Tích Xuân FULL

Chương 10



24
Ta siết chặt ngón tay giữ chặt tấm màn.

Từ trong đại sảnh trống vắng, Chu Hoài Châu hét lên: “Hoang đường!”

“Ngươi tưởng trẫm sắp chết nên muốn chọc tức trẫm sao?”

Lan Tiện tiếp tục kiên trì nói: "Thần đã thầm yêu Nguyên Gia quận chúa mười năm rồi. Xin bệ hạ ban hôn cho thần."

Chu Hoài Châu cười lạnh:
"Ngươi từ trước tới nay lòng không tham không muốn, trẫm vốn tưởng rằng ngươi muốn thành thánh nhân, không ngờ ngươi vẫn nhớ nàng ấy."

“Ngươi đã không còn là nam nhân nữa, thậm chí còn không bằng thái giám, đưa nàng đi có ích gì!”

Chu Hoài Châu thật biết cách dày vò người khác.

Lòng ta chợt chùng xuống, ta vén rèm ra, lén quan sát phản ứng của Lan Tiện.

Chàng mặc một chiếc tấm bào quan đỏ rực, khuôn mặt vẫn soái như mọi khi.

Dù ngồi trên xe lăn nhưng chàng vẫn có thái độ ngang ngược, coi thường thiên hạ, khinh thường nói:
"Bệ hạ, người có sợ bản thân sẽ thua kẻ tàn tật này không?"

Những lời nói đó đã xúc phạm bậc thánh nhân, giọng điệu của chàng cực kỳ kiêu ngạo.

Chu Hoài Châu chưa bao giờ bị xúc phạm như vậy, gân xanh trên mặt lộ ra:
“Trẫm ngay cả khi long trời lở đất cũng phải để A Lộ cùng chôn!”

"Trẫm cùng nàng sinh ra cùng chăn, chết chôn cùng chỗ, thân thể của nàng ngươi đều không xứng!"

Sắc mặt Lan Tiện bình thản:
“Ba năm trước, thần đã chỉnh sửa luật lệ của triều chính chúng ta, bãi bỏ tục lệ mai táng xấu xa, lời nói của bệ hạ là trái pháp luật.”

Chu Hoài Châu tức giận đến thở dốc, hồi lâu không nói được một lời.

"Bệ hạ không đồng ý cũng không sao, thời gian sau thần sẽ nghĩ biện pháp, vi thần cáo lui."

Ta ngẫm nghĩ về ý nghĩa lời nói của chàng.

Thời gian sau có nghĩa là gì?

Đó là sau cái chếc của Chu Hoài Châu.

Chàng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất, ngang nhiên sỉ nhục hoàng đế, một cách ngạo mạn và thô thiển.

Đây có phải là Lan Tiện dịu dàng như ngọc mà ta biết không?

Biết Chu Hoài Châu sẽ không đồng ý, lúc sắp chếc vẫn muốn xin ban hôn.

Đây là cách trả thù của chàng.

Chu Hoài Châu tức giận đến không nhịn được ho khan, dùng hết sức mà hét lên:
"Tới đây! Giết Lan Tiện! Chặt đầu hắn!"

Các thái giám và cung nữ nghe động tĩnh liền đi vào, nhìn nhau, không ai dám cử động.

Mọi người đều biết rằng hoàng đế sắp không qua khỏi.

Lúc này còn tuân chỉ đi hại Lan Tiện, nên đi hay không?

Ta mở rèm bước ra ngoài và ra lệnh:
"Bệ hạ đang ngủ rồi. Vừa rồi người đang nói mớ. Lui xuống đi."

Họ thở phào nhẹ nhõm rồi vội vã rời đi.

Chu Hoài Châu hận ý nhìn ta, lồng ngực kịch liệt phập phồng, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Thật lâu sau, chỉ có một tiếng thở dài.

"Được thôi."

"A Lộ, trẫm biết nàng đã uống canh tránh thai và không muốn sinh cho trẫm một đứa con trai. Và người hạ độc cây anh túc cũng là nàng, phải không?”

Ta ngạc nhiên nhìn hắn, hắn mỉm cười cay đắng:
"Trẫm không cho người tiếp tục điều tra, bởi vì trẫm sợ sẽ phát hiện là nàng. Chỉ cần không điều tra, trẫm có thể tiếp tục lừa dối chính mình cùng người khác, cho rằng trong lòng nàng có trẫm."

"Cho dù nàng có hại trẫm, trẫm cũng sẽ không để nàng chếc."

Khi một người sắp chếc, lời nói cũng rất hay.

Ngày hôm đó hắn đã nói chuyện với ta rất lâu.

Hắn nói rằng hoàng đế có địa vị cao, và những người xung quanh đều tâng bốc, tôn trọng và kính sợ, nhưng đều là muốn lợi dụng để chiếm đoạt những thứ khác.

