Thiên Tài Tiên Đạo - Lâm Minh (FULL)

Chương 565: Bát môn - hưu môn



“Đóng băng rồi?”.

Lâm Minh sửng sốt, phải làm sao đây, chẳng lẽ dùng Lạc Tinh chi hỏa để đốt?

Thủy luyện pháp dùng nước làm môi giới luyện dược, nói thẳng ra là chưng nấu thuốc, dùng lửa cũng không có gì kỳ quái, chỉ là Vô Danh thần đan này rõ ràng là thuộc tính âm hàn, dùng lửa chưng nấu có thích hợp không?

Lâm Minh đang do dự, lúc này băng trong Càn Khôn Dung Nhật lô bắt đầu tan ra, bên trong Vô Danh thần đan dường như có một tia gì màu lam lẫn vào Thái Dương Nguyên Tuyền, nơi đi qua, Thái Dương Nguyên Tuyền ngưng tụ thành băng liên tục tan rã.

Nhưng sau khi băng tan, hơi lạnh không giảm bớt, ngược lại càng khủng bố hơn!

Lâm Minh chỉ nhìn thấy suối lạnh trong Càn Khôn Dung Nhật lô, liền cảm giác máu toàn thân như đông lại.

“Băng hòa tan, hẳn là vì vật chất màu lam kia dung nhập vào trong băng, càng thêm lạnh giá, tiếp tục như thế...”.

Trong lòng Lâm Minh khẽ động, tự tay chạm vào Vô Danh thần đan, dùng lực ý chí dẫn dắt kéo nó trở về. Lực ý chí tiếp xúc ngắn ngủi, lại làm linh hồn của Lâm Minh như bị đóng băng.

“Hơi lạnh thật đáng sợ”.

Nhìn Vô Danh thần đan, kích thước thần đan đã rút nhỏ một vòng, Lâm Minh không dám để cho Thái Dương Nguyên Tuyền tùy ý hấp thu dược lực của nó, tiếp tục như vậy chính mình sẽ không chịu nổi.

Nên biết, luyện đan bình thường phải dùng mấy loại chủ dược, Phạm Thiên Long Căn là một loại trong đó, còn có một số dược vật khác mà Lâm Minh không biết thành phần, ai biết dược lực Vô Danh thần đan này lại bá đạo đến thế.

Lâm Minh bắn ra những tia hồ quang bao bọc Vô Danh thần đan, nhanh chóng bao bọc thần đan thành cái kén. Tiếp theo hắn liên tục chuyển động ngón tay, đánh ra những phong ấn ngừa dược hiệu của thần đan lan ra, sau đó lấy ra một cái hộp ngọc, cẩn thận cất Vô Danh thần đan.

Nếu dựa theo tốc độ này mà nấu, Vô Danh thần đan còn đủ nấu bốn năm lần.

Nhìn nước hàn tuyền xanh lam dưới chân, Lâm Minh có thể cảm nhận được cỗ lạnh lẽo vắng lặng, cả người hắn cũng không kìm được bắt đầu run rẩy.

“Chỉ là tới gần, cơ thể của ta đã bắt đầu run rẩy, nếu trực tiếp nhảy vào, thân thể của ta còn không bị đông lạnh xé rách ra?”.

Sắc mặt Lâm Minh ngưng trọng, người luyện chế Vô Danh thần đan này không biết là đại năng nào, phối hợp Phạm Thiên Long Căn với dược vật gì, lại lạnh lẽo đến cỡ này.

Cũng là dược vật đẳng cấp cao, dược hiệu cũng có ôn hòa cùng bá đạo, dược hiệu của Phạm Thiên Long Căn khá ôn hòa, còn Vô Danh thần đan này hoàn toàn là loại bá đạo.

