“Mua nhiều như vậy làm gì? Chỉ cần có một cái thích là được.”
“Em nói đúng.”
Cuối cùng, Khương Dư Miên đã chọn một con bướm màu xanh tím với đôi cánh kéo dài từ trong ra ngoài, chuyển từ màu xanh sang màu tím, đặt trong nắp kính rất mộng mơ.
“Lục Yến Thần, anh có muốn mua một con không?” Cô nghĩ, với tính cách của Lục Yến Thần trông không giống người biết đi mua sắm cho lắm thì nhân hiện tại hỏi: “Đến cũng đến rồi, không mua một con làm quà lưu niệm sao?"
Lục Yến Thần nhìn lên khung gỗ, và chọn hai con màu hồng trong số rất nhiều mẫu vật.
Khương Dư Miên kinh ngạc: “Anh thích màu hồng à?”
Thật không nhìn ra được, một người đàn ông nghiêm túc kiên định như vậy, lại thích bướm hồng sao?
Lục Yến Thần nhận lấy hai mẫu bướm do ông chủ đóng gói, trên môi nở một nụ cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
-
Trong màn đêm mịt mờ, xa xa đoàn tàu đêm phủ đầy tuyết ầm ầm lướt qua.
Khương Dư Miên tối nay rất phấn khích, trải qua cả buổi sáng sớm trên quảng trường náo nhiệt, rồi mới trở về căn hộ với Lục Yến Thần, họ không đề cập đến việc đó, vẫn hòa thuận như trước, chúc nhau năm mới vui vẻ lần thứ hai.
“Lục Yến Thần, em có thể tặng quà năm mới cho anh không?”
“Hả?”
Cô lấy ra món đồ đã giấu trong túi áo từ lâu, đó là một chiếc đồng hồ đeo tay màu xanh lam.
Sau khi nhận được rất nhiều quà từ Lục Yến Thần, cô luôn muốn đáp lại, giờ đây cô cuối cùng đã lấy hết can đảm để thực hiện những gì mình muốn nói và làm, mà không để lại bất kỳ hối tiếc nào.
Ban đêm, Khương Dư Miên nằm nghiêng trong căn phòng được coi là phòng khách tạm thời, ngăn cách với người trong phòng ngủ chính bằng một bức tường.
Cô nhìn chằm chằm vào bức tường ngăn cách một lúc lâu, cho đến khi mỏi mắt không mở ra được, mới nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ với những cảm xúc phức tạp.
Đêm khuya, người đàn ông trong phòng ngủ chính mở cửa, ở trong phòng khách đốt một điếu thuốc.
Bên ngoài cửa sổ sát đất đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp thủy tinh đựng hai con bướm đang đứng yên trên bàn trà, trong mắt nhuốm một màu nồng đậm.
Họ mặc nhiên cho rằng sự việc đó không tồn tại, nhưng ký ức khắc sâu trong xương cốt, có thể giải quyết mà không cần nói ra.
Từ khi bắt đầu lấy việc chăm sóc cô như một nhiệm vụ, đến việc giúp cô ấy tìm ra chân tướng sự thật như một trách nhiệm. Sau này có rất nhiều việc không cần phải lo, nhưng anh vẫn làm.
Anh thừa nhận rằng Khương Dư Miên là một sự tồn tại đặc biệt, đến nỗi người đã từng tự cho mình thẳng thắn bộc trực như anh, cũng đều bị mắc kẹt trong đó.
Lời dặn dò của ông nội vẫn còn văng vẳng bên tai, anh không thể giữ tâm trạng cố gắng để đáp lại Khương Dư Miên, một khi đã bắt đầu, kết cục khó có thể kiểm soát được. Nếu anh rút lui giữa chừng, chắc chắn sẽ tạo ra tổn thương càng lớn cho cô. Một lúc lâu sau, khói trong phòng khách tắt rồi.
Người đàn ông toàn thân mệt mỏi đưa tay lên xoa bóp ấn đường, ngồi yên tĩnh trên ghế sô pha cả đêm.
Ngày hôm sau, Khương Dư Miên tỉnh dậy sớm từ khung cảnh lạ lẫm, cô nằm trên giường dây dưa một lúc, đứng dậy đi mở cửa.
Mơ hồ nghe thấy tiếng động từ phòng khách truyền đến, Khương Dư Miên đi tới xem thử, Lục Yến Thần mặc quần áo chỉnh tề đang chuẩn bị ra ngoài.
