Ăn lẩu xong, tôi cẩn thận quan sát sắc mặt của cậu ấy, bây giờ vẫn còn đang giận. Tôi đứng dậy đi tắm, trên người dính nhiều mùi lẩu quá rồi, ai rảnh đâu mà quan tâm cậu ấy.
Tôi vui vẻ bật nhạc lên, đang tắm được một nửa thì hết nước, tôi lại bị bọt sữa tắm bay vào mắt làm mắt mở không lên. Tôi men theo tường lấy khăn tắm quấn quanh người, hét lớn về phía cửa: “Giang Ly!”
Giọng nói cậu ấy có vẻ trầm hơn: “Sao vậy?”
“Hết nước rồi! Mắt tôi bị dính bọt nữa, cậu vào lấy nước rửa giúp tôi với.”
Cửa bị mở ra, Giang Ly không lên tiếng. Vòi hoa sen đã bật rồi, đúng là đã hết nước. Giang Ly xoay người đi lấy vài bình nước khoáng vào rồi chậm rãi giúp tôi rửa bọt trong mắt.
“Cậu ra ngoài trước đi, tôi sửa thử.”
Mắt đã được rửa sạch sẽ, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Giang Ly cười cười nhìn tôi. Tôi hết sức tự nhiên cầm lấy vòi hoa sen, nhiệt độ trong phòng tắm cao lên rất nhiều. Mặt của tôi hơi nóng.
“Cậu xem có sửa được không?” Tôi cảm thấy giọng mình run run.
“Chắc là được nhưng tôi thấy hơi khó.” Giọng nói của Giang Ly mang theo ý cười.
“Vậy tôi ra ngoài trước.” Tôi lấy khăn quấn tóc lên, che lỗ tai đã đỏ đến mang tai đi.
Mười phút sau Giang Ly đã bước ra. Tay cậu ấy giữ chặt khung cửa, nghiêng nghiêng đầu nhìn vào trong.
“Sửa xong rồi.”
“Ồ.”
Tôi muốn bước vào phòng tắm nhưng cậu ấy cứ đứng đấy chặn cửa. Tôi kéo kéo góc áo của cậu ấy: “Tránh ra đi.”
Giang Ly gọi tôi: “Trình Trà.”
“Hửm?”
Cậu ấy cười nhẹ, cứ như vậy dùng ánh mắt tựa hồ có thể nhìn xuyên vào nội tâm im lặng nhìn tôi. Im lặng kéo dài mười giây, cậu ấy lưu manh cúi đầu xuống khàn giọng nói: “Từ từ tắm.”
Giang Ly liếm liếm môi, giọng điệu có ý gì đó không rõ ràng: “Đừng để bị cảm.”
18.
Dạo gần đây Giang Ly rất bận, thường không về hoặc rất muộn mới về. Cậu ấy cùng vài người đồng nghiệp nghiên cứu trò chơi, đến năm ba đã có vài thành tựu nhỏ rồi, sau khi tốt nghiệp liền hợp tác mở một văn phòng nhỏ.
Gần đến giao thừa, có lẽ cậu ấy càng bận hơn. Năm nay tuyết rơi hơi trễ. Khi trận tuyết đầu mùa rơi, tôi thấy trong vòng bạn bè hai bài “Miracles in December” và “The First Snow” được chia sẻ với tỷ lệ cao nhất.
Tôi bước ra ban công, bông tuyết chầm chậm rơi xuống. Trong phòng ấm áp, lúc ra ngoài chỉ mặc cái áo lông trắng, tay cũng sắp bị đông thành đá. Tôi chà chà tay, mở điện thoại ra chụp một tấm ảnh trời đầy tuyết rồi đăng lên vòng bạn bè.
[Đang ngắm tuyết đây.] Chỉnh sửa xong rồi đăng lên.
Đám bạn từ khắp mọi nơi bắt đầu bình luận, Giang Ly là người bình luận đầu tiên.
Giang Ly: [Cùng với ai?]
Tôi: [Cậu đó, đang đợi cậu.]
Cậu ấy không trả lời nữa, tôi thì đợi được tin nhắn của bạn thân gửi đến.
Hứa Giai: [Cậu câu được anh đẹp trai rồi à?]
Tôi: [Vậy mà cũng bị cậu nhìn ra hả?]
Hứa Giai: [Còn đang ngắm tuyết đây nữa, sến muốn chết. Con người cậu trước giờ đâu có vậy, khó trách vài lần trước gọi điện thoại cho cậu đều nghe thấy cậu đè giọng.”
Tôi: [Cười chết.]
Hứa Giai: [Để mình đoán thử tên gian phu kia là ai…]
Hứa Giai: [Giang Ly?]
