Tiên Nghịch

Chương 1199: Thiên Nghịch biến mất



Khoảnh khắc này trên trời dưới đất, trái phải trước sau đều bị tấm màn cấm chế Vương Lâm thi triển ra bao phủ toàn bộ, phong tỏa tất cả vào bên trong giống như một hình cầu bùng ra rồi nhanh chóng ngưng tụ lại.
 
Lão già trong ánh hào quang của ngọc bội đã lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhưng lúc này ngọc bội đột nhiên truyền ra tiếng gầm rống, một luồng sương mù đen từ trong ngọc bội bùng ra hóa thành một con rết có thân thể trăm trượng.
 
Con rết này toàn thân đen kịt, trên lưng có hai đường màu vàng cực kỳ dữ tợn.
 
Sau khi con rết xuất hiện thì lập tức xoay mạnh người lại phun ra một đám sương độc hướng về phía Vương Lâm đang truy kích phía sau. Trong đám sương mù này ẩn giấu những chất kịch độc, khi sương mù đánh thẳng vào tấm màn cấm chế thì phát ra những tiếng nổ ầm ầm rồi tan vỡ.
 
Hai mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thân thể không ngừng lại mà phóng thẳng về phía trước. Hắn nâng tay phải chỉ lên trời rồi quát lớn:
 
- Sấm sét trong thiên địa, nghe lời kêu gọi của ta.
 
Khi lời nói của Vương Lâm vừa rời khỏi miệng, đột nhiên sấm sét vô tận ầm ầm xuất hiện trên bầu trời Mạc La đại lục. Lúc này sấm sét hóa thành từng luồng sáng cực kỳ khủng bố, thay thế tất cả mọi vật trong thiên địa rồi ầm ầm hạ xuống phóng thẳng về phía con rết được ngọc bội huyễn hóa ra.
 
Con rết dữ tợn này ngửa mặt lên trời gào thét, xuất hiện dấu hiệu muốn liều mạng. Khoảnh khắc khi sấm sét phóng đến thì tình cảnh quỷ dị lại xuất hiện, trong ngọc bội lại bùng ra sương đen, trong làn sương huyễn hóa ra sáu con rết với thân thể trăm trượng.
 
Lúc này tổng cộng đã có bảy con rết điên cuồng gào thét làm sương mù độc bao phủ khắp thiên địa, tất cả sương mù đồng loạt đánh thẳng vào sấm sét.
 
Những âm thanh vang vọng khắp thiên địa, những tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong bảy con rết có ba con tan vỡ thân thể hóa thành hư vô. Lúc này bốn con rết còn lại đều nhanh chóng lui ra phía sau.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, thân thể trực tiếp xông ào ào vào trong sấm sét, tay phải hắn nâng lên vỗ mạnh về phía trước. Một tiếng nổ khủng bố vang lên, có hai con rết tan vỡ.
 
Hai con rết cuối cùng phát ra những tiếng gầm rống khàn khàn rồi nhanh chóng được thu hồi vào trong ngọc giản.
 
Nhưng Vương Lâm sao lại để chúng nó trở về, tay phải hắn vung lên, khe nứt không gian trữ vật đột nhiên xuất hiện rồi lập tức bay ra hai thanh đoản kiếm. Hai thanh kiếm phóng đi như tên bắn rồi đâm thẳng vào hai con rết.
 
Những tiếng nổ ầm ầm lại trở nên vang vọng, hai thanh đoản kiếm hóa thành kiếm quang đảo qua, thân thể hai con rết đều đã chết, cấm chế Vương Lâm thi triển ra ở bốn phía đã không còn gì ngăn cản mà điên cuồng ngưng tụ lại. Cấm chế hoàn toàn phong tỏa ngọc bội làm cho nó không thể nào bỏ chạy.
 
Hàng loạt thần thông trước đó của Vương Lâm đã đủ giết chết tu sĩ Toái Niết trung kỳ, nhưng lúc này dù phá hủy bảy con rết nhưng ngọc bội vẫn không bị tổn thương.
 
