09.
Bây giờ đến lượt Phương Yến Lương ngỡ ngàng.
Tôi uống hết nửa ly nước, bình tĩnh nói: “Em vẫn luôn yêu thầm anh, đã gần mười năm rồi.”
“Vậy còn Hình Lượng…”
Tôi nói: “Em xin lỗi, hồi đó em nhát lắm, nhát đến nỗi thích mà cũng không dám nói.”
Có quá nhiều người theo đuổi Phương Yến Lương, họ đều là những cô gái xinh đẹp và ưu tú, tôi có tư cách gì chứ, đến cả câu thích tôi cũng không dám nói ra.
Tôi giấu kín trong lòng và nhìn anh một đường đi lên, trở thành Ảnh đế, trở thành nam thần trong lòng của hàng triệu thiếu nữ.
Tôi hy vọng anh sẽ càng trở nên tốt đẹp hơn.
Nhưng tôi cũng biết, anh ấy càng giỏi thì khoảng cách giữa tôi và anh ấy càng lớn.
Tôi và anh ấy sẽ không bao giờ có khả năng, hà cớ gì mà phải nói thích.
Phương Yến Lương vẫn còn sững sờ.
Biểu cảm này rất khó có thể thấy được trên khuôn mặt anh, trước giờ anh luôn duy trì dáng vẻ nho nhã, ung dung tự tại giống như thể bất kể chuyện gì xảy ra thì anh lập tức có thể kiểm soát được ngay.
Lúc này trông anh vừa có chút cứng đầu của thời niên thiếu vừa có chút ngây ngốc.
Anh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Anh biết ngay mà, gu của em không đến nỗi nào đâu, sao lại có thể không thích anh mà lại đi thích Hình Lượng được.”
Tôi cười lớn.
Anh và tôi ôm nhau nằm trên ghế số pha, kể về những năm tháng mà chúng tôi nhung nhớ lẫn nhau.
Tôi kết luận một câu: “Vẫn cứ là phải cảm tạ tên lừa đảo đó, không thì biết đến bao giờ mới nói ra được như thế này đây.”
Anh ấy đáp: “Không đâu, buổi họp lớp tháng tới anh định đi tìm em đó.”
“Kể cả khi em vẫn thích Hình Lượng à?”
Anh nghiêm túc gật đầu: “Kể cả khi em vẫn thích Hình Lượng.”
Nam thần không thể chạm tới bỗng trở thành người bạn trai yêu tôi sâu đậm, tôi đã cố gắng hết sức để thích nghi với sự tương phản tột độ này.
Tôi hỏi anh ấy: “Có phải anh cố tình sắp xếp việc đóng giả làm người yêu không?”
Anh im lặng, tôi lại nói tiếp: “Người nổi tiếng mà gặp tin đồn tình ái thì thường lên tiếng thanh minh, không có ai chọn cách thừa nhận như anh đâu.”
Anh cười một tiếng: “Em cũng đoán ra rồi mà còn hỏi à?”
Đó còn không phải là vì muốn anh ấy nói thích tôi, để ý đến tôi à, giúp tôi cảm thấy những việc này chân thật hơn.
Phương Yến Lương ôm lấy tôi từ phía sau, vùi đầu vào hõm cổ của tôi và nói: “Ừm, muốn em làm bạn gái anh, kể cả là đóng giả cũng được.”
Tôi cười mãn nguyện.
Tôi lại tò mò: “Vậy tại sao hôm đó chị Phan Châu lại làm rầm rộ thế?”
Hôm đó đến nhà tôi có tận năm người, quản lý, trợ lý và cả luật sư nổi tiếng, cứ như đang đánh một trận lớn lắm vậy đó.
Anh nói: “Mấy năm nay anh có dính xì căng đan với mấy sao nữ khác. Mặc dù không có gì là thật nhưng Phan Châu nghĩ là điều này về lâu về dài sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của anh. Tốt nhất là công khai bạn gái luôn, thế thì sẽ chẳng có cô nào dám đến gần nữa.”
Tôi gật đầu.
Showbiz quá phức tạp, nó nằm ngoài nhận thức của tôi.
Tôi lặng lẽ nép vào trong lòng anh, chợt nghe anh đưa ra yêu cầu: “Em nói lại lần nữa rằng em thích anh đi.”
“Lần này là lần thứ ba trong tối nay rồi đấy.” Tôi đáp.
“Anh vẫn chưa tin được.”
Anh nói: “Em nói lại lần nữa đi, dỗ anh đi.”
“Em thích anh.”
Anh đặt một nụ hôn lên khóe miệng tôi thì thầm: “Anh cũng thích em.”
10.