Ta là người duy nhất chưa bao giờ rời bỏ hắn trong thời điểm khó khăn nhất.

Nếu không có ta, hắn sẽ không thể sống sót trở về cung điện, kế vị hoàng đế.

Bên ngoài trời đang mưa nhẹ, Chu Hoài Châu rưng rưng nước mắt, giọng nói dần dần yếu ớt.

Cuối cùng, hắn hỏi ta với giọng gần như cầu xin: "A Lộ, đừng đi với hắn, được chứ?"

Ta rút tay lại, không trả lời.

Gió lạnh xuyên qua khe cửa cung điện ùa vào, thuốc nấu chín đã nguội lạnh.

Tiếng chuông báo tử vang lên, thái giám toàn cung quỳ xuống đất.

Ta bước dưới mưa một mình, lòng thấy hiu quạnh.

Ta nghĩ đến những từ ta đã đọc trong sách trước đây:
“Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu, mãn thành xuân sắc cung tường liễu
Đông phong ác, hoan tình bạc
Nhất hoài sầu tự, kỷ niên ly tác
Thác! Thác! Thác!
Xuân như cựu, nhân không sấu, lệ ngân hồng ấp giao tiêu thấu.
Đào hoa lạc, nhàn trì các,
Sơn minh tuy tại, cẩm thư nan thác.
Mạc! Mạc! Mạc”
(Trích Thoa đầu phượng - Lục Du)

25
Tân hoàng đế lên ngôi, Lan Tiện được phong làm quân sư của hoàng đế.

Ta đã yêu cầu một sắc lệnh từ vị tân hoàng đế. Ta nói rằng tôi xuất thân khiêm tốn và không có đóng góp gì đáng kể cho đất nước. Ta yêu cầu tước bỏ danh phận quận chúa, xin ra khỏi cung điện.

Tiểu hoàng đế có vẻ bối rối: "Nhưng, thưa cô cô, trẫm đã đồng ý với tiên sinh, ban hôn sự với cô rồi.”

Vốn tưởng rằng ngày đó Lan Tiện nói trước mặt Chu Hoài Châu, thuần túy là để trả thù.

Ta không ngờ huynh ấy thực sự làm vậy.

Ta tự nhốt mình trong Cung Diệu Hoa, đóng kín cửa vài ngày.

Cho đến khi Lan Tiện đích thân đi tới cửa.

Giữa ta và người ta nhớ nhung chỉ có một cánh cửa, mà ta lại rụt rè, không dám gặp chàng.

"Lộ Nhi, ta tới đưa muội về nhà."

Ta trốn trong tủ không dám ra ngoài.

"Lộ Nhi, ngươi ở đâu?"

Chàng lúc mới bước vào thì rất vui, nhưng sau đó không tìm được ta, liền hỏi cung nữ riêng của ta thì biết ta vẫn đang ở trong điện. Huynh ấy nghĩ ta đang trốn tránh, không chịu gặp huynh ấy nên đã rất hoảng sợ.

“Lộ Nhi, nàng không muốn thành thân với ta sao?"

Vẫn không có hồi âm.

Ta trốn vào tủ, nín thở và tập trung, cảm thấy bối rối. Chàng im lặng hồi lâu, cuối cùng dường như thực sự bỏ cuộc:

"Chân ta có tật, nàng đi theo ta thật sự bất công. Xin lỗi, ta còn chưa hỏi ý kiến ​​của nàng. Ta sẽ đi thỉnh cầu bệ hạ, rút lại lệnh.”

Khi ta nghe tin chàng sắp rời đi, ta nhanh chóng đáp: "Không phải!"

"Ta danh phận vẫn là quận chúa, mọi người đều biết ta là nữ nhân của Chu Hoài Châu. Nếu không có danh phận, thì đã không tính làm gì."

"Thân ta đã vậy rồi. Ta đã là phế nhân rồi. Ta cũng đã gần ba mươi rồi. Ta hai mươi chín tuổi, ta chưa thành thân, nàng cũng chưa gả, tại sao không được?"

Ta không nói lại chàng, nhưng ta vẫn không dám ra ngoài gặp huynh ấy.

Hắn không biết mình bị kích thích gì, liền đánh mạnh vào mình:
"Đều là lỗi của ta, chân của ta không đủ khỏe, đã nhiều năm như vậy vẫn không khá hơn chút nào, ngay cả cô nương mà ta thích cũng chán rồi."

"Nếu không được, thì để mọi thứ kết thúc đi!"

Một tiếng động lớn vang lên, xe lăn ngã xuống, Lan Tiện kêu lên tiếng đau đớn khó chịu.

Ta sợ đến mức vội vàng mở cửa tủ: "Lan Tiện!"

Sau đó ta nhận ra mình đã bị lừa.