Vương Lâm càng nhìn về phía ngọc bội thì càng cảm thấy vật này bất phàm, tất nhiên nó là một loại pháp bảo nào đó cực kỳ khủng bố. Khi Vương Lâm tính toán sinh cơ thì hình ảnh xuất hiện cuối cùng chính là tên Lưu Kim Bưu này, xem ra Vương Lâm đã nắm chắc mười phần sinh cơ của chính mình có liên quan chặt chẽ đến ngọc bội kia.
 
Lúc này Vương Lâm tiến ra một bước trong cấm chế phong ấn, hắn phóng đến gần vầng hào quanh ngọc bội rồi nâng tay phải lên muốn chụp lấy. Nhưng khoảnh khắc này lại có một ngọn lửa khủng bố từ trong ngọc bội gào thét phóng ra.
 
Sương đen trong ngọc bội lại quay cuồng, một con rết có thân thể cả ngàn trượng phóng ra. Lúc này vì khoảng cách giữa Vương Lâm và ngọc bội quá gần nên khi con rết vừa được huyễn hóa hầu như đã dám chặt lấy người Vương Lâm. Con rết mở rộng miệng phun ra một luồng khói đọc, sau đó lại hướng về phía Vương Lâm mà thôn phệ.
 
Đúng lúc này vẻ mặt Lưu Kim Bưu trong ngọc giản trở nên cực kỳ dữ tợn, lão hét lớn:
 
- Ngọc bội, nuốt hắn đi! Hắn là lão quái Toái Niết, trên người rất nhiều bảo vật và nguyên tinh, nuốt hắn lão phu cũng chẳng cần cái gì, tất cả đều đưa cho ngươi.
 
Khoảnh khắc khi con rết ngàn trượng hung hăng phóng đến thôn phệ, vẻ mặt Vương Lâm vẫn không có bất kỳ thay đổi nào. Với tâm trí của hắn, vì sao lại không đề phóng ngọc bội này được. Khoảnh khắc khi con rết ngàn trượng phóng đến bên người, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên rồi há miệng gầm lên một tiếng.
 
- Grào!
 
Đây không phải là tiếng gào của tu sĩ mà chính là tiếng rống Cổ Thần. Vương Lâm thân là vương tộc Cổ Thần đã gần lục tinh, tiếng gầm này kinh thiên động địa, giống như ngay cả thiên cũng xuất hiện một lỗ thủng.
 
Mặt đất chấn động ầm ầm, rất nhiều ngọn núi ở phương xa ầm ầm tan vỡ, nước trên dòng sông cũng xoay chuyển ngược lại và phát ra những tiếng gầm rống.
 
Tiếng rống của Cổ Thần phối hợp với tu vi của Vương Lâm cộng với khoảng cách gần như vậy có thể trực tiếp đánh tan cả tu sĩ Toái Niết, có thể làm cho thân thể tu sĩ Toái Niết tan vỡ thân thể, có thể làm cho tâm thần tu sĩ Toái Niết trung kỳ chấn động phun máu tươi và trọng thương.
 
Tiếng gầm này có thể làm cho hai tai tu sĩ Toái Niết hậu kỳ nổ lên vang vọng, thất khiếu chảy máu, mất đi tất cả cảm ứng. Dù là tu sĩ Toái Niết đại viên mãn mà ở vào khoảng cách gần thế này cũng sẽ bị thương, bên tai vang lên những tiếng ù ù.
 
Con rết ngàn trượng căn bản chưa kịp thôn phệ thì lập tức kêu thảm, thân thể nó run rẩy dữ dội giống như có cuồng phong phóng qua, giống như có hàng trăm hàng ngàn vạn cỗ xe ngựa phóng đến ầm ầm.
 
Một tiếng ầm vang lên, thân thể con rết ngàn trượng lập tức tan vỡ, hoàn toàn tan vỡ rồi tan thành mây khói.
 
Tiếng kêu thảm của con rết trước khi chết vẫn còn đang vang vọng trong thiên địa, đây là âm thanh tuyệt diệt.
 
Sau khi mất đi con rết ngàn trượng, hào quang bùng ra trên ngọc bội lập tức tiêu tán, nhưng lúc này vẫn còn một luồng sáng dịu nhẹ bùng ra bên ngoài ngọc bội. Khi luồng sáng dịu này bùng ra thì không dung hợp vào tất cả hào quang thiên địa, giống như ngọc bội này không nên hiện ra giữa đất trời, không phải thuộc về thiên địa.
 