Cô dụi dụi đôi mắt khô khốc: “Anh muốn đi đâu sao?”
“Bên viện nghiên cứu gọi điện thoại, có thứ cần phải xử lý.” Anh giải thích: “Anh đã để lại tin nhắn cho em.”
Vốn dĩ không muốn quấy rầy cô nghỉ ngơi, nhưng không ngờ cô ấy lại tỉnh dậy đúng lúc như vậy.
“Anh định đi bao lâu?”
“Thời gian không chắc chắn.”
“Ồ…” Ngày mai cô phải đi, vốn tưởng rằng có thể ở lại với anh một ngày, bây giờ xem ra có vẻ xa xỉ.
Thấy tâm trạng lộ rõ chán nản của cô, Lục Yến Thần do dự một lúc rồi hỏi: “Có muốn đi viện nghiên cứu với anh không?”
“Được sao?” Khương Dư Miên ngay lập tức tỉnh lại.
Một tiếng rưỡi sau, xe dừng ở ngoài viện nghiên cứu.
Khương Dư Miên vội theo Lục Yến Thần đi đến viện nghiên cứu khoa học tràn đầy tính công nghệ này, mọi thiết kế từ lối vào đến lối đi đều khiến cho người ta khen ngợi vô cùng.
Cô ấy biết rằng tiềm năng phát triển của công nghệ thông minh là không giới hạn, tự thân trải nghiệm hoàn toàn khác với cảm giác khi xem các phóng sự trên TV. Người có quyền lực cao có thể tự do đi lại bên trong, còn người bên ngoài như Khương Dư Miên nếu không có người dẫn theo, sẽ rất khó để đi vào.
Nhìn thấy Lục Yến Thần đích thân dẫn đến một gương mặt mới, mọi người đều cảm thấy tò mò, khi có người hỏi đó, Khương Dư Miên nghe thấy anh dùng tiếng Anh thành thạo để giải thích rằng cô là bạn.
Thân phận này khiến Khương Dư Miên thở phào nhẹ nhõm.
Tại sao lại thích anh ấy cơ chứ?
Có lẽ vì mỗi lần anh dịu dàng tỉ mỉ đều khiến cô rõ ràng cảm thấy được, những lời mình nói đều được đối xử nghiêm túc và tôn trọng.
Các đồng nghiệp ở viện nghiên cứu chân bước vội vã, vội vàng nói bằng tiếng Anh: “Lục, máy móc nghiên cứu mang đi kiểm tra xuất hiện vấn đề.”
Máy móc chất lượng không đạt tiêu chuẩn bị gửi về, vừa mới bị Lục Yến Thần, người đang nghỉ phép thu hồi.
Phòng nghiên cứu trung tâm không được phép vào tham quan, vì vậy Khương Dư Miên chỉ có thể ở bên ngoài, Lục Yến Thần giải thích với cô, và tìm một số đồng nghiệp người Trung Quốc trong phòng nghiên cứu đợi cùng cô một lúc: “Em có thể đến thăm quan gần đây hoặc là đến văn phòng của anh nghỉ ngơi.”
Dặn dò xong, Lục Yến Thần rảo bước về phía trước, bước qua cửa tự động hồng ngoại, bước vào phòng nghiên cứu.
Khương Dư Miên đứng ở bên ngoài, xuyên qua cửa sổ ngắm nhìn bóng dáng bận rộn, cùng vẻ mặt chuyên chú của anh.
Cô không thể nghe thấy âm thanh bên trong, nhưng cô có thể nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc và bình tĩnh của Lục Yến Thần khi giao tiếp với đồng nghiệp của anh, cho dù gặp phải bất cứ chuyện gì, anh luôn bình tĩnh như vậy, làm người khác tín phục.
Cô không biết mình đã nhìn ra bên ngoài bao lâu, rồi mới đến văn phòng.
Đồng nghiệp đẩy cửa ra, người máy bên trong nhạy bén mở to đôi mắt.
Một đồng nghiệp giải thích: “Đây là một con robot thông minh, tên là “Star”, chỉ tuân theo mệnh lệnh của thầy Lục. Nó có thể cảm nhận và ghi lại những người bước vào phòng, đồng thời tự động thực hiện một số nhiệm vụ đơn giản.”
Ví dụ tiếp khách.
Khương Dư Miên không hiểu chức năng cụ thể của nó, cố gắng nói chuyện: “Star, tên của em nghe rất hay.”