Cắn chặt răng, Lâm Minh nhảy vào Càn Khôn Dung Nhật lô, ở bên trong Càn Khôn Dung Nhật lô còn có càn khôn khác, tầng không gian đầu tiên nhìn bên ngoài rất nhỏ, nhưng nhảy vào có thể chứa được Lâm Minh.

Tới gần hàn dịch xanh ngọc này, Lâm Minh cảm giác lông tơ toàn thân dựng thẳng.

Nhắm mắt tĩnh thần hồi lâu, Lâm Minh điều chỉnh trạng thái tới tốt nhất, tiếp theo thúc đẩy chân nguyên hộ thể toàn thân, tiến vào trong hàn dịch.

Có chân nguyên hộ thể bao bọc, Lâm Minh chỉ cảm thấy rét lạnh thấu xương, nhưng còn chịu đựng được. Nhưng dùng chân nguyên hộ thể ngang với hoàn toàn ngăn cách mình cùng dược vật, muốn hấp thu được dược lực, phải rút đi chân nguyên hộ thể, để dược vật thông qua lỗ chân lông thấm vào cơ thể.

Lâm Minh hít sâu một hơi, đầu tiên rút đi chân nguyên hộ thể bao bọc tay phải. Cứ như vậy, tay phải của Lâm Minh tiếp xúc với băng dịch màu lam, Lâm Minh nháy mắt cảm giác tay phải như bị cả vạn cây kim đâm vào, đau đớn thấu tim.

Rộp rộp rộp!

Lâm Minh nhìn làn da tay phải của mình bị đông lạnh trăng bệch trong nháy mắt, sau đó bị xé rách ra, máu chưa kịp chảy tới liền đóng băng, hơi lạnh tràn vào lỗ chân lông của Lâm Minh, kinh mạch cũng bị đông lạnh.

Cánh tay của Lâm Minh, chỉ nháy mắt đã bị đông cứng.

“Khủng bố”.

Trên trán Lâm Minh toát mồ hôi hột, khuôn mặt vì đau đớn mà vặn vẹo, nhưng hắn vẫn cố chấp mở ra chân nguyên hộ thể tay trái.

Rộp rộp rộp!

Không có gì khác lạ, tay trái cũng cùng kết cục.

Lâm Minh liếc qua, liền bình ổn tâm tình, bắt đầu vận chuyển Thanh Thương chân nguyên trong người.

Tay trái tay phải bị đông cứng mất đi sinh cơ trong nháy mắt, như vậy phải dựa vào Thanh Thương chân nguyên sinh sôi không ngừng để bù lại.

Những năm gần đây, Lâm Minh đã sớm ngưng tụ lực khí huyết mạnh mẽ trong người, cộng thêm Nghịch Lân Chi Huyết, máu Cổ Phượng, Lâm Minh tự tin nhất không phải phòng ngự thân thể hắn, mà là sinh lực mạnh mẽ kéo dài không dứt trong cơ thể!

Chỉ cần có chân nguyên cung cấp, kinh mạch cùng thân thể của Lâm Minh có thể không ngừng tự chữa trị.

“Vô Danh thần đan này hẳn là luyện chế cho cấp Mệnh Vẫn, đại năng Thần Hải sử dụng, hơn nữa dược hiệu bá đạo. Thực lực của ta hiện giờ hấp thu cực kỳ miễn cưỡng, chỉ có thể cho dược lực tùy ý phát hoại sinh cơ trong người, dựa vào sinh lực mênh mông để tự khôi phục, xem ngươi phá hoại nhanh hay là ta khôi phục nhanh”.

Dùng thân thể chọi cứng với dược lực, mặc cho dược lực phá hoại thân thể, sau đó lại chữa trị, phương pháp hấp thu dược lực này đúng là điên cuồng, chỉ có Lâm Minh cậy vào năng lực khôi phục mạnh mẽ của hắn mới làm được, đương nhiên không cần phải nói tới đau đớn trong quá trình đó.

