Thiên Tài Tiên Đạo - Lâm Minh (FULL)

Chương 956: Quy tắc lấy Thánh khí



Hai tên tùy tùng dùng chân nguyên truyền âm tùy ý nghị luận, ánh giá đánh mắt hai tên nam đệ tử kia cũng là bộ dạng nhìn ăn mày.

Hoàng Nhạc Hồng ngược lại tươi cười đầy mặt, khinh miệt ẩn giấu trong mắt hắn cực kỳ mịt mờ, hai tên nam đệ tử kia căn bản không phát hiện ra. Hoàng Nhạc Hồng duy trì phong độ như vậy cũng là bởi vì có mặt Quân Nguyệt Như, nếu không đã sớm kêu bọn họ cút đi.

Hoàng Nhạc Hồng là giàu có, nhưng là Thánh khí của hắn cũng không phải trên trời rơi xuống, có đầy mỹ nữ chờ hắn tặng, làm sao lại lãng phí cho hai tên tép riu này?

- Ta nói thiếu gia, ta thấy cô bé Quân này động lòng rồi. Ha ha, cũng khó trách, thiếu gia phong lưu phóng khoáng như vậy, lại thân gia hiển hách, cộng thêm lễ gặp mặt quý báu như vậy, nữ nhân nào không động lòng? Còn không ngoan ngoãn bò lên giường của thiếu gia!

- Hắc hắc. Quân Nguyệt Như này thiên phú không tồi, thiếu gia nếu thải bổ được chân âm của nữ nhân này, đối với công pháp thiếu gia tinh tiến cũng có chút ưu đãi. Hơn nữa nữ nhân này dáng người đầy đặn mềm mại, tư vị cũng nhất định không tồi. Nếu có thể kêu thêm hai nữ đệ tử khác cùng một lượt, vậy càng sướng bằng chết!

Trong lời truyền âm của hai tùy tùng tràn ngập ý cười dâm đãng, Hoàng Nhạc Hồng mặt mày tỉnh bơ nói:
- Quân Nguyệt Như này với ta mà nói không chỉ là muốn thải bổ và chinh phục, mấu chốt là ta coi trọng tiềm lực của nàng. Nàng ngày sau có 70% trở lên hy vọng bước vào Phượng Hoàng Điện, trở thành đệ tử hạch tâm. Chờ tu vi nàng tăng lên, cũng là một trợ thủ đối với hoàn thành nghiệp lớn của ta. Nữ nhân như vậy tính cách ta hiểu nhất, ta chinh phục thân tâm của nàng, nàng sẽ khăng khăng một mực theo ta. Hơn nữa nàng là người của Phượng tiên tử, giấu giếm được quan hệ của ta và nàng, đặt ở bên cạnh Phượng tiên tử làm nằm vùng, cũng là một lựa chọn không tồi.

Hoàng Nhạc Hồng phe phẩy quạt, trong lời nói tràn ngập giọng điệu tự tin. Hắn đối với theo đuổi nữ nhân rất có kinh nghiệm, những năm gần đây nữ nhân vào tay đếm không hết. Hơn nữa bọn họ đều không phải nữ nhân bình thường, mỗi người thiên phú xuất chúng, là thiên chi kiêu nữ.

- Cao, chiêu này của thiếu gia thật là cao, thật sự là cao!
Hai tên tùy tùng tung ra một chuỗi tâng bốc, các loại từ ca ngợi liêm miên không dứt, hiển nhiên cực kỳ thuần thục đối với loại nịnh hót này.

- Nguyên bản cho rằng thiếu gia chỉ là muốn thỏa mãn một chút dục vọng, không nghĩ tới thiếu gia suy xét lâu dài như vậy, thật sự là một công nhiều việc. Vừa hưởng thụ cô nàng này còn có thể thêm một nha hoàn lợi hại. Lợi hại, quá lợi hại!

Trao đổi giữa Hoàng Nhạc Hồng cùng mấy tên tùy tùng chỉ là trong chớp mắt, Quân Nguyệt Như đương nhiên không biết. Nàng cắn cắn môi, lưu luyến không rời nhìn thoáng qua xích tay xinh đẹp lại thực dụng đeo trên cổ tay mình, cuối cùng vẫn lấy nó xuống nói:
- Hoàng Nhạc Hồng, lễ vật này quá quý trọng, ta không thể thu.

