Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1167: 1167: Con Đường Bá Chủ




“Ngươi muốn làm gì?” Dịch Thập Cửu sắc mặt tái mét: “Đừng quên ta là Đế Tử của Săn Ma Điện!”
Nhận thấy Lạc Nam khó chơi, hắn chuyển sang uy hiếp, đem thế lực sau lưng ra hù dọa…
“Hừ, đã chấp nhận tham gia Thiếu Đế Chi Chiến đồng nghĩa chấp nhận có thể tử vong, chẳng lẽ mạng của Đế Tử Săn Ma Điện các ngươi cao quý hơn người của thế lực khác?” Lạc Nam cười lạnh hỏi.

“Ngươi…” Dịch Thập Cửu nghẹn họng, nếu hắn dám gật đầu, chỉ sợ sẽ trở thành cái gai trong mắt những thế lực khác, nhất là những thế lực có thiên tài rơi rụng trong Thiếu Đế Chi Chiến này.

“Lạc Nam, ngươi thật âm hiểm!” Dịch Thập Cửu hai mắt đầy oán độc, nếu ánh mắt có thể giết người, chắc chắn hắn sẽ giết Lạc Nam trăm ngàn lần.

“Không mất thêm thời gian với ngươi!” Lạc Nam cười nhạt.

Hồn Đỉnh chấn động, Hồn Lực cuồn cuộn tỏa ra, muốn tiến hành sưu hồn Dịch Thập Cửu.

Bởi vì hắn lo sợ một khi tiếp tục giết Dịch Thập Cửu sẽ làm hao tổn Trùng Thế Mạng còn sót lại trong người hắn.

Trùng Thế Mạng quá mức quý giá, ngay cả Lạc Nam cũng động lòng muốn thu về cho Liễu Tú Quyên.

Về phần Trùng Thế Mạng thèm ăn sinh mệnh mới có thể phát triển, điều này đối với Lạc Nam dễ như ăn cháo.

Ném cho Liễu Tú Quyên vài bình Bất Tử Dược Thủy là được.

Có Bất Tử Dược Thủy, tin chắc nàng sẽ không tiêu hao nặng nề như Dịch Thập Cửu để có thể bồi dưỡng được Trùng Thế Mạng, trở thành lá bài tẩy có thể cứu mạng và tạo đột biến vào những thời khắc quan trọng.

Ngay khi Hồn Lực của Lạc Nam sắp tiếp cận Dịch Thập Cửu, trong óng tay áo của hắn đột nhiên bay ra một bầy Cổ Trùng, số lượng lên đến hàng ngàn cá thể.

Chúng nó một màu trắng xóa trong suốt, không có thân thể thật sự, chỉ có hình dạng linh hồn của một bầy trùng, đồng thanh há miệng hét vang:
“CHIẾU CHIẾU CHIẾU CHIẾU CHIẾU!”
Tiếng thét cực kỳ chói tai, chấn vỡ Hồn Lực mà Lạc Nam vừa mới thi triển, còn mang theo lực lượng Linh Hồn mạnh mẽ như đại chùy hung hăng đánh vào Linh Hồn hắn.

“Âm Hồn Trùng, có thể dùng Âm Ba Công mang theo Hồn Lực công kích và phòng ngự!” Lần này người lên tiếng lại là Độc Nhi.

“Hừ, tốn công vô ích!” Lạc Nam hừ lạnh một tiếng.

Bên trong cơ thể, Hồn Đỉnh cấp tốc xoay tròn, Bạch Hồn đến từ Ôn Hồn Liên hòa quyện khắp linh hồn hắn, đem dư ba công kích đến từ đám Âm Hồn Trùng hóa giải.

Chưa dừng lại ở đó…
ẦM!
Theo một tiếng nổ vang lên, không gian xung quanh Lạc Nam bất chợt tan vỡ, một cổ trọng lực mang theo sức ép nặng nề như thái sơn áp đỉnh phủ xuống, trấn đến xương cốt và da thịt hắn kêu lên răng rắc.

“Chết!” Dịch Thập Cửu căm hận gầm lên.

Một con Cổ Trùng lớn bằng ngón cái, toàn thân đen kịch đứng trên bả vai hắn đang khoa tay múa chân, hai mắt nghiêm nghị nhìn Lạc Nam.


“Trọng Lực?” Lạc Nam cảm nhận được thân thể mình đang lún xuống, xương cốt rung cành cạch.

Bất quá hắn không thèm để ý, ánh mắt cổ quái đánh giá con Cổ Trùng vừa mới xuất hiện.

“Thiên Trọng Trùng, loại Cổ Trùng có thể điều khiển Trọng Lực trong phạm vi nhất định!” Độc Nhi tiếp lời.