Lâm Minh xếp chân ngồi trong băng dịch màu lam, cảm giác hai tay như bị hai bàn chải sắt chà chà, cơ thể bị đông lạnh muốn xé ra.

Loại đau đớn này rất dễ khiến người ta sinh ra cảm giác sống không bằng chết, võ giả bình thường có thể trực tiếp ngất đi, ngất xong lại đau tỉnh, đau đến chết đi sống lại.

Dưới đau đớn đó, Lâm Minh mạnh mẽ tiến vào Không Linh võ ý, cố thủ bản tâm, hắn biết rõ một khi hôn mê thì sẽ nguy hiểm. Cũng như người phàm té xỉu trong tuyết, tỉnh dậy đông lạnh cắt bỏ tay chân còn tính là nhẹ, nếu hơi lạnh chảy vào trong kinh mạch, có khả năng sẽ đông lạnh đến kinh mạch toàn thân tan vỡ, nội tạng đông chết.

Trong lòng lẩm bẩm công pháp Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, Lâm Minh dẫn năng lượng Vô Danh thần đan dung nhập thân thể, chậm rãi vận chuyển.

Nơi đi qua, năng lượng lạnh băng bạo ngược phá hoại tứ tung, loại đau đớn này có thể làm võ giả có ý chí yếu ớt sụp đổ tinh thần chi hải, đau chết tươi.

Dù là Lâm Minh cũng bị đau đến mặt mũi vặn vẹo, mồ hôi ròng ròng.

Sau Tôi Tủy, xương cốt của võ giả đã vô cùng cứng cỏi, lúc này xiềng xích hạn chế lực lượng thân thể võ giả lại biến thành thân thể, tác dụng của Bát Môn Độn Giáp chính là tái tạo thân thể.

Võ giả tu luyện hệ thống tụ nguyên, chân nguyên lưu thông giữa kinh mạch và đan điền, tách rời với thân thể, thông qua ba trăm sáu mươi khiếu huyệt toàn thân nối liền với nguyên khí thiên địa.

Còn Luyện Thể thuật đến giai đoạn Bát Môn Độn Giáp, chính là dẫn dắt dùng nguyên khí thiên địa để rèn luyện thân thể.

Con đường nguyên khí thiên địa tiến vào thân thể chính là bát môn trong người, bát môn này bao gồm Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai.

Lâm Minh phải mở cửa đầu tiên chính là Hưu môn.

Cửa này nằm ở giữa hai xương quai xanh, lực khí huyết hội tụ xông lên não, đây là điểm giao hội trung tâm của khí huyết con người.

Mở thông cửa này, chẳng những thực lực sẽ tăng mạnh, hơn nữa năng lực khôi phục cùng thể lực sẽ tăng mạnh.

Nhưng muốn hoàn toàn mở nó ra, độ khó là rất lớn.

Lâm Minh ấn theo con đường vận chuyển chân nguyên của Hỗn Độn Chân Nguyên quyết, tụ tập toàn bộ năng lượng của Vô Danh thần đan ở giữa hai xương quai xanh, cảm giác lạnh băng thấu xương xâm nhập vào, như một cây kim đang đâm vào nơi này.

Võ giả bình thường dưới loại trạng thái này đã sớm bị đau tới ý thức mơ hồ, càng đừng nói dùng lực ý chí dẫn đường năng lượng mở ra Bát Môn Độn Giáp.

Từng chút từng chút, không biết đã bao lâu, Lâm Minh đã chết lặng với đau đớn. Đúng lúc này, hắn bỗng cảm giác khí huyết cốt tủy toàn thân như đang tràn về một điểm, như muốn ngưng tụ thành một viên huyết châu ở trong này.

“Hả?”.

Lâm Minh đột nhiên bừng tỉnh từ trong Không Linh võ ý, hắn đang muốn cẩn thận cảm thụ cỗ lực lượng này, nhưng loại cảm giác này tới nhanh, đi cũng nhanh, nháy mắt là biến mất.

