Ta cùng Tề Thiệu trở về nhà, ta đỡ huynh ấy nằm lên giường, lại đem nước ấm tới, cho huynh ấy lau tay chân.
Đường đến quán trọ xa như vậy, phần chân bị cụt của Tề Thiệu cũng đã đỏ lên, ta lại dùng nước ấm lau cho dễ chịu chút.
Chân phải của Tề Thiệu bị chặt đứt cũng bởi vì ta.
Khi Đường gia sụp đổ, còn bị người người xung quanh giậu đổ bìm leo, hùa nhau mà châm chọc, cha ta vì quá giận mà sinh bệnh, không bao lâu cũng rời xa thế gian.
Mẹ ta một đời được cha cưng chiều, cuộc sống có kẻ hầu người hạ giờ đây không chịu được cảnh túng quẫn, gia đình lâm vào cảnh khốn cùng.
Khi mẹ con ta bị đuổi ra khỏi Đường gia, người thu nhận chúng ta cũng chính là Tề Thiệu.
Năm đó Tề Thiệu là chưởng quầy quản lý một trong những tiền trang của cha ta. Khi Đường gia không còn nữa, những người khác đều kéo nhau đi chỗ khác làm ăn, duy nhất chỉ có Tề Thiệu là ở lại.
Huynh ấy nói: “Lão gia có ơn với ta, ta không thể cứ vậy mà bỏ đi được.”
Ngày đó, huynh ấy mang theo ta cùng mẹ trốn đông trốn tây, sợ chủ nợ tìm được.
Sợ hãi thì sao chứ, cái gì đến cũng phải đến. Chỉ là ta đã sai khi để mọi chuyện liên lụy đến Tề Thiệu.
Cho dù chúng ta trốn đến trấn khác, vẫn bị bọn đòi nợ tìm được, chúng ép ta ký vào khế ước bán thân, bán mình để gán nợ.
Bọn chúng bịt miệng, bịt mũi ta rồi kéo lên xe ngựa, mẹ ta vừa khóc vừa chạy theo, chẳng mấy chốc chẳng còn thấy ai cả.
Vì cứu ta nên Tề Thiệu vội vàng trở về, một mình ngăn cản xe ngựa, xa phu lấy roi ngựa quất cũng không chịu tránh ra.
Huynh ấy xông lên bám vào xe ngựa, bọn đòi nợ không kiên nhẫn, đem Tề Thiệu đánh đến tróc da tróc thịt mà huynh ấy vẫn còn ôm cứng chân người ta không chịu buông tay.
Ta nhân cơ hội nhảy xuống xe ngựa bỏ chạy, ta muốn quay đầu lại xem nhưng ở sau lưng ta Tề Thiệu hô lớn:
“Đừng quay đầu lại! Chạy mau!”
Ta nghe huynh ấy nói xong liền cắm đầu chạy và chạy. Ta trốn bên ngoài mấy ngày mới dám lẻn về nhìn một chút.
Hàng xóm nói, mẹ ta vì đuổi theo xe ngựa không cẩn thận nên rớt xuống vách mà chết. Còn bọn đòi nợ cán chặt đứt chân Tề Thiệu, thiếu chút nữa lại chết thêm một mạng người.
Ta cũng không biết Tề Thiệu đi đâu, chân cẳng như vậy cũng không biết sống chết ra sao.
Sau đó ta đi rất nhiều nơi, vừa làm việc kiếm tiền vừa tìm Tề Thiệu, rốt cuộc lại tìm được huynh ấy ở trấn Bồ Liễu. Vòng đi vòng lại, chúng ta đều quay về chốn cũ.
Tề Thiệu nằm ở trên giường, nhìn ta bận rộn:
“Tiểu Thước, đó có phải là người trong lòng của muội không?”
“Tề ca, đều là quá khứ rồi, đợi một thời gian nữa hai chúng ta thành hôn, có được không?”
“Còn người kia thì sao?”
“Hắn tiền đồ như gấm, một đường trải hoa, rồi sẽ có cô nương xứng đôi với hắn thôi.”