Xích tay tuy tốt nhưng Quân Nguyệt Như cũng không phải người ngốc. Gặp mặt liền tặng lễ vật như vậy, tâm tư Hoàng Nhạc Hồng muốn theo đuổi nàng có thể thấy rõ ràng.

Thu lễ vật chẳng khác nào ngầm đồng ý sự theo đuổi của Hoàng Nhạc Hồng, sớm muộn bị hắn chinh phục. Hơn nữa mấu chốt là Hoàng Nhạc Hồng là người của Cửu Dương chân nhân, mình lại là người của Phượng tiên tử. Hai người nếu thật sự cùng một chỗ, vậy thì tính thế nào?

Vì thế, tuy rằng trong lòng Quân Nguyệt Như đối với sợi xích tay này yêu thích vạn ngàn, lại chỉ có thể trả lại.

Quân Nguyệt Như trả về xích tay, Lâm Quân Chỉ và một nữ đệ tử khác cũng lưu luyến không rời trả phi kiếm. Họ cũng rõ ràng quanh co ngoằn ngoèo trong đó, rõ ràng Quân Nguyệt Như mới là mục tiêu chủ yếu của Hoàng Nhạc Hồng tặng lễ lần này. Quân Nguyệt Như trả lại lễ vật, nếu bọn họ nhận lấy vậy chính là hành vi không biết điều.

- Quân sư muội, đây chỉ là lễ vật nhỏ, đối với ta mà nói không tính là gì, không cần chối từ.

- Thật sự không thể thu, ý tốt của Hoàng sư huynh tiểu nữ xin tâm lĩnh.

Nhìn thấy Quân Nguyệt Như kiên quyết chối từ, Hoàng Nhạc Hồng mỉm cười, vẫn thu đồ vật lại, nói:
- Vậy được rồi, xem ra là tại hạ tặng quá lỗ mãng, đường đột giai nhân. Quân sư muội không thu lễ vật không quan hệ, lát nữa sau khi Thánh Khí Các chọn bảo kết thúc, mời Quân sư muội ăn bữa cơm rau thế nào?

Hoàng Nhạc Hồng biết có chừng có mực, lần này Quân Nguyệt Như rõ ràng động lòng, động lòng vậy thì có hy vọng. Chỉ cần hắn lại phát động thế công, làm một số chuyện khiến nàng thích thú cảm động, vậy chiếm được người đẹp này là chuyện sớm muộn.

Loại nữ nhân theo đuổi có chút độ khó này mới càng có thể khơi dậy ý muốn chinh phục của hắn, nếu không vẫy tay một cái liền lên giường cũng không có ý nghĩa gì.

- Này... Sau đó ta còn có một số việc, sợ là không thể đáp ứng Hoàng sư huynh.
Giọng điệu Quân Nguyệt Như đã mềm xuống, tuy rằng nói cùng Hoàng Nhạc Hồng thuộc về phe phái bất đồng, nhưng đối mặt với quân tử phong độ thực lực cường đại, bối cảnh to lớn như vậy, lại tốt với mình như vậy, nói trong lòng Quân Nguyệt Như không có cảm tình đó là không có khả năng.

- Không sao, sau này có nhiều cơ hội. Đúng rồi, Quân sư muội muốn tiến vào Thánh Khí Các sao? Tổng cộng mấy người hả?
Hoàng Nhạc Hồng không dây dưa ở việc này, chuyển dời đề tài.

- Ba người. Ta, Lâm sư muội cùng vị Lâm sư đệ mới gia nhập này nữa.
Quân Nguyệt Như nói xong chỉ chỉ Lâm Minh. Từ mới đầu đến giờ, Lâm Minh đều là một nhân vật yên lặng vô danh, với tu vi và xuất thân của hắn rất dễ dàng bị coi là người hầu. Ở trong mắt loại người như Hoàng Nhạc Hồng, loại người hầu như Lâm Minh giống như con kiến, mắt đều lười liếc lấy một cái.