Nội thị Hưu môn giữa hai xương quai xanh, lại phát hiện ở gần Hưu môn ngưng tụ thành sương mù mờ mịt, ngoài ra không có gì thay đổi.

Mở mắt, nhìn xung quanh nước suối Thái Dương Nguyên Tuyền, Lâm Minh thở ra một hơi. Thì ra, năng lượng màu lam ẩn chứa trong nước suối đã bị mình hấp thu hết, chỉ còn lại nước không có nhiều linh khí.

Đã hấp thu xong rồi...

Lâm Minh lắc đầu, liếc qua đồng hồ cát đã đặt từ trước, đã trôi qua mười sáu canh giờ.

“Hơn một ngày, ta tốn hơn một ngày hoàn toàn hấp thu một phần dược lực của Vô Danh thần đan, nhưng khoảng cách mở ra Hưu môn vẫn còn rất xa”.

“Bây giờ Bát Môn Độn Giáp của ta chỉ tính là mới nhập môn”.

Lâm Minh nhảy ra khỏi Càn Khôn Dung Nhật lô, nhìn hai tay của mình, liền cười khổ không thôi. Hai tay của hắn đã hoàn toàn không còn cảm giác, nếu là người thường, hai tay này coi như phế bỏ, nhưng đối với Lâm Minh thì không thành vấn đề, chỉ cần tĩnh dưỡng bảy tám ngày là có thể khôi phục.

Mặc kệ hai tay, nội thị đan điền, Lâm Minh phát hiện được khí xoáy chân nguyên trong đan điền tăng thêm một vòng, như thế, cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ càng thêm củng cố.

“Vô Danh thần đan thật là kỳ dược thế gian, chẳng những có thể giúp ta mở ra Bát Môn Độn Giáp, có thể giúp ta tinh luyện tu vi hệ thống tụ nguyên, lần này ta cảm thấy thực lực tăng lên rõ ràng!”.

Lâm Minh vốn cũng không trông cậy một lần mở ra Hưu môn, từ Tôi Tủy đến Bát Môn Độn Giáp ngang với một cảnh giới lớn, mọi chuyện bắt đầu luôn khó khăn, nào có dễ mở ra như thế. Nên biết, lúc trước Lâm Minh vì Tôi Tủy thành mà tốn sức chín trâu hai hổ mới xong.

Lâm Minh khẽ động, khí thế toàn thân bùng nổ, Tà Thần lực - mở ra!

Chân nguyên nén cao độ bùng nổ ra, ngay cả cấm chế trong Tu Luyện địa cũng bị đánh vào gợn sóng.

“Tà Thần Lôi Linh, đi!”.

Lâm Minh vừa động ý niệm, Bàn Long cương châm bắn ra khỏi người, đâm thẳng vào vách tường.

Một tiếng nổ ầm ầm, vách tường kim loại có trận pháp củng cố chấn động mạnh, một cái vết lõm lớn xuất hiện.

“Bắn nữa!”.

Lâm Minh chỉ huy Bàn Long cương châm lại bắn ra.

Ầm! Ầm! Ầm!

Lần lượt công kích, trận pháp trên vách tường kim loại chấn động dữ dội, vô cùng nguy hiểm. Tu Luyện địa hạng đặc biệt này vì tính trước khi võ giả tu luyện có thể phát ra công kích, cho nên sử dụng trận pháp cực kỳ chắc chắn, bây giờ lại bị Lâm Minh đánh đến sắp nổ tung.

Trong lòng Lâm Minh lặng lẽ tính thời gian, từ lúc mở ra Tà Thần lực đến khi chân nguyên nén ép sắp hao hết, thời gian khoảng một nén nhanh.

“Thời gian một nén nhang... Tà Thần lực của ta, đã có thể duy trì tới một nén nhang!”.

Trong lòng Lâm Minh mừng rỡ.