Ngôi sao, một trong những thứ cô thích nhất.
“Tiểu thư xinh đẹp, chị tên là gì?”
“Khương Dư Miên.”
“Khương Dư Miên, tên của chị nghe cũng rất hay.”
Đúng là một người máy thông minh có trí tuệ cảm xúc rồi.
Sau đó, Khương Dư Miên không làm gì cả, chỉ nói chuyện phiếm với Star trong văn phòng cả buổi sáng. Đợi cho đến khi Lục Yến Thần trở lại, phát hiện ra rằng Star ngày thường chỉ biết tuân theo mệnh lệnh nghiêm ngặt đã biến thành chiếc máy bay yểm trợ miệng lưỡi trơn tru.
Lục Yến Thần dở khóc dở cười: “Em đã làm gì với nó?"
Khương Dư Miên thành thật chớp chớp mắt: “Em không làm gì cả, bọn em đang nói chuyện.”
“Anh bận việc xong chưa?”
“Ừ, xử lý xong rồi, buổi chiều có chỗ nào muốn đi không?” Anh cũng biết Khương Dư Miên sẽ không thể ở lại lâu, vì vậy anh cố gắng hết sức đáp ứng yêu cầu của cô.
Nhưng Khương Dư Miên vừa mới đến đây, không hiểu biết gì về nước ngoài: “Em chỗ nào cũng được.”
Ngay khi anh ấy định tìm kiếm, Lục Yến Thần đã thấy Jessie chia sẻ nhật ký kỳ nghỉ ở nhà gỗ nhỏ trong rừng trên điện thoại di động, đột nhiên đưa ra quyết định.
Căn nhà gỗ nhỏ nhàn nhã trong rừng cách nơi này khoảng hai tiếng rưỡi đi xe, dọc đường Khương Dư Miên rất hưng phấn, giơ điện thoại di động lên ghi lại cảnh vật không ngừng xa dần bên ngoài cửa sổ xe.
Lúc quay đầu lại phát hiện, Lục Yến Thần bên cạnh cô đã ngủ rồi.
Cô lặng lẽ nhìn, thấy rõ sự mệt mỏi trên lông mày và đôi mắt anh, trái tim như bị một cây kim nhỏ đâm vào.
Một người có vẻ ngoài hào nhoáng, ở sau lưng chắc hẳn đã phải trả giá bằng sức lực nhiều hơn những người bình thường.
Rõ ràng anh đã cực kỳ mệt mỏi, còn muốn đưa cô ra ngoài …
Khương Dư Miên ngay lập tức mất đi sự kỳ vọng về căn nhà gỗ nhỏ, nghĩ rằng đợi một lúc nữa khi đến đó anh sẽ nói bản thân buồn ngủ và muốn đi ngủ, như vậy Lục Yến Thần cũng yên tâm mà đi nghỉ ngơi.
Sau khi xuống xe, Khương Dư Miên bị cảnh sắc nơi này làm cho kinh ngạc.
Con đường trải sỏi, thảm cỏ màu vàng cam, những tán cây trơ trọi lá còn vấn vương sương mù, tựa như chốn bồng lai tiên cảnh.
Chủ nhà gỗ trên rừng ra đón, đốt lò sưởi trong nhà để giữ ấm.
Khương Dư Miên vừa định viện cớ thì nhìn thấy Lục Yến Thần nhìn chằm chằm điện thoại: “Người tới rồi.”
Đang nói chuyện, một gia đình đi tới cửa.
Khương Dư Miên nhìn thấy Jessie có râu đang ôm một cô bé có mái tóc đen và đôi mắt xanh, và một phụ nữ phương Đông thân hình đầy đặn.
Jessie này là người nước ngoài đã gặp ở núi tuyết thành phố Ninh vào năm ngoái. Tiếng Trung của Jessie ngày càng trôi chảy: "Lục Yến Thần, em... Lục?"
Jessie quên mất tên của Khương Dư Miên, và chỉ nhớ rằng lần đó đã nhầm cô với vợ của Lục Yến Thần.
Gia đình Jessie ở đây hai ngày, chủ yếu là vì bạn nhỏ thích, vợ chồng anh cùng con gái đi chơi ở chốn thần tiên cách xa khu trung tâm này.