- Ồ? Ba người, nhưng là ta vừa rồi trên Linh chu dường như nhìn thấy phù văn Phượng Minh Quân sư muội lấy ra không chỉ 3000. Dường như là 9000?

Hoàng Nhạc Hồng nhãn lực siêu phàm, liếc mắt một cái liền nhìn ra số lượng phù văn Phượng Minh cụ thể Quân Nguyệt Như lấy ra. Lời này vừa ra, Tống Bách Phong sợ nhảy dựng, vội vàng nói:
- Hoàng công tử, tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân nhất thời hồ đồ, cho nên...

Tống Bách Phong lộ ra vẻ cực kỳ khẩn trương. Thủ vệ Thánh Khí Các nhưng là một chức quan béo bở, hắn có thể với thân phận một đệ tử bình dân đi tới vị trí này, đương nhiên là người lọc lõi sát ngôn quan sát. Người nào có thể đắc tội, người nào trước mặt ra vẻ đáng thương trong lòng đều rõ như gương sáng. Người nội tình sâu như là Hoàng Nhạc Hồng, tùy thời có thể chỉnh cho hắn đi giữ lăng mộ. Đồng dạng là làm thủ vệ, chênh lệch nhưng chính là cách biệt một trời một vực.

Cho nên làm sao hắn có thể không sợ hãi?

Kỳ thật khi Hoàng Nhạc Hồng hỏi đã sớm hiểu được chân tướng là như thế nào. Hắn cố ý hỏi như vậy đương nhiên là thể hiện uy phong. Hắn nhướng mày, giả bộ tức giận nói:
- Tống Bách Phong đúng không, ngươi trấn thủ Thánh Khí Các lại bắt chẹt Quân sư muội?

- Hoàng công tử thứ tội, lần sau tiểu nhân tuyệt đối không dám. Tiểu nhân có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, không biết Quân sư muội và Hoàng công tử là bạn cũ. Nếu sớm biết, tiểu nhân tuyệt đối để Quân sư muội miễn phí tiến vào Thánh Khí Các.

Tống Bách Phong nói chuyện rất có chú trọng, một câu nói đến tâm khảm của Hoàng Nhạc Hồng. Hắn hận không thể vỗ vai Tống Bách Phong nói một câu:
- Nói rất đúng, có phần thưởng!

- Hừ, chỉ mong không nên có lần sau. Tuy nhiên ngươi trấn thủ Thánh Khí Các, nên theo luật làm việc, một người 1000 phù văn Phượng Minh. Ta trả.

Hoàng Nhạc Hồng nói xong, nhấc tay vung ra 4000 phù văn Phượng Minh. Quân Nguyệt Như muốn ngăn lại, nhưng cắn cắn môi vẫn là không lên tiếng.

Nhưng Tống Bách Phong lắc đầu như trống bỏi, chết sống không chịu thu, cứ đẩy đám người trực tiếp đi vào là được.

Điều này làm cho Hoàng Nhạc Hồng trong lòng càng thêm vừa lòng. Tống Bách Phong này quả nhiên là một nhân tài, lần này xem ra đủ nể mặt hắn. Hắn dùng chân nguyên truyền âm với một tên tùy tùng:
- Lát nữa cho Tống Bách Phong này 15000 phù văn Phượng Minh, xem như bù lại tổn thất hôm nay của hắn. Nếu không nói là miễn phí, kỳ thật phù văn Phượng Minh này lại phải chính Tống Bách Phong bỏ ra. Loại tiểu nhân vật này tuy rằng nhỏ bé không đáng kể, nhưng là không thể để hắn chịu thiệt, phải lôi kéo.

Hoàng Nhạc Hồng làm việc giọt nước không lọt, hai tên tùy tùng lại là một hồi vuốt mông ngựa:
- Thiếu gia vạn sự suy xét chu toàn, thật là lợi hại. Tiểu nhân lát nữa lập tức đi làm.

Hoàng Nhạc Hồng cười nói:
- Nếu đã như vậy, vậy ta từ chối thì bất kính. Đi thôi Quân sư muội.

