bị đói, Liễu Tố Tố lấy ít bột ngô ra, đúng lúc trong nhà còn trứng gà, định làm bánh trứng gà cuộn, có thể lấy khoai tây lần trước Lữ Linh Chi cho làm thành khoai tây nghiền, cuốn ở bên trong bánh trứng cũng ngon.
Liễu Tố Tố đang vội, mấy đứa nhỏ cũng không làm phiền cô, ngoan ngoãn tới giúp đỡ.
Không thể ninh cháo trong nồi to, mà trong nhà lại không có lò than, Hàn Tiền lại giúp cô xếp bếp gạch, Hàn Cẩm ở trong phòng bếp hỗ trợ nhóm lửa, còn Hàn Tú Tú và Hàn Trình thì đi dọn dẹp đồ đạc trên giường.
Hàn Liệt đi mất mấy ngày, cho các con ngủ một mình Liễu Tố Tố không yên tâm, liền đem đồ đạc dọn hết, dẫn theo Hàn Tú Tú qua ngủ giường đất.
Giờ Hàn Liệt bị thương, mấy đứa nhỏ lúc ngủ đều không thành thật, đặc biệt là Hàn Trình còn thích vung chân khắp nơi, hận không thể ở trên giường đánh ra một bộ Thái Cực quyền, càng không thể để bọn họ ngủ cùng nhau được.

Liễu Tố Tố dặn bọn nhỏ xếp hết đồ qua phòng bên cạnh, để Hàn Liệt ngủ một mình một giường.
Chờ làm xong rồi, Liễu Tố Tố mới xách cặp lồng đến bệnh viện..