Ngày hôm sau, lúc tôi rời khỏi nhà của Phương Yến Lương thì đã là ba giờ chiều.
Thật ra tôi với anh ấy không có làm gì hết.
Chỉ là do tối hôm trước nói chuyện với nhau trễ quá, cứ nói với nhau là thích đối phương lắm, rề rà mãi cuối cùng lại đi ngủ muộn.
Đến lúc tỉnh dậy và ăn sáng trễ thì đã đến giờ này rồi.
Phương Yến Lương đưa tôi về nhà.
Mặc dù chúng tôi thực sự không làm gì cả, nhưng bức ảnh của tôi và anh ấy bị cánh săn ảnh tung ra vẫn gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi trên mạng.
Qua đêm trong biệt thự, thay quần áo, trên cổ còn có những chấm đỏ khả nghi... Tất cả những điều đó đều được phóng đại lên và trở thành bằng chứng cho tình yêu nồng nhiệt và sâu đậm của tôi dành cho anh.
Tôi soi gương, nhìn vào vết muỗi cắn đỏ ửng trên cổ mình mà muốn khóc lại khóc không được.
Biết vậy tối hôm qua không gãi rồi.
Cô bạn thân của tôi xem mấy tấm hình trên mạng xong thậm chí còn đến tận nơi để kiểm tra cái gọi là “dấu hôn” của tôi nữa.
Tôi chỉ vào vết đỏ trên cổ cho cô ấy xem và cố chứng minh nó chỉ là muỗi cắn thôi: “Tớ với anh ấy thật sự chưa làm gì hết!”
Cô ấy khịt mũi hai cái: “Dấu hôn là giả, nhưng qua đêm là thật đúng không?”
Tôi có chút ngượng ngùng nói: “À thì, hóa ra anh ấy vẫn luôn thích tớ.”
Bạn thân bất ngờ: “Thế sao anh ấy lại không tỏ tình?”
“Anh ấy nghĩ tớ thích Hình Lượng.”
Tôi và cô bạn thân ngồi nói hết những khúc mắc của tôi và anh trong suốt ngần ấy năm, cô ấy véo mũi tôi một cái: “Tớ thật sự không chịu nổi hai người.”
Tôi cười khúc khích, bước tới ôm lấy cô ấy: “Cưng ơi, may mà vẫn còn có cậu.”
“Phải là vẫn may là có tên lừa đảo kia.”
Cô đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sáng ngời: “Nếu không phải vì tên lừa đảo kia hack mất tài khoản của cậu thì giờ phút này hai người vẫn còn đang yêu thầm nhau đấy.”
Cô ấy nói: “Có khi nào vụ hack tài khoản cũng là do anh ấy sắp xếp không nhỉ?”
“Không đâu.”
Tôi trả lời: “Anh ấy không giống loại người đó đâu.”
“Sao mà giống? Cậu xem đi, đến cả việc giả làm người yêu mà anh ấy còn làm rồi kia kìa.” Cô bạn thân của tôi nói.
Tôi vẫn đang nghi ngờ, nhưng không lâu sau đã chứng minh được rằng Phương Yến Lương không làm mấy chuyện này.
Bởi vì tên lừa đảo đã hack tài khoản của tôi thậm chí còn kết bạn QQ với tôi nữa.
Tên lừa đảo: [Tôi đã lưu lại hết lịch sử trò chuyện của cô rồi.]
Tên lừa đảo: [Bây giờ trên mạng đang rất tò mò về cô đấy, tôi mà đưa nó cho phóng viên thì chắc mà còn kiếm được bộn tiền.]
Tên lừa đảo: [Nếu cô biết điều thì mau chuyển tiền cho tôi đi, tôi đoán chắc cô cũng không muốn những thứ này bị tung lên mạng đúng không?]
11.
“Hắn không dám đâu.’’
Đây là phản ứng đầu tiên của Phương Yến Lương khi tôi kể cho anh nghe về chuyện này.
Anh ấy đã liên hệ với luật sư và an ủi tôi: “Sở dĩ hắn không đăng lên mạng mà liên hệ với em là vì hắn hack tài khoản rồi lừa tiền là vi phạm pháp luật, đăng lên mạng thì sẽ bị tóm ngay lập tức nên hắn chỉ có thể tống tiền em thôi.”
“Cứ đợi đi, có tội thì ắt sẽ bị trừng trị thôi.” Anh chỉ nói một câu.
Đội ngũ đằng sau của Phương Yến Lương rất mạnh, chẳng mấy chốc mà tin tốt đã truyền đến.
Tên lừa đảo đã bị bắt rồi.
Số tiền mà lúc đầu hắn lừa bạn học của tôi đã được chú cảnh sát đòi lại đầy đủ.
Tôi vô cùng xúc động.
