Tiên Nghịch

Chương 1078: Man hoang đại lục



Lời nói của Tôn Vân đã ứng nghiệm, chỉ trong thời gian ba ngày ngắn ngủi Vương Lâm đã luyện đan mười sáu lần. Ngoài lần đầu tiên và lần cuối cùng thì tất cả đều thất bại, mỗi lần thất bại hắn đều lặng lẽ truy tìm nguyên nhân, sau đó đi ra khỏi phòng để tiếp tục hái thảo dược.
 
Nhìn thấy khoảng sân trồng thuốc nhỏ ba ngày trước vẫn sinh cơ bừng bừng, lúc này hầu như đã trở thành mảnh đất hoang vu, Tôn Vân cũng cảm thấy có chút khó chịu, vành mắt đỏ lên. Mảnh sân trồng thuốc nhỏ này chứa đựng nhiều tâm huyết của nàng, ngày xưa dù chính mình luyện đan cũng rất chú ý chọn lựa nên cũng không tiêu hao quá nhiều.
 
Nhưng chỉ trong ba ngày mà dược thảo đã hầu như không còn. Tuy ba ngày nay không xảy ra tiếng nổ đan dược trùng kích giống như lần đầu tiên, dù có thể hủy diệt hơn phân nửa vườn thuốc những cũng tốt hơn rất nhiều so với tính cảnh tra tấn lúc này.
 
Nhìn qua tình cảnh trước mắt làm Tôn Vân cảm thấy vô cùng sầu muộn, nàng nhìn về căn phòng phía trước mà không sinh ra chút cảm tình nào. Cuối cùng nàn cũng không thể chịu đựng nổi, vọt tới đẩy cửa phòng ra. Nàng nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang khoanh chân ngồi trong phòng luyện đan, đang cầm trong tay một viên đan dược thành phẩm.
 
Đặc biệt là tên Tằng Ngưu kia lại đang nhìn đan dược nở nụ cười làm Tôn Vân cảm thấy vô cùng đáng giận. Nụ cười này rơi vào mắt Tôn Vân làm lửa giận trong mắt nàng tăng vọt trong nháy mắt:
 
- Tằng Ngưu!
 
Tôn Vân nghiến răng nghiến lợi rồi hít vào một hơi thật sâu. Nàng nghĩ đến những suy đoán về tu vi của đối phương mà bắt buộc phải áp chế lửa giận xuống. Nàng liên tục nói với chính mình không nên tức giận, không nên… Tôn Vân dịu dàng vuốt vài sợi tóc vương trên má ra phía sau rồi dịu dàng nói:
 
- Tằng Ngưu, chúc mừng người cuối cùng cũng luyện thành đan dược, có thể cho ta xem qua được không?
 
Đã trải qua hơn mười lăm lần thất bại, đã hao tổn rất nhiều dược thảo trong sân, vất vả lắm mới luyện thành một viên đan dược. Trong lúc đó Thú hồn cũng trải qua hơn mười lăm lần dung hợp, cuối cùng Thú hồn thậm chí còn thấy được cảm giác quay trở về còn đau khổ ghê gớm hơn cả tử vong khi dung hợp, hận không thể giúp Vương Lâm lập tức thành công "giúp mình bớt đau khổ" Nhìn viên đan dược trong tay, Vương Lâm rất cảm khái. Thuật luyện đan của Vân Hải cùng Thú hồn dung hợp lại thì cần phải chú ý rất nhiều thứ, những điều này trên ngọc giản cũng không ghi lại rõ ràng, bắt buộc chính người luyện đan phải tự hiểu ra.
 
Khoảnh khắc Vương Lâm nghe được lời nói của Tôn Vân thì vô thức đưa tay lên sờ mũi. Lúc này ánh mặt trời thuận theo cơ thể Tôn Vân làm Vương Lâm nhìn thấy dược viên bên ngoài đã trở nên hoang tàn. Với thể diện một nghìn năm của hắn cũng không thể kìm được phải tức giận.
 
Vương Lâm vung tay phải lên ném đan dược cho Tôn Vân. Hắn đang muốn nói thêm điều gì đó nhưng lập tức bị cắt đứt bởi một tiếng hét chói tai.
 
Tôn Vân mở to mắt nhìn chằm chằm vào viên đan dược trong tay, cuối cùng cũng không thể khống chế được lửa giận trong lòng. Khoảnh khắc này cái gì gọi là bóng người tóc trắng, gì là phong độ thư thái, tiền bối tu vi cao thâm đều bị nàng quăng ra khỏi đầu. Sau ba ngày tra tấn, Tôn Vân phải trơ mắt nhìn những dược thảo mình vất vả trồng trọt những năm gần đây bị người ta hái mất từng cây một.
 