Thứ rơi xuống đất chính là chiếc ghế bên cạnh chàng.

Lan Tiện ngồi thẳng trên xe lăn, mỉm cười nhìn ta và dang rộng vòng tay về phía ta.

"Lộ Nhi, tới đây."

Lừa dối.

Ta xấu hổ và khó chịu, cơ thể ta không chịu vâng lời bước về phía chàng.

Mới đi được một hai bước, đột nhiên bị chàng kéo vào trong vòng tay.

“Đừng trốn tránh ta.”

Hơi thở chàng nặng nề, áp sát vào mặt ta, đầy yêu thương, dường như có hàng ngàn lời muốn nói.

Cung nhân nghe thấy động tĩnh liền xông vào:
"Quận chúa, chuyện gì đã xảy ra vậy?"

Ta nhanh chóng đứng dậy khỏi vòng tay của Lan Tiện.

Lan Tiện kéo ta lại, hô: "Lui xuống!"

Cánh cửa đóng lại, cung điện lại trở nên im lặng.

Ta nằm trong vòng tay của Lan Tiện và có thể nghe thấy nhịp tim dữ dội của huynh ấy.

Ta vẫn còn chút mơ màng, cứ như một giấc mơ vậy.

"Lan Tiện..."

Trước khi kịp nói, chàng cũng không nói gì.

Lan Tiện một tay ôm chặt eo ta, tay kia giữ sau đầu ta và hôn ta thật mạnh.

Hương lan mười năm, vẫn chưa thay đổi.

Chúng ta đã xa nhau mười năm nhưng ngọn lửa trong tim chưa bao giờ tắt.

Gió xuân thổi tới, trong phút chốc nó trở thành ngọn lửa thảo nguyên.

Sau đó, ta từ từ nhắm mắt lại, chủ động đặt tay lên cổ chàng, hơi hé môi, để chàng tấn công.

Môi chàng mềm mại, lông mi rất dài, run rẩy nhẹ nhàng như cánh bướm.

Nụ hôn quá dài, ta không thể thở được.

Chàng vẫn chưa xong, một lúc lâu sau mới buông ta ra, thở nhẹ vào tai ta, khàn giọng nói:

"Ngày tốt đã định, sính lễ đã chuẩn bị, ta cũng mang theo y phục tới, nàng có thể thử xem có vừa người không."

26
Vào ngày ta thành hôn, Thái hậu đã tặng ta của hồi môn rất hậu hĩnh, cười nói: “Lan Tiện tiên sinh đối với Thôi gia rất tốt, của hồi môn cũng là một chút tâm ý của ta.”

Khi đó Chu Hoài Châu sợ hãi Định Quốc công phủ, một ngày nào đó muốn tiêu diệt họ.

Lan Tiện lặng lẽ khuyên can, quan lại với hoàng đế không nên đấu nhau, tốt hơn là nên chủ động nhượng bộ, bảo vệ lực lượng.

Huynh đệ Thôi gia chỉ là diễn một vở kịch đấu nhau.

Ta lợi dụng tình thế nói: “A Lộ to gan, muốn xin Thái hậu một của hồi môn khác."

"Thứ gì?"

“Là thiên đế thánh chỉ!”

Thái hậu sững người.

Ta biết rất rõ Chu Hoài Châu.

Quá khứ giữa ta và Lan Tiện là cái gai suốt đời trong lòng hắn.

Hắn phong Lan Tiện lên làm thừa tướng, sao có thể không có đề phòng?

Thái hậu nheo mắt lại, cười trêu chọc nói:
"Muội còn chưa kết hôn, mà đã lo lắng cho phu quân của mình rồi."

Ta sẽ không vòng vo với cô ấy:
"Thiên đế có để lại cho ta một di chỉ, Thái hậu có xem qua chưa?"

Trong ánh mắt sửng sốt của cô ấy, tôi bình tĩnh đọc nội dung sắc lệnh:
“Thái tử còn trẻ, đất nước còn nhiều hiềm nghi, để ngăn chặn tai họa do tư thần gây ra lúc trước, Thôi hoàng hậu, có thể bị giết.”

Thái hậu loạng choạng lùi lại hai bước, sắc mặt tái nhợt.

"Di chiếu ở đâu?"

Trong cung điện không an toàn nên ta giao di chiếu cho Lan Tiện.

Khi Lan Tiện đến rước ta, chàng đã mang theo di chiếu của triều đình.

Chàng đang ngồi trên xe lăn, mặc hôn phục màu đỏ, đội mão vàng cao trên đầu, đẹp đến mức không thể rời mắt.

"Vi thần không tham quyền, nếu Thái hậu sợ vi thần, vi thần có thể từ chức."

“Cũng xin Thái hậu cho thần có thể dạy Bệ hạ phương hướng, chừa cho thần một con đường sống.”