Phương Yến Lương rất khó hiểu: “Lúc đầu anh cho em tận 100,000 tệ cũng không thấy em xúc động, bây giờ mới có 10,000 tệ mà đã vậy rồi à?”
Tôi vừa mới tốt nghiệp thạc sĩ, làm lụng vất vả một tháng mới kiếm được số tiền này, đánh mất rồi lại tìm được, có thể không cảm động được à?
Nghĩ đến đây, tôi bỗng nhiên bị ám ảnh bởi chuyện tiền nong: “Thù lao đóng giả làm bạn gái còn được gửi vào tài khoản của em hàng tháng không đấy?”
Anh nói: “Bây là em là bạn gái thật của anh rồi mà.”
“Ồ.” Tôi đáp một tiếng.
Không có thì không có, dù sao thì Phương Yến Lương vẫn quan trọng hơn tiền bạc.
Anh vòng tay qua người tôi, cười nói: “Làm bạn gái thật của anh thì còn có nhiều tiền hơn là làm bạn gái giả đấy, em trông thất vọng thế à?”
Tôi hôn lên một bên má anh, thầm nghĩ, thế này cũng không tệ.
Chẳng bao lâu sau đã đến buổi họp lớp.
Vì nghe tin Phương Yến Lương cũng tham gia họp lớp nên số lượng người tham gia cũng tăng đến chóng mặt, đổi địa điểm đến mấy lần.
Cuối cùng cũng chọn được địa điểm, là một khu nghỉ dưỡng ở ngoại ô thành phố.
Hôm đó, trời nắng đẹp.
Phương Yến Lương lái xe chở tôi đến biệt thự, tôi ngồi trên ghế lái phụ của anh ấy, cảm thấy hụt hẫng khi nghĩ đến cảnh tượng mà mình sắp phải đối mặt.
Phương Yến Lương ngồi ở ghế lái và trêu chọc tôi: “Diễn cảnh tình tứ giả em căng thẳng thì đã đành, đây là tình tứ thật mà sao em căng thẳng thế hả?”
“Các bạn học nhất định đang nghĩ xem tại sao anh lại muốn thành đôi với em đấy.”
“Kỳ lạ lắm à?”
“Mười năm trước anh đã muốn thành đôi với em rồi.” Anh nói.
Tôi chợt tò mò: “Tại sao anh lại thích em thế?”
Thời thanh xuân của tôi và Phương Yến Lương chưa bao giờ xuất hiện cùng nhau.
Anh ấy thì nổi tiếng vạn người mê, tôi thì lặng lẽ trầm mặc không ai biết tới, sao anh lại có thể để ý đến tôi được nhỉ?
“Anh quên rồi.” Anh đáp.
Tôi không cam lòng: “Lời nói của anh thể hiện rõ ràng là anh còn nhớ mà.”
“Có một ngày nọ, lúc em đang quay người xuống nói chuyện với nam sinh khác, hai người trò chuyện rất vui vẻ. Đột nhiên lúc đó ánh mắt của em và anh chạm nhau, em sững người một lúc rồi mỉm cười với anh. Lúc đó anh đã nghĩ, chắc là anh đã thích em mất rồi.”
Trường hợp này tôi chưa bao giờ nghĩ đến.
Tôi cố tưởng tượng và nhớ lại cảnh anh ấy mô tả, nhưng không nhớ được gì cả.
Anh nói chua ngoa: “Lúc đó em còn cười với thằng đó tươi lắm, còn hơn cả cười với anh nữa.”
“Em còn không nhớ cậu ấy là ai mà.”
“Anh nhớ.”
Anh nói: “Để lát nữa anh chỉ cho em xem.”
Đúng là tôi đã đánh giá thấp tính háo thắng của anh rồi, vừa đến bữa tiệc một cái là Phương Yến Lương đã ngay lập tức chỉ người đàn ông đó cho tôi xem.
“Đó, ngồi phía sau bàn em.”
Anh lại nói: “Vừa khéo, đang nói chuyện với Hình Lượng kìa, đi thôi, chúng ta cũng qua đó đi.”
“...”
12.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Phương Yến Lương chính là nhân vật chính của buổi họp lớp hôm nay.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào anh ấy cũng đổ dồn vào tôi.
Trong đôi mắt ấy có sự tò mò, kinh ngạc xen lẫn ghen tị nhưng không có sự khinh bỉ mà tôi sợ hãi.
Cứ như thể anh ấy và tôi vốn là của nhau.
Tôi ở bên cạnh anh ấy, chấp nhận cả sự chế nhạo lẫn chúc phúc của mọi người, dần dần tôi cũng không còn thấy căng thẳng nữa.