Vương Lâm vung một trảo tay phải lên hư không, ngọc bội lập tức rơi vào tay.
 
Khoảnh khắc khi chộp được ngọc bội, trong đầu Vương Lâm lập tức vang lên những tiếng nổ ầm ầm, một luồng lực lượng không thể nào hình dung lại điên cuồng từ trong ngọc bội truyền ra rồi phóng thẳng vào trong thân thể. Sau khi lực lượng này vượt qua tất cả rào cản thì hạt châu Thiên Nghịch và ngọc bội lại soi sáng lẫn nhau.
 
Khoảnh khắc khi hào quang bùng lên chiếu sáng lẫn nhau thì ngọc bội trên tay Vương Lâm lập tức tiêu tán rồi hoàn toàn dung nhập vào trong cơ thể hắn. Lúc này ngọc bội đã hiện ra bên ngoài hạt châu Thiên Nghịch trong nguyên thần Vương Lâm, Thiên Nghịch khẽ hút, ngọc bội lập tức bị cuốn vào trong.
 
Khoảnh khắc này hạt châu Thiên Nghịch ầm ầm tan vỡ rồi biến mất trong tâm thần Vương Lâm giống như chưa từng bao giờ xuất hiện. Nhưng Vương Lâm cũng có thể rõ ràng cảm nhận được hình như lúc này chính mình đã trở thành Thiên Nghịch.
 
Loại cảm giác này rất mơ hồ nhưng không bao phủ toàn bộ suy nghĩ của Vương Lâm, bởi vì khoảnh khắc khi Thiên Nghịch tiêu tán thì trong đầu hắn lập tức nổ vang, một ký ức không thuộc về hắn đột nhiên xuất hiện.
 
Trong ký ức là một vùng đen kịt, một khối ngọc giản bị chôn giấu trong mặt đất, sau khi trải qua vài ngàn năm cũng không xảy ra bất kỳ biến hóa gì. Cho đến một ngày, bùn đất che phủ lên miếng ngọc bội chợt rung chuyển, có tám con rết nhỏ phá đất chui đến rồi dừng lại bên cạnh ngọc bội. Lúc này giống như những con rết bị lực lượng trên ngọc bội mở ra thần trí, chúng nó ở lại hấp thu khí tức ngọc bội.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, sau rất nhiều năm tháng, tám con rết liên tục hấp thu khí tức ngọc bội, trên người chúng dần xuất hiện khí tức của người tu đạo. Vào một ngày, thân thể tám con rết run lên rồi đồng loạt tử vong, nhưng nguyên thần của chúng lại chui vào bên trong ngọc bội rồi chậm rãi hóa thành khí linh.
 
Nhưng khí linh này lại được hình thành bên ngoài nên không thể có lực lượng để điều khiển ngọc bội một cách toàn diện. Những gì khí linh thi triển được chỉ là một trong cả ngàn.
 
Lại vài vạn năm trôi qua, mặt đất lại rung lên, núi sông thay đổi, ngọc bội vốn bị chôn giấu rất sâu trong mặt đất lại có một góc thò ra ngoài.
 
Một lão già mặt mũi bầm tím, gương mặt bùng lên vẻ sợ hãi đang nhanh chóng bỏ chạy, sau lưng còn mơ hồ truyền đến những tiếng mắng chửi vô tận, tiếng chửi bới kẻ lừa đảo.
 
Khi lão già bỏ chạy hình như vết thương phát tác, lão phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu này lại vô tình rơi lên một góc ngọc bội lộ ra ngoài mặt đất. Lúc này ngọc bội bùng lên hào quang làm lão già đang bỏ chạy chợt phát hiện ra.
 
Lão già cầm lấy ngọc bội nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục bỏ chạy.
 
Vương Lâm phục hồi tinh thần trở lại, tất cả mọi thứ nói thì rất chậm nhưng thực tế thì chỉ xảy ra trong nửa hơi thở, người ngoài không thể nào nhìn ra đầu mối. Lưu Kim Bưu ngơ ngác nhìn qua Vương Lâm, lão tận mắt nhìn thấy ngọc bội biến mất trên tay người kia một cách quỷ dị.
 