Lạc Nam gật gật đầu, ý niệm vừa động.

RỐNG!
Nham Tượng Trọng Viêm bùng nổ, hư ảnh con voi rực cháy dung nham như hỏa sơn hiện ra, ánh mắt của nó khinh miệt nhìn lấy Thiên Trọng Trùng, ngửa đầu gào rống.

Trong khoảnh khắc, sắc mặt con Thiên Trọng Trùng đại biến, nó cảm giác được Trọng Lực xung thanh cơ thể mình gia tăng vô số lần, thân thể của nó lún vào bả vai của Dịch Thập Cửu khiến tên này la lên oai oái.

“Chơi Trọng Lực ở trước mặt ta? Ngươi còn non lắm!” Lạc Nam cười nhạt, đưa tay chụp lấy Thiên Trọng Trùng, lại ném vào Linh Giới Châu.

Lúc này hắn mới liếc nhìn sang đám Âm Hồn Trùng đang thét vào trong vô vọng, Diệt Hồn Liên điều động Hắc Hồn triển khai:
“Lưới Hồn!”
Một tấm lưới đen kịch được kết bằng Linh Hồn từ tay Lạc Nam phóng ra.

CHIẾU CHIẾU CHIẾU…
Bầy Âm Hồn Trùng quá đỗi sợ hãi, muốn trốn vào cơ thể Dịch Thập Cửu, đáng tiếc Lưới Hồn đã đem chúng nó một mẻ hốt gọn.

“Còn thủ đoạn nào không?” Lạc Nam một chân đạp lên đầu Dịch Thập Cửu, đem hắn trấn xuống nền đất.

“Không thể nào…ngươi làm sao có thể mạnh như vậy…ngươi mạnh không kém gì Nhị Lang Đế Tử!” Dịch Thập Cửu sắc mặt tràn đầy không dám tin, cảm giác tuyệt vọng bao phủ linh hồn hắn.

Vốn tưởng rằng mình nhận được truyền thừa, sở hữu một đám Cổ Trùng quá đỗi lợi hại là có thể dễ dàng nghiền ép Lạc Nam.

Nhưng sự thật lại khiến hắn như ở trong ác mộng.

Lạc Nam áp đảo toàn diện, nghiền ép tất cả những con bài mà hắn lấy ra.

Ở trong cùng thế hệ tại Săn Ma Điện, chỉ có Nhị Lang là đủ sức làm được điều đó…
Bị giậm dưới mặt đất khiến tất cả tôn nghiêm, sự kiêu ngạo của hắn toàn diện vỡ nát.

Hắn nhớ lại trước đây không lâu mình còn khiêu khích Lạc Nam, quả thật là buồn cười như một thằng hề đang nhảy nhót.

“Ngươi nói sai rồi…” Lạc Nam đầy tự tin: “Ta mạnh hơn Nhị Lang!”
“Haha!” Dịch Thập Cửu chế giễu cười, giọng điệu khinh bỉ: “Là đám Cổ Trùng này quá mức phế vật, ngươi thắng được chúng nó là cho rằng có thể đánh thắng Nhị Lang sao?”
“Ngươi lại sai!” Lạc Nam thản nhiên lắc đầu, điềm tĩnh nói: “Không có Cổ Trùng yếu, chỉ có Trùng Sư phế vật, chính là loại người như ngươi!”
“Nói láo!” Dịch Thập Cửu như mèo bị giẫm đuôi, không phục rít lên từng chữ: “Nếu đám Cổ Trùng này mạnh vì sao chúng nó toàn diện bị ngươi dễ dàng chế phục?”
Hắn đồng ý Lạc Nam rất mạnh, nhưng đám trùng này yếu là chuyện diễn ra ngay trước mặt.


“Ngay cả thế mạnh của Trùng Sư chân chính cũng không biết, loại người như ngươi không xứng để ngự trùng!” Lạc Nam giọng điệu tràn đầy thương hại.

“Thế mạnh? Thế mạnh gì?” Dịch Thập Cửu chất vấn.