Tôi đã cơm no rượu say rồi còn Phương Yến Lương vẫn đang tán gẫu với mấy bạn học, tôi kéo nhẹ lấy bàn tay đang nắm chặt của anh ấy: “Em đi vệ sinh một chút.”
“Ừm.” Anh buông tay ra.
Lúc bước vào thì nhà vệ sinh không một bóng người.
Khi bước ra thì tôi thấy một người phụ nữ cao ráo và xinh đẹp đang đứng bên cạnh bồn rửa tay, là Châu Nhược Quân.
Hình như cô ấy đang đợi tôi.
Trong lòng tôi vô cớ hoảng hốt, giả vờ bình tĩnh bước tới rửa tay, nhưng cô ấy lại đột nhiên nói: “Tôi đến để xin lỗi cậu.”
“Gì cơ?”
“Trước mặt Phương Yến Lương hỏi cậu có thích anh ấy không, là tôi cố ý đấy.”
Tôi sững người mất một lúc.
“Bởi vì tôi biết cậu sẽ không thừa nhận.”
Cô ấy mỉm cười: “Lúc đó cậu thấy mình không xứng với anh ấy đúng không?”
Tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng: “Sao cậu lại làm thế?”
“Bởi vì tôi cũng thích anh ấy.”
Thế thì tại sao lại chỉ làm vậy với tôi…tôi muốn hỏi cô ấy câu này, nhưng lời chưa nói ra khỏi miệng thì cô ấy đã trả lời.
“Tôi nhìn thấy anh ấy để bình nước đường đỏ vào ngăn bàn của cậu trong giờ học thể dục, lúc đó trong lớp không có ai hết.”
Tôi mở miệng, nhưng không nói được lời nào.
“Thủ đoạn thật hèn hạ, cho nên tôi muốn xin lỗi cậu.”
Tôi không biết nói gì hơn, cô ấy có lỗi, nhưng vấn đề là do tôi hèn nhát.
“Cậu với anh ấy xứng đôi lắm.”
Cô ấy nói: “Vì bây giờ anh ấy đã là một ngôi sao lớn, chắc chắn cậu sẽ phải chịu nhiều chỉ trích khi làm bạn gái của anh ấy đấy. Đừng nghi ngờ bản thân như trước đây nữa. Chúc hai người hạnh phúc.”
Tôi lờ mờ hiểu tại sao hôm nay cô muốn nói chuyện với tôi.
Kể từ khi những bức ảnh của tôi và Phương Yến Lương bị lộ ra ngoài, trên mạng có rất nhiều ý kiến trái chiều.
Nói ra nói vào cũng chỉ vì cảm thấy tôi quá tầm thường, không xứng với Phương Yến Lương rực rỡ như ánh mặt trời. Tôi không phản bác gì, vì chính tôi cũng cảm thấy như vậy.
Lòng tự trọng và sự hèn nhát của mình đã gây nên sự hỗn loạn từ trong xương tủy của tôi.
Tôi đã cố gắng điều tiết để không để cảm xúc này nuốt chửng mình, nhưng nó vẫn làm tôi khó chịu.
Bây giờ tôi đã hiểu ra rồi, chuyện tôi thích Phương Yến Lương, tôi đã bỏ lỡ một lần rồi, tôi không thể bỏ lỡ lần thứ hai nữa.
Tôi quay trở lại sảnh, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Phương Yến Lương nhìn tôi, không biết anh ấy nhìn ra được sự bất ổn cửa tôi ở đâu mà dẫn tôi đi một mạch về phòng.
Anh đỡ tôi ngồi lên ghế sô pha, khom gối ngồi xổm bên cạnh tôi, thấp giọng hỏi: “Sao vậy?”
Tôi lắc đầu.
Anh ấy trông có vẻ lo lắng, không hiểu sao tôi lại nghĩ về những năm tháng anh ấy thích tôi nhưng lại lầm tưởng rằng tôi thích người khác.
Tôi thảng thốt: “Yêu thầm có cay đắng lắm không anh?”
Anh im lặng.
Tôi lại nói: “Đời này chúng ta đừng chia lìa nữa nhé, được không?”
Anh gật đầu: “Nhưng em phải nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra trước.”
“Thật sự không có gì.”
Trong ánh mắt lo lắng của anh, tôi đã hứa: “Dù sau này có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ dũng cảm yêu anh.”
“Em không cần phải dũng cảm.”
Anh nói: “Em chỉ cần yêu anh là được rồi.”
Anh ôm tôi vào lòng và hứa hẹn hơn cả tôi: “Anh sẽ luôn bảo vệ em.”
Anh đặt lên đỉnh đầu tôi một nụ hôn nhẹ, hơi ấm lan tỏa khắp căn phòng.