Nhưng cuối cùng chỉ luyện chế ra một đan dược cấp ba, dù đan dược cấp ba cũng rất quý, rất cần thiết cho tu sĩ cảnh giới Dương Thực. Nhưng dược thảo trong dược viên này cũng đủ để luyện chế ra đan dược cấp bốn, nếu được Lý sư thúc luyện chế thậm chí cũng có khả năng thành công tạo ra đan dược cấp năm.
 
- Tằng Ngưu! Ngươi trả dược thảo lại cho ta!
 
Vành mắt Tôn Vân đỏ hồng, nàng ngẩng đầu muốn tranh luận với Vương Lâm, nhưng khi ngẩng đầu lên thì phát hiện căn phòng đã trống không, đã không còn hình bóng của Tằng Ngưu.
 
Thân ảnh Vương Lâm huyễn hóa ra trên bầu trời Mạc La đại lục. Hắn lại dùng tay sờ sờ mũi, trên mặt lộ ra một nụ cười khổ, giọng nói của Tôn Vân vẫn còn mơ hồ quanh quẩn bên tai:
 
- Thôi bỏ, không phải chỉ là một dược viên nho nhỏ thôi sao… Vương Lâm lắc đầu, thân thể lóe lên rồi hóa thành một luồng cầu vồng phóng thẳng vào không trung, trong nháy mắt đã biến mất nơi cuối chân trời.
 
Tầng ánh sáng phòng bộ trên Mạc La đại lục đã bị phá vỡ, hiện ra trước mắt Vương Lâm chính là một biển mây tinh cầu dày đặc. Đạo quán của Quy Nguyên Tông trong ngọc giản ngoài luyện đan thuật và linh thú thuật còn có một bản đồ tinh cầu của tinh vực cấp năm trong Mạc La đại lục. Khi Vương Lâm nghiên cứu bản đồ thì phát hiện ra tinh vực cấp năm trong biển mây tinh cầu, ngoài chuyện là một đại lục làm người ta biết được có tu sĩ tồn tại, còn có tên là Man Hoang đại lục.
 
Man Hoang tinh này và Lôi Vũ là hai vực giống nhau, nhưng Man Hoang đại lục được che dưới những đám mây lại không có hắc tháp bảo vệ mà hoàn toàn bị tinh vụ bao phủ. Nơi đây cũng trở thành một địa phương tụ tập của những hung thú khát máu, tất cả bị trí trên Man Hoang đại lục đều có rất nhiều mãnh thú. Cũng có một vài dược thảo quý sinh trưởng trên mảnh đại lục này.
 
Vương Lâm dựa theo bản đồ tinh cầu trong đầu rồi hóa thành cầu vồng trực tiếp phóng vào trong sương mù dày đặc phía trước. Trên đường phi hành tinh vụ giống như những đám mây che mất tầm mắt đồng thời cũng làm thần thức không thể tản rộng ra bên ngoài. Đặc biệt là người chưa từng quen thuộc Vân Hải tinh vực như Vương Lâm nên tốc độ của hắn cũng không khỏi hơi chậm lại.
 
Mạc La khá gần Man Hoang đại lục, những năm gần đây hung thú trên Mạc la cũng càng lúc càng thưa thớt, cũng dần trở thành vị trí thực nghiệm của đệ tử Quy Nguyên Tôn. Nơi đó mãnh thú không nhiều, mà phần lớn lại đều là cấp thấp hoặc không cấp bậc, dù là dược thảo cũng sớm bị người khác lấy đi sạch sẽ.
 
Tất nhiên nơi đó không được Vương Lâm lựa chọn, mục tiêu của hắn chính là Man Hoang đại lục ở phía xa hơn một chút. Nơi đó có mãnh thú tồn tại, vì tu sĩ đến đây không nhiều lắm cho nên vẫn giữ lại được rất nhiều dược thảo.
 
Trong lúc phóng về phía trước, tốc độ của Vương Lâm càng lúc càng nhanh, thỉnh thoảng trong sương mù lại lóe lên những luồng hào quang. Lúc này hình bóng của hắn cũng đã phá vỡ tầng mây xuất hiện ở phương xa, thần thức của hắn tuy không thể bùng rộng ra ngoài, còn chưa đến ngàn trượng, nhưng dù là tu sĩ Khuy Niết ở đây cũng chỉ có thể tản thần thức ra được trăm trượng mà thôi, mà ngàn trượng cũng chỉ có tu si Tịnh Niết mới làm được. Trên đường đi thần thức của Vương Lâm cũng phát hiện rất nhiều mãnh thú kỳ dị, những con thú này phần lớn đều có bộ dạng âm trầm và kỳ quái, khi mở miệng ra thì có thể nhìn thấy rất nhiều răng nanh sắc nhọn, mùi tanh tưởi phả thẳng vào mặt.
 