Tôi: [Không nói cho cậu.]
Hứa Giai: [Cậu ấy à, mình đã hiểu quá rõ rồi. Lát nữa rảnh rỗi thì bọn mình ra bên ngoài đi dạo đi, hôm nay tuyết đầu mùa chắc phía quảng trường náo nhiệt lắm.]
19.
Tôi và Hứa Giai tay trong tay đi dạo quảng trường. Cô ấy nói bây giờ có rất nhiều cặp thành đôi. Ven đường có rất nhiều người bán hoa, họ đang cầm từng đoá từng đóa đi mời người khác mua, rất tấp nập.
“Phòng cậu thuê bị ngập nước rồi sao không đến chỗ mình ở?”
“Chỗ của cậu hơi nhỏ, chứa không nổi phật tổ như mình đâu.”
Cô ấy nheo nheo mắt: “Vậy còn Giang Ly thì được à?”
“Đâu có.” Tôi hút một ngụm trà sữa nóng làm ấm cơ thể.
“Có phải cậu thích Giang Ly không?” Hứa Giai xoay mặt tôi lại, nghiêm mặt hỏi.
Tôi mím môi, Hứa Giai thúc giục tôi. Tôi nhịn không được bật cười: “Lúc trung học cậu đã biết rồi còn gì.”
Hứa Giai nhìn về một phía khác: “Đừng có nói lúc trung học, cậu nhìn phía sau kìa.”
Tôi nhìn theo hướng Hứa Giai chỉ, thấy được một đôi nam nữ trông rất xứng. Người nam tôi biết, là Giang Ly. Người nữ tôi cũng biết, là bạn gái tin đồn của Giang Ly thời cấp ba, Quý Nguyệt.
Thân hình Quý Nguyệt mảnh khảnh, da trắng, là một cô gái rất xinh đẹp, tính cách dịu dàng hệt một mảnh trăng sáng như tên cô ấy vậy. Lúc trước hình như cô ấy học thiết kế, bây giờ đã chuyển sang làm người mẫu rồi.
Đang ngây người thì có một anh đẹp trai bước đến bên cạnh: “Xin chào, có thể kết bạn với cậu không?”
Anh đẹp trai để tóc húi cua trông vô cùng ngầu. Tôi cười cười thêm bạn.
Lúc chuyển mắt lại đã thấy Giang Ly bước sang, cậu ấy đến vừa lúc tôi gửi lời mời kết bạn cho anh đẹp trai đó.
“Vận đào hoa nở rộ nhỉ?”
Tôi ngẩng đầu lên, lắc lắc điện thoại.
“Cũng tạm thôi, là một anh đẹp trai rất đúng gu tôi.”
Lời đó là thật, tôi đúng là thích mấy anh trông ngầu ngầu.
“Chúc mừng.”
“Cậu cũng vậy, Quý Nguyệt đâu? Đã nhiều năm không gặp cậu ấy rồi cũng nên chào hỏi chút chứ.”
Để diễn xuất chân thật hơn tôi còn nhón chân lên nhìn về phía sau Giang Ly.
“Phải vậy không? Không phải nửa năm trước vừa gặp à?”
…
Hứa Giai thấy bọn tôi như vậy không nhìn được mở miệng nói: “Mình phải về rồi, ngày mai còn phải tăng ca nữa.”
Tôi và Giang Ly cùng lúc cất giọng.
“Bye bye.”
“Tôi đưa cậu về.”
20.
Cả đường đi chỉ có tiếng trò chuyện nhàm chán của tôi và Hứa Giai, Giang Ly yên tĩnh đóng vai tài xế của mình. Không khí khá nặng nề.
Đưa Hứa Giai về xong bọn tôi về nhà. Sau khi mở đèn phòng khách, tôi cầm quần áo đi ngang qua sô pha.
“Tôi đi tắm trước đây.”
Cậu ấy nói: “Quý Nguyệt nói các cậu đã gặp nhau một lần trước khi tốt nghiệp.”
“Đúng vậy.” Tôi ngồi xuống sô pha, tay gác lên thành sô pha rất thẳng thắn thừa nhận.
Giang Ly bước qua, hai tay đè lên thành sô pha chầm chậm hạ người xuống đối mắt với tôi.
“Tôi còn nghe cậu ấy nói rằng cậu hỏi cậu ấy bọn tôi có yêu nhau không.” Giọng Giang Ly rất trầm: “Đối với cậu rất quan trọng sao?”
Thật ra là vô cùng vô cùng quan trọng. Bởi vì cậu từng là ánh trăng sáng thời thanh xuân của tôi.