“Tiểu Thước, ta sẽ không cưới muội đâu.”, Tề Thiệu trầm giọng nói.
“Tề ca, huynh nghe muội nói đã, nợ của Đường gia cũng đã trả sắp xong rồi, đợi sau này hết nợ, chúng ta dựng một cái sạp nhỏ, buôn bán kiếm sống qua ngày, cũng không cần phải dãi nắng dầm mưa. Lúc đó chúng ta muốn có con…”
“Ta đã nói là ta không cưới muội!”, Tề Thiệu thô bạo cắt ngang lời ta.
Ta vẫn muốn nói nhưng huynh ấy đã nhắm mắt lại và không muốn nghe nữa.
Đúng vậy, ta biết huynh ấy không muốn cưới ta, không muốn liên lụy ta, nhưng vốn dĩ chính là ta thiếu nợ Tề Thiệu.
Huynh ấy có thể không cần, nhưng ta không thể không trả.
10
Buôn bán đã lâu, cũng sẽ có lúc gặp được cố nhân.
Triệu Viện - một cô nương đã cùng ta bầu bạn nhưng năm còn học chữ trong viện. Nàng vốn dĩ chỉ là nữ nhi của một nhà đồ tể, vì theo học ở viện mà đã gặp được phu quân của mình, sau khi thành thân thì sống một cuộc sống viên mãn vô cùng.
Lúc Đường gia xảy ra chuyện, nàng cũng có biết nhưng đáng tiếc nàng lúc đó chỉ là một tiểu cô nương thấp cổ bé họng, cũng không giúp được gì.
Sau này khi Triệu Viện muốn đi tìm ta thì mới biết ta đã sớm không còn ở trấn Bồ Liễu này nữa.
Triệu Viện mời ta tham gia yến tiệc thôi nôi của ái nữ nhà nàng.
Ở yến tiệc, trong phủ nhà Triệu Viện người ra người vào bận rộn như mắc cửi, có rất nhiều khách mời là thư sinh trước đây đã từng theo học ở viện.
Triệu Viện tay ôm bé con đến cho ta xem, mắt lại đỏ hoe nói với ta:
“Tiểu Thước, trước đây ta vô cùng hâm mộ ngươi có cuộc sống thuận buồm xuôi gió.”
“Trên đời này làm gì có thứ gọi là thuận buồm xuôi gió chứ.”, ta cười cười đáp lời nàng.
“Khi Đường gia sụp đổ, ta vẫn luôn đi tìm ngươi nhưng không một ai biết ngươi đã lưu lạc chốn nào, có biết ta đã lo lắng lắm không?”, Triệu Viện giả vờ tức giận, nhẹ nhàng vỗ vào mu bàn tay ta, nàng vẫn dịu dàng như hồi chúng ta còn bầu bạn trong viện.
Ta liền ỏn ẻn lấy lòng:
“Là ta sai, là lỗi của ta, sau này ta sẽ ở lại trấn Bồ Liễu này luôn, không dám đi đâu nữa, được không?”
Triệu Viện bật cười và nắm lấy tay ta:
“Sao mấy năm nay ngươi không quay về? Còn cha mẹ của ngươi…”
Ta cúi đầu nhưng vẫn không nhịn được cảm giác chua xót nghẹn trong lòng:
“Ta chưa từng về thăm cha mẹ, một lạy trước cha mẹ cũng chưa từng lạy.
Lúc đầu là sợ nên không dám về, sau này thì ta lại tự lừa dối chính mình, ta cho rằng chỉ cần ta không về, cha mẹ vẫn sẽ yên ổn sống mãi, cho dù chỉ sống trong lòng ta mà thôi…”
“Viện Viện, khi cha ta rời xa nhân thế này, đối với ta đất trời này như sụp đổ, trong nhà trước sau đều hỗn loạn, các thúc thúc trước đây luôn rất thương yêu ta thì giờ đây sắc mặt đều thay đổi, hung hăng mắng chửi, giành lấy đồ đạc trong nhà ta.