Hoàng Nhạc Hồng làm động tác mời, khuôn mặt Quân Nguyệt Như hơi đỏ lên, vẫy vẫy tay với đám người Lâm Minh:
- Chúng ta vào đi, cảm ơn Hoàng sư huynh.

Tống Bách Phong thì tươi cười đầy mặt đi trước dẫn đường. Thái độ của hắn đối với Quân Nguyệt Như thay đổi 180 độ, hết thảy đương nhiên đều là bởi vì Hoàng Nhạc Hồng.

- Hoàng sư huynh thật uy phong.

Mấy đệ tử phía sau Quân Nguyệt Như dùng chân nguyên truyền âm lặng lẽ nghị luận, mấy nữ đệ tử khuôn mặt ửng đỏ.

- Đúng vậy. Xem Tống Bách Phong bộ dạng như vậy, giống như chó nhìn thấy chủ.

- Người vừa anh tuấn, thực lực lạnh mạnh, lại ra tay hào phóng. Phu quân bạn lữ tốt như vậy, sao Nguyệt Như sư tỷ liền cự tuyệt chứ? Nói không chừng, Nguyệt Như sư tỷ cùng hắn ở một chỗ còn có thể đem hắn kéo về phía chúng ta đấy.

Hai nữ đệ tử còn nhớ thương phi kiếm Hoàng Nhạc Hồng tặng, trong lòng âm thầm đáng tiếc. Mà Lâm Minh thân ở trong vòng tròn của bọn họ, tự nhiên cũng nghe được chân nguyên truyền âm của mấy người, không kìm nổi âm thầm lắc đầu. Còn muốn đem Hoàng Nhạc Hồng lôi kéo qua, ý tưởng này ngây thơ thật sự không phải bình thường.

Trong khi mấy đệ tử nghị luận, bọn họ đã tiến vào Thánh Khí Các.

Tống Bách Phong ân cần giới thiệu:
- Thánh Khí Các lấy bảo, kỳ thật chư vị hẳn là đều rất rõ ràng quy củ. Tuy nhiên có sư đệ sư muội mới tới khả năng không biết, ta liền dông dài một lần.

- Thánh Khí Các này bản thân chính là một món pháp bảo thật lớn, có linh tính. Muốn lấy bảo bối trong đó, đầu tiên phải được Thánh Khí Các tán thành.

- Mà nhân tố khiến Thánh Khí Các tán thành có rất nhiều. Số mệnh, huyết mạch, ngộ tính, đối với lĩnh ngộ pháp tắc thậm chí phẩm tính đều khả năng là một bộ phận nguyên nhân. Tuy nhiên những điểm này kỳ thật đều là thứ yếu, được Thánh Khí Các tán thành hai điểm trọng yếu nhất chính là - thiên phú, tiềm lực!

Thiên phú và tiềm lực của võ giả là xấp xỉ, tuy nhiên có một chút khác biệt.

Thiên phú chính là chiến lực chân thật của võ giả so với tuổi thực tế. Tuổi đồng dạng, chiến lực càng mạnh thiên phú càng cao. Ngược lại nếu chiến lực như nhau, tuổi càng nhỏ thiên phú càng cao.

Mà tiềm lực xem như là phát triển tương lai của võ giả. Tiềm lực của người thiên phú cao không nhất định lớn. Rất nhiều cường giả Thần Hải Mệnh Vẫn tầng tám bởi vì đủ loại nguyên nhân, sức chiến đấu mạnh mẽ không thể nhìn thẳng. Nhưng là luận tiềm lực lại không có khả năng vượt qua cường giả Thần Hải Mệnh Vẫn tầng chín, sớm muộn sẽ bị vượt ngược.

Muốn ở Thánh Khí Các lấy bảo vật, đầu tiên đạt được thừa nhận của Thánh Khí Các, rồi sau đó có thể lấy đến bảo vật đẳng cấp gì, vậy xem tiềm lực và thiên phú rốt cuộc có bao nhiêu. Cho nên Thánh Khí Các tuy rằng tiến vào chỉ cần giao nộp 1000 phù văn Phượng Minh, rẻ hơn so với giá trị thực tế của Thánh khí mấy chục lần. Nhưng trên thực tế, đại đa số đệ tử tiến vào Thánh Khí Các lại là tay không mà về.