Bên trong căn nhà nhỏ trong rừng ấm áp, bày một số đồ chơi nhỏ như khối xếp hình, Jessie vui vẻ nói với họ rằng có rất nhiều phương tiện giải trí ở tầng hầm, chỉ vì trước đây không có người chơi cùng, chơi không thú vị. Bây giờ Lục Yến Thần đã đến đây, anh ấy nóng lòng muốn kéo người nhập cuộc.
Khương Dư Miên thì thầm vào tai Lục Yến Thần: “Tại sao anh không nghỉ ngơi rồi mới đi chơi?"
Lục Yến Thần: "Không sao, anh đã ở trong xe chợp mắt hai tiếng cũng tương đối rồi."
Kế hoạch của Khương Dư Miên đã thất bại.
Đến buổi tối, hai nhà tổ chức tiệc nướng ngoài sân, Jessie bày biện đầy đủ mọi thứ gồm thịt, đồ chay và rượu.
Nhập hương tùy tục, mọi người bắt đầu là dùng tiếng Anh để giao tiếp, nhưng vợ của Jessie là người Trung Quốc, gia đình họ đều có thể nói tiếng Trung Quốc.
Lily, con gái nhỏ của Jessie, rất thích Khương Dư Miên, từ chiều đến tối đều quấn lấy cô chơi, lúc nướng đồ muốn ngồi cạnh cô.
Thế là thành ra Lily, Khương Dư Miên và Lục Yến Thần ba người ngồi cạnh nhau, vợ chồng Jessie ngồi đối diện.
Lily lai có năm phần giống với người phương Đông, Jessie nói đùa: “Lily giống con gái anh hơn.”
Anh chỉ chỗ ngồi hiện tại.
Người nói vô ý, người nghe hữu ý, sắc mặt hai người bị trêu chọc thoáng chút thay đổi, mắt chăm chú nhìn xiên thịt nướng trên tay, không ai dám nhìn đối phương.
Cho đến khi, Lily đột nhiên kêu lên một tiếng: “Con hươu!”
Khương Dư Miên nhìn theo âm thanh, cách đó không xa có một con hươu màu nâu đứng dưới gốc cây, nó đang nhìn chằm chằm rau xanh trước mặt nóng lòng muốn thử, Lily mạnh dạn đi tới.
Khương Dư Miên nhanh chóng kéo đứa trẻ lại, Jessie nhanh chóng giải thích, rằng đây là hươu nhà của chủ nhân nhà gỗ, và họ đã cho con hươu ăn trong đêm đầu tiên sống ở đây.
Với xu hướng hiếu kỳ, Khương Dư Miên theo Lily đi tới, đưa ra một cái lá rau xanh, con hươu nhỏ rất cảm kích, ăn hết lá rau, sau đó đi dạo một vòng trong sân. Thịt xiên nướng xong, Jessie từ trong phòng bưng ra hai chai rượu, Khương Dư Miên hai mắt suýt nữa hoa lên.
Jessie rót rượu, đưa cho hai người trước.
Khương Dư Miên uống liên tục hai cốc, khi cô ấy chuẩn bị nhận cốc thứ ba, Lục Yến Thần đã ấn cổ tay cô ấy xuống: “Cũng nhiều rồi.”
“Anh nói sau khi tốt nghiệp tính là đã trưởng thành, trưởng thành rồi muốn bao nhiêu cũng được.” Khương Dư Miên lấy câu nói rất lâu trước đó phản bác hắn.
Lục Yến Thần phủ nhận: “Anh không nói nửa câu sau.”
Cô tự tin nói: “Em dành điểm tuyệt đối trong phần đọc hiểu.”
Một nụ cười lan tỏa trong mắt Lục Yến Thần: “Điểm tuyệt đối sợ là không đủ.”
Cô ngẩng đầu lên hỏi: “Ơ, tại sao chứ?"
“Ít nhất cộng mười điểm cho trí tưởng tượng của em.” Nửa câu sau hoàn toàn là tưởng tượng của cô ấy, lấy đâu ra cô đạt điểm tối đa cho phần đọc hiểu.
Gia đình ba người của Jessie đến chơi gần đó, hai người mới vừa xảy ra cuộc tranh luận trẻ con này. Khương Dư Miên ăn nói lảm nhảm, lừa được uống đến chén thứ ba, cũng là chén cuối cùng.