Mẹ ta cứ khóc mãi, ta cũng không nhịn được muốn khóc theo, mẹ con ta bị đuổi ra ngoài.
Đường gia không còn gì, chỉ còn hai mẹ con nương tựa nhau vậy mà mẹ ta cũng rời xa ta.
Người ta đều nói người chết thì nợ hết, có phải nếu ta trả hết được nợ thì sẽ đem được cha mẹ ta trở về không?”
Triệu Viện thở dài một hơi:
“Lý Hành Chu năm đó đi tìm ngươi khắp nơi, hắn đi từng nhà từng nhà trong trấn Bồ Liễu để hỏi..”
Ta nghe mà ngây người, không dám tin vào tai mình.
“Hắn thậm chí còn dám đến tận nơi gặp chủ nợ của ngươi, mà ngươi cũng biết miệng lưỡi của bọn đòi nợ rồi đó, đâu có sạch sẽ gì. Lý Hành Chu đã phải quỳ xuống cầu xin bọn chúng để hỏi về tung tích của ngươi…
Lúc hắn biết chuyện ngươi xém chút nữa bị bán đi thì hắn gần như phát điên, nếu không phải có người của thư viên Châu phủ kịp thời cản lại thì chắc hắn đã liều mạng với người ta rồi.
Ngươi nghĩ thử xem, một tên thư sinh chân yếu tay mềm như vậy, động tay động chân thì kết quả sẽ ra sao?”
“Sau này hắn bị người ở thư viện Châu Phủ kiên quyết bắt đi vì sợ nếu hắn còn ở lại trấn Bồ Liễu này thì cũng không biết hắn sẽ quậy loạn tới mức nào nữa…”
Triệu Viện vừa nói liền xúc động mà nước mắt dâng trào:
“Mấy năm nay ngươi đã đi đâu mất hả Tiểu Thước ơi…?”
Ta vẫn còn chưa hoàn hồn sau khi nghe Triệu Viện kể chuyện, cứ vậy mà vô thức trả lời:
“Ta đi xuôi về phương Nam, đến phía nam sông Dương Tử, đi ra biển cùng các đoàn tàu. Ta đi nhiều nơi lắm, thậm chí bây giờ cũng không nhớ nổi nữa…
Ta vẫn luôn liều mạng lao vào làm việc và kiếm tiền để trả nợ, ta nào dám quay lại với hai bàn tay trắng chứ…”
“Một tiểu cô nương sao lại dám đi xa như vậy hả? Rốt cuộc ngươi đã chịu biết bao khổ cực rồi?”
“Lý Hành Chu mỗi năm đều sẽ nhờ người hỏi thăm tung tích của ngươi và Đường gia. Ta nghe nói hắn tới thư viện Châu phủ chỉ biết vùi đầu vào học hành, thành tích vô cùng tốt.
Ta còn nghe nói hắn liều mạng muốn thi đỗ Trạng Nguyên nữa, mà đỗ Trạng Nguyên có phải là thứ có thể đem ra để đùa giỡn đâu?”
Từng lời từng lời của Triệu Viên như một con dao nhỏ đang cứa vào lòng ta, khiến ta chết lặng. Tai ta không còn nghe lọt chữ nào, trong đầu chỉ mơ hồ trôi đến một đoạn ký ức.
Ở một ngày nào đó trước đây ta nói đùa với Lý Hành Chu:
“Nếu sao này chúng ta chia ly thì phải làm sao?”
“Nàng chỉ cần đứng yên một chỗ, ta nhất định sẽ tìm được nàng.”
“Vậy nếu như ta không ở một chỗ thì sao? Chàng làm sao để tìm được ta?”
“Vậy thì ta sẽ đứng ở nơi cao nhất chờ nàng, chờ một ngày nàng nhìn thấy ta.”
Ta nhớ lúc ta còn cười nhạo Lý Hành Chu:
“Làm gì có nơi nào cao nhất lại dễ thấy nhất chứ.
Làm sao? Chẳng lẽ chàng định thi đỗ Trạng Nguyên để được cưỡi ngựa diễu phố, gióng trống khua chiêng cho ta thấy sao?”