Có những mãnh thú màu hồng giống như rồng nhưng thân thể chỉ được mười trượng mà tốc độ lại nhanh như tia chớp. Loại thú này rõ ràng sống thành đàn, khi xuất hiện thì từ vài chục đến vài trăm, giống như từng tia chớp hồng sắc lóe lên rồi xuyên qua sương mù.
 
Còn có những mãnh thú giống như U Minh thú Vương Lâm được gặp trên La Thiên, nhưng rõ ràng thân thể nó đã rút nhỏ lại rất nhiều lần, chỉ còn khoảng vài trăm trượng. Tốc độ của loài thú này không nhanh nhưng nếu nó đi về phía trước thì những mãnh thú lóe lên như tia chớp hồng sắc cũng phải tránh thật xa.
 
Còn có những linh thú màu đen giống như nòng nọc như ẩn như hiện trong sương mù rồi bùng ra từng luồng uy áp nặng nề. Nhưng khi những hung thú này tiến vào trong phạm vi thần thức của Vương Lâm thì phần lớn đều chấn động cơ thể, tất cả đều vội vàng lui về phía xa, tránh xa thật xa.
 
Trong lúc tăng tốc hai mắt Vương Lâm chợt lóe, tay phải vung về phía trước, túi trữ vật lập tức mở ra. Khi thân thể hắn di động thì những tiếng vo ve lại trở nên vang vọng, Văn Thú lại phóng ra.
 
Mười mấy con Văn Thú tản ra bay lượn khắp bốn phía phát ra những âm thanh vo ve, lộ ra vẻ vô cùng vui sướng. Đặc biệt là Văn Thú màu tím của Vương Lâm, nó bay tới bay lui khắp bốn phía giống như chim sẻ.
 
Thân thể Vương Lâm chợt lóe rồi ngồi hẳn trên lưng Văn Thú vương. Không chờ Vương Lâm phân phó, Văn Thú này lập tức phóng thẳng về phía trước mang theo một đám đồng bạn phía sau bay xuyên qua sương mù.
 
Thời gian trong tinh vực trôi qua giống như vĩnh hằng, nếu kẻ nào không chú ý thì rất khó phát hiện ra. Dù sao ở đây cũng không có ngày đêm xoay chuyển, chỉ có những luồng sương mù mơ hồ chậm rãi chuyển động.
 
Vương Lâm thầm tính toán, ba ngày sau với tốc độ của hắn đã rời khỏi Mạc La đại lục rất xa, hắn hướng về phía Man Hoang đại lục, một vị trí được đánh dấu nguy hiểm trên bản đồ tinh cầu liên tục tiếp cận.
 
Không lâu sau một bóng đen khổng lồ xuất hiện trong thần thức Vương Lâm giống như có thể che mờ cả bầu trời. Trong nháy mắt khi hắn tiến đến gần thì mơ hồ có từng tiếng gầm rống truyền ra.
 
Ánh mắt Vương Lâm trở nên lấp lánh, Văn Thú bên dưới lại lộ ra vẻ cảnh giác. Khi liên tục tiếp cận thì bóng đen kia lại càng rõ ràng, đây đúng là một Man Hoang đại lục khổng lồ.
 
Vương lâm nhảy xuống từ trên lưng Văn Thú. Hắn phá vỡ sương mù đặt hai chân lên mặt đất đại lục. Hắn đưa mắt nhìn lại, chỗ này giống như tinh không, tất cả đều là sương mù. Nếu không phải dùng thần thức có thể nhìn thấy được mọi vật, nếu không phải hai chân đang đạp trên mặt đất thì rất khó nhận ra sự khác biệt của tinh cầu này. Không gian bốn phía rất yên tĩnh, chỉ có những tiếng kêu, tiếng gầm rống của mãnh thú mơ hồ truyền đến từ phương xa, có thể nói địa phương này không yên ổn giống như những gì hắn từng thấy.
 
Dưới chân là đất cát đen bóng, Vương Lâm giẫm chân lên rồi tiến về phía trước không nhanh không chậm. Dần dần trong thần thức hắn xuất hiện một khu đổ nát, nơi này rõ ràng đã từng là thành trì của phàm nhân, nhưng hiện nay lại không có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống. Thậm chí trên nhưng bức tường hoang tàn còn có rất nhiều vết máu đỏ đã khô.
 
Đúng lúc này đột nhiên có một bóng đen từ trong đống đổ hoang tàn lao ra, nó mang theo tiếng gầm rống và một mùi tanh phóng thẳng về phía Vương Lâm. Bóng đen kia chỉ nhỏ vài trượng nhưng tốc độ lại nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đến sát bên Vương Lâm.