“Số lượng…” Lạc Nam thản nhiên đáp: “Ngươi có được vài con Cổ Trùng đã kiêu ngạo như vậy mà quên mất một điều, Cổ Trùng chỉ mạnh khi số lượng đông đảo!”
“Nếu ngươi có ngàn con Dịch Không Trùng mang theo mình dịch chuyển, ta làm sao có thể đuổi kịp ngươi?”
“Nếu ngươi có ngàn con, vạn con Trùng Thế Mạng, ta giết bao giờ mới chết ngươi?”
“Nếu ngươi có triệu con Âm Hồn Trùng, chỉ sợ ta đã bị nghiền nát Linh Hồn khi chúng nó xuất động!”
“Nếu ngươi có ngàn con Thiên Trọng Trùng, hiện tại cả ta và Ngạo Lôi Tháp đềy đã bị ngươi nghiền nát!”
“Suy cho cùng là ngươi quá ngu xuẩn, vừa trở thành Trùng Sư không lâu, chưa kịp bồi dưỡng số lượng Cổ Trùng đủ nhiều để nâng tầm sức mạnh đã không xem ai ra gì, nên lúc này mới bị ta giẫm tại dưới chân!”
Dịch Thập Cửu toàn thân cứng đờ…
Từng lời từng câu của Lạc Nam quả thật như những nhát dao găm trí mạng cắm vào lòng hắn.

Đúng, hắn mang danh Trùng Sư, nhưng số lượng Cổ Trùng lợi hại chỉ đếm được trên đầu ngón tay, những con Trùng mạnh mẽ lại là tồn tại đơn lẽ, nên mới dễ dàng bị Lạc Nam chế phục và bắt giữ.

Nếu số lượng Cổ Trùng lợi hại có đến thật nhiều, như vậy đừng nói là Lạc Nam, sợ rằng ngay cả những cường giả ngồi ngoài đại điện kia cũng chưa chắc làm gì được hắn.

“Khốn nạn, là ta quá gấp gáp…” Dịch Thập Cửu tiếc nuối như điên.

Hắn nhận được truyền thừa, từ bên trong có đầy đủ các phương pháp nuôi dưỡng, nhân giống cũng như cách để sở hữu những Cổ Trùng cường đại.

Nhưng thời gian có hạn, Thiếu Đế Chi Chiến gần kề nên hắn nóng lòng tham gia với số lượng Cổ Trùng ít ỏi.

Nếu như hắn bỏ qua Thiếu Đế Chi Chiến lần này mà ở nhà âm thầm tích xúc cũng như nuôi dưỡng và mở rộng quy mô Cổ Trùng, thành tựu ngày sau bất khả hạn lượng.

Càng nghĩ Dịch Thập Cửu càng muốn phát điên, hắn thật sự hối hận…muốn được làm lại thêm một lần.

“Lạc Nam, thù oán giữa chúng ta không quá lớn, ngươi tha mạng cho ta đi!” Dịch Thập Cửu lên tiếng cầu khẩn, thái độ hết sức chân thành.

“Hối hận rồi sao?” Lạc Nam cười tủm tỉm.

“Ta thật sự hối hận, chỉ cần ngươi tha cho ta, ngày sau ân oán của chúng ta hoàn toàn xóa bỏ!” Dịch Thập Cửu gương mặt đầy vẻ kiên quyết, mặc dù đang bị Lạc Nam đạp xuống mặt đất hết sức khó nhìn.

“Haha!” Lạc Nam ánh mắt trở nên rét lạnh: “Đáng tiếc thế gian này không có thuốc hối hận, đắc tội với ta, ngươi có thể lên đường!”
Nói xong, sát cơ bạo rạp bao phủ lấy toàn thân Dịch Thập Cửu, Lạc Hồng Kiếm lóe lên.

“Súc sinh!” Cảm nhận sát cơ của Lạc Nam là thật sự, biết tên này sẽ không tha cho mình, Dịch Thập Cửu đột nhiên cười như điên dại:
“Không tha cho ta, vậy chúng ta cùng nhau đi chết!”
Nói xong, đan điền của hắn đột ngột phình to, ẩn chứa vô tận sức mạnh, vượt xa khả năng tự bạo của một Thiên Tôn như hắn.


“HAHAHA, Lạc Nam a Lạc Nam, trong bụng ta có một con Bạo Tinh Trùng, khả năng tự bạo của nó đủ sức tiêu hủy cả hành tinh!” Dịch Thập Cửu hai mắt đỏ ngầu, lời nói như lệ quỷ đầy oán hận và trêu tức:
“Bạo Tinh Trùng cần tốn thời gian để ngưng tụ lực lượng và kích nổ, cảm ơn ngươi đã nói nhiều như vậy, tạo thời cơ cho ta đồng quy vu tận, lúc này muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi!”
Dịch Thập Cửu nhìn chằm chằm Lạc Nam, muốn nhìn thấy cảm xúc sợ hãi hiện diện trên mặt hắn.

Đáng tiếc, đáp lại hắn chính là giọng điệu trêu tức không hơn không kém của Lạc Nam:
“Thế ngươi nghĩ vì sao ta đột nhiên rảnh rỗi nói nhiều với kẻ sắp chết như ngươi làm gì?”
“Ý ngươi là sao?” Dịch Thập Cửu cảm thấy bất an.