Ta ở trong cung nhiều năm như vậy, còn có gián điệp của riêng mình.

Vài tháng trước khi Chu Hoài Châu qua đời, Thôi Uyển Ngọc bí mật giả viết di chỉ.

Viết rằng:
"Lan Tiện có thể làm quân sư cho hoàng đế, trợ giúp triều chính, chờ triều đình ổn định, giết hắn."

Cô ta lo lắng sau này Lan Tiện sẽ quá mạnh, khó kiểm soát nên đương nhiên muốn giữ tốt cục đại này.

Nhưng cô không ngờ Chu Hoài Châu lại để lại di chỉ giết chếc cô.

Tâm hoàng đế khó đoán, thậm chí còn âm mưu chống lại thê thiếp của mình.

Lúc đầu cô suy sụp nhưng sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại và đưa ra lựa chọn tốt nhất cho mình.

Cả hai bản di chúc đều bị ném vào lửa cùng một lúc.

Dưới sự chứng kiến ​​của ba người, nó đã biến thành tro bụi.

Khi Thái hậu tiễn ta ngồi trên kiệu, nụ cười trên mặt bà rất trang nghiêm và tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

27

Trong phòng tân hôn, ta vui vẻ kiểm tra danh sách quà tặng và tìm thấy một đống đồ dùng kỳ lạ được đựng trong một chiếc hộp tinh xảo.

"Đây là gì?"

Lan Tiện ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt kỳ lạnói: "Không cần thiết.”

"Cái này dùng để làm gì?"

Chàng vẫn im lặng, với vẻ mặt đỏ bừng không tự nhiên.

Ta chợt nhớ ra điều gì đó.

Mọi người đều nói rằng cơ thể huynh ấy bị thương, nhưng khi huynh ấy ôm ta và hôn ta ngày hôm đó ở Cung Diệu Hoa, dường như có thứ gì đó đã chạm vào ta.

Lan Tiện nhanh chóng nhìn thấy sự kinh ngạc trong mắt ta, cười nói: "Sao nàng lại nhìn ta như vậy?"

Ta nâng cằm lên và nói: "Ta tự nhiên thấy chàng rất soái”

"Việc đó vẫn còn khó với ta lắm"

Chàng ngồi trên xe lăn, vẻ mặt có chút đau khổ.

Các đường nét trên khuôn mặt của chàng rất thanh tú, dưới sự chiếu sáng của nến rồng phượng, đường quai hàm mịn màng trên khuôn mặt chàng càng thêm anh hùng. Cùng với đôi mắt phượng, huynh ấy đẹp như một vị thần.

Làm sao một mỹ nam như vậy lại có thể xuống trần gian để mặc hôn phục và thành hôn với ta?

Ta vui vẻ nghĩ, bước tới ôm mặt chàng nói:
"Đừng cử động."

Huynh ấy thực sự không cử động. Ta dùng ngón tay lấy một ít son từ môi, thoa nó lên giữa trán của huynh ấy.

"Như này đẹp hơn, giống như một vị Bồ Tát nhỏ."

Đôi mắt của Lan Tiện lăn tròn, chàng đặt tay lên cánh tay ta: “Cởi y phục giúp ta.”

"Ừm."

Chàng nằm xuống giường, sốt ruột ôm lấy ta: “Bây giờ ta muốn thổ lộ một điều với phu nhân.”

"Hả?"

"Thân thể ta bị bệnh và không thể làm gì được. Ta là người đã lan truyền tin đó. "

"..."

"Thật ra ta có thể."

"..."

Lan Tiện có chút áy náy nhìn ta: “Nhưng vết thương ở chân là thật, sẽ có chút bất tiện.”

Ánh mắt chàng nhuốm đầy dục vọng, khiến ta đỏ mặt và cảm thấy nóng bừng.

Ta hiểu rồi.

Phải tự thân làm.

Ta cắn môi dưới, lặng lẽ kéo rèm giường xuống.

Từng bộ y phục bay ra khỏi giường.

Những ngón tay chàng trượt trên làn da trần của ta một cách khéo léo đến mức kích thích, không thể ngăn mình được.

Ta nằm trên người chàng, cơ thể mềm mại như suối.

Ta khẽ thở dài: “Lan Tiện…”

Giọng anh khàn khàn: “Gọi ta là phu quân.”

"Phu quân."

Ngọn nến đỏ cháy đến rạng sáng, hàng ngàn giọt nước mắt rơi xuống.

Lan Tiện từng nói: “Khi hai chúng ta ở bên nhau, chúng ta đã có một gia đình”.

Chàng đã làm cho ta một ngôi nhà trông giống như ta mong muốn.

Trước nhà trồng hoa, sau nhà có trúc, trên bãi cỏ có sáu chú thỏ con.

Gió xuân ấm áp, hai con én bay về.

Vạn vật đều đáng yêu.