Tâm thần Lưu Kim Bưu cảm thấy đau đớn, cảm ứng của lão và ngọc bội đã bị cắt đứt.
 
Nhưng nếu so với tính mạng thì ngọc bội kia căn bản chẳng là gì cả. Trong mắt Lưu Kim Bưu bùng lên vẻ hoảng sợ, lão vội vàng quỳ gối rồi kêu lên:
 
- Tiền bối tha mạng, vãn bối cả đời chưa từng sát sinh, chỉ là vô tình đi lừa gạt và hù dọa người khác kiếm chút tài vật mà thôi, tội không đáng chết, tội không đáng chết đâu thưa tiền bối. Kính xin tiền bối tha cho vãn bối lần này, vãn bối nhất định sẽ cải tà quy chánh, từ nay về sau cố gắng làm người tốt, tuyệt đối không đi lừa đảo nữa.
 
Lão già Lưu Kim Bưu này liên tục dập đầu, rõ ràng đã bị Vương Lâm dọa cho sợ gần chết, vẻ mặt tái nhợt và liên tục cầu xin.
 
- Ngọc bội quá sức kinh người, chẳng qua chỉ là tám con rết bình thường mà có thể luyện hóa so sánh được với tu sĩ có tu vi Toái Niết. Tên Lưu Kim Bưu này dùng ngọc bội tung hoành Vân Hải, đã đi lừa gạt rất nhiều người, chưa từng bị ai phát hiện ra.
 
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, hắn không muốn nghe những lời lải nhải của Lưu Kim Bưu mà trực tiếp vung tay áo lên, lập tức ném người này vào không gian trữ vật.
 
- Thật ra tội của người này cũng không đáng chết, hắn đi lừa gạt nhiều năm cũng không liên quan đến Vương Lâm ta, nhưng vì đã lừa gạt cả Quy Nguyên Tông nên chắc chắn phải chịu trừng phạt. Hứa Lập Quốc, ngươi gần đây cứ kêu gào buồn chán, người này ta giao cho ngươi, nhớ dạy bảo hắn cho tốt.
 
Thần niệm của Vương Lâm truyền lên người Hứa Lập Quốc trong túi trữ vật, tên này đã rất nhiều năm rồi chưa được ra ngoài.
 
Hứa Lập Quốc vốn cực kỳ uể oải, trăm năm qua liên tục chửi bới, hoài niệm đến một thế giới tốt đẹp, đặc biệt là thường xuyên nhớ tới khoảng thời gian trên La Thiên tinh vực, hắn rất mong muốn được trải qua một lần nữa.
 
Đang buồn chán đột nhiên nghe Vương Lâm truyền đến thần niệm, lại nhìn thấy Lưu Kim Bưu rơi vào trong không gian trữ vật, Hứa Lập Quốc lập tức chấn động tinh thần, hai mắt bùng ra những luồng hào quang hưng phấn, hầu như vì quá hưng phấn mà gầm rống.
 
- Chủ nhân yên tâm, ha ha, ta nhất định sẽ dạy bảo tên đui mù này thật tốt, phải làm cho hắn biết Hứa Lập Quốc lợi hại thế nào!
 
Hứa Lập Quốc hưng phấn xoa xoa hai tay, trên mặt lộ ra nụ cười xấu xa chậm rãi tiến đến gần bên lão già Lưu Kim Bưu. Khi lão già Lưu Kim Bưu liên tục sợ hãi thì hào quang trong mắt Hứa Lập Quốc càng bùng lên dữ dội.
 
- Con mẹ nó, Hứa gia gia đã buồn chán quá nhiều năm, đã nhiều năm lắm rồi. Hôm nay cuối cùng trời xanh cũng mở mắt để lão tiểu tử ngươi đắc tội với sát tinh kia, tốt, đắc tội rất tốt!
 
Hứa Lập Quốc vừa cười vừa phóng tới, nhưng tiếng cười kia dù nghe thế nào cũng có chút mùi vị dâm tà.