Lò dần tắt, vợ chồng Jessie ôm cô con gái mệt mỏi trở về đi ngủ, để lại Khương Dư Miên và Lục Yến Thần, nhìn ánh sáng phản chiếu từ con đường nhỏ trong rừng. Cô muốn nhìn con đường đầy ánh đèn đó, Lục Yến Thần đứng dậy khoác áo khoác, đi theo sau cô.
Khương Dư Miên đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, chỉ vào anh, Lục Yên Thần cúi đầu, lắng nghe giọng nói của cô gái xen lẫn mùi rượu.
Anh thở dài cười một tiếng, sau đó quỳ một chân xuống trước mặt Khương Dư Miên: “Lên đi.”
Vừa nãy tiểu tử say hỏi anh có thể cõng cô trên lưng lần nữa không, giống như năm năm trước.
Khương Dư Miên nằm ngửa trên người hắn, nhớ lại hai ngày vừa rồi vui chơi không lo nghĩ, nàng tích lũy càng nhiều vui vẻ hơn sáu tháng qua.
“Lục Yến Thần, em đang thực tập tại Nam Lâm trong kỳ nghỉ đông.”
“Ừ.”Anh biết.
Trước khi rời đi, cô không thể không nhắc đến những chủ đề mà cô cố tình tránh một lần nữa: “Khi em quay lại làm lễ thì phát hiện ra những thứ xung quanh bia mộ đã được xây dựng lại, còn có... dấu vết thứ mười chín trên bức tường.”
Lúc mùa hè đi, cô còn chưa qua sinh nhật tuổi mười chín, Lục Yến Thần từ năm cô mười tám tuổi bắt đầu đánh dấu. Mùa đông qua đi, phát hiện có thêm một dấu vết, nhất định là sau này có người tới, lưu lại một đường dài đại diện cho tuổi mười chín của cô.
Lục Yến Thần im lặng lắng nghe, thừa nhận: "Là anh."
Sau sinh nhật của Khương Du Miên, anh lại đến Nam Lâm.
Sau khi trả lời xong, đột nhiên người phía sau im lặng, Lục Yến Thần chủ động hỏi: “Anh có làm phiền em không?”
Cô gái cười: “Chỉ mong sao em bị anh làm phiền.”
Anh trầm giọng nói: “ Sau này anh sẽ chú ý.”
“Ừ.” Cô gái nhẹ nhàng đáp lại, khóe mắt chợt chua xót.
“Hôm nay, em nhìn thấy dáng vẻ anh làm việc trong viện nghiên cứu, em cảm thấy rất khác biệt." Anh bình tĩnh tận tâm với các thí nghiệm khoa học và công nghệ trong phòng nghiên cứu, so với thương nhân ngồi nói chuyện đĩnh đạc trên TV càng chân thực, càng đẹp mắt hơn.
Cô chợt hiểu ra một điều, đời người vốn dĩ có rất thứ tiếc nuối cầu mà không được, mỗi giai đoạn đều có những nhiệm vụ phải hoàn thành, làm tốt rồi mới có quyền lựa chọn con đường tương lai của mình.
“Chỗ nào không giống?”
“Có vẻ đẹp trai hơn.” Cô trả lời bằng giọng điệu của một cô bé nghịch ngợm. Người đàn ông cõng cô trên lưng bước đi, chân bước có chút dừng lại: “Miên Miên, sau khi em trở về…”
“Yến Thần.” Khương Dư Miên cố ý ngắt lời anh.
Cô siết chặt vòng tay, vòng chúng quanh cổ anh, chặt hơn trước.
Cô cúi đầu, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào cổ anh: “Sau khi trở về, em sẽ không thích anh nữa.”
Người đàn ông đó, có ước mơ, có mục tiêu, nơi xa xôi mà anh muốn nhắm tới không có điểm cuối, nhưng nó nhất định là một thế giới vô cùng tuyệt vời. ---Đọc FULL tại Truyenfull.vn---
Cô đã đi hàng ngàn dặm để đến đây để chúc mừng, cũng để nói lời tạm biệt.
Năm mới này, Lục Tập đến Nam Lâm bị hụt hẫng, gọi điện nhiều lần cho Khương Dư Miên thì cô không bắt máy, còn cho rằng cô đã xảy ra chuyện gì.
Sau năm mới, khi xuống máy bay, Khương Dư Miên phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, ôm tiêu bản bươm bướm quay về nhà họ Lục. Cô đối với chuyện trải qua trong hai ngày này một chữ cũng không nhắc tới, cũng không ai biết năm mới qua Khương Dư Miên đã đi đâu.