“Truyền thừa của một trong Thất Tuyệt Cổ Tộc – Trùng Cổ Tộc không ngờ lại rơi vào tay ngươi!” Lạc Nam điềm nhiên cười:
“Trùng Cổ Tộc nổi danh nhất chính là Bạo Tinh Trùng, ta làm sao lại không biết?”
“Vì sao ngươi biết ta được truyền thừa của Trùng Cổ Tộc?” Dịch Thập Cửu hoảng hồn thoáng qua, sau đó chuyển thành cười lạnh:
“Biết thì thế nào? Bạo Tinh Trùng đã kích nổ, ngươi chờ cùng ta chết chung đi!”
Đáp lại hắn là hàng loạt động tác của Lạc Nam.

Chỉ thấy hắn đem Dịch Thập Cửu nâng lên.

Lạc Hồng Kiếm lóe lên, rọc ra một đường ngay bụng Dịch Thập Cửu.

Từ bên trong đó, một con Cổ Trùng hình thù đỏ ngầu như máu xuất hiện, trên lưng nó cỏng lấy một khối lực lượng đang được kích nổ như bom hẹn giờ.

Mặc dù nhỏ xíu, nhưng uy lực lại ngưng tụ vô cùng khủng bố.

“Hahaha, ngươi bắt nó ra thì sao? vẫn phải nổ chết thôi!” Dịch Thập Cửu phá lên cười điên dại.

Lạc Nam mặc kệ Dịch Thập Cửu nói nhảm.

Ý niệm vừa động, Bá Đỉnh cấp tốc tụ hội bên trong đan điền, sau đó nhanh chóng xuất hiện trên tay Lạc Nam.

Không nói hai lời, Lạc Nam đem Bạo Tinh Trùng ném vào trong Bá Đỉnh.

OÀNH!
Ngay vừa lúc, một tiếng nổ khủng khiếp chấn động phát ra, khiến không gian tại tầng tám ầm ầm băng liệt, Ngạo Lôi Tháp lung lay dữ dội.

Nhưng mặc kệ chấn động to lớn là thế, toàn bộ vụ nổ lại bị gói gọn bên trong Bá Đỉnh, ngay cả một tia lực lượng cũng không thể tiến ra ngoài.

Mọi thứ trở về bình tĩnh…
Dịch Thập Cửu sắc mặt cứng đờ, tròng mắt co rút, miệng há hốc nhìn chằm chằm Bá Đỉnh…
Mà Lạc Nam lúc này cũng nhìn vào Bá Đỉnh, phát hiện sau vụ nổ kinh thiên động địa mà con Bạo Tinh Trùng vẫn còn sống khỏe, chỉ có điều toàn thân hư nhược nằm rạp xuống mà thôi.

Hắn cười cười đem nó phóng ra, lại chuyển vào Linh Giới Châu.

Bá Đỉnh trở về bên trong đan điền như chưa từng xuất hiện…
“Muốn tách Bạo Tinh Trùng ra khỏi cơ thể chủ nhân của nó phải chờ lúc nó kích hoạt ngồi nổ, mà muốn Bạo Tinh Trùng kích hoạt ngồi nổ thì nó cần nhận được mệnh lệnh của chủ nhân!” Lạc Nam nhìn lấy Dịch Thập Cửu mỉm cười, bàn chân đạp đạp trên mặt hắn:
“Ta muốn thu Bạo Tinh Trùng nên cần sự phối hợp của ngươi, làm tốt lắm!”
“Ta vốn không có thói quen sỉ nhục đối thủ, vì sao tốn công giẫm đạp ngươi?” Lạc Nam thu hồi bàn chân, cười tà nói:
“Chẳng phải vì muốn chọc tức ngươi, để ngươi nhịn hết nổi dùng đến Bạo Tinh Trùng hay sao?”
“Nói nhiều với ngươi là để có thời gian cho Bạo Tinh Trùng dồn lực kích nổ, dẫn ngươi vào bẫy, ngươi nghĩ ta ngu như ngươi?”
“Lạc Nam…ngươi…Phốc!” Rốt cuộc không thể nhịn nổi uất hận, Dịch Thập Cửu mồm phun máu tươi, bất tỉnh nhân sự.


Từ đầu đến cuối hắn bại vào tay Lạc Nam triệt để, cả về lực lẫn về trí.

“Đỡ phí công!” Lạc Nam nhún vai, Hồn Lực cuồn cuộn tiến vào đầu Dịch Thập Cửu đem hắn sưu hồn.

Có được trí nhớ của Dịch Thập Cửu, hắn dễ dàng thu sạch đám Cổ Trùng còn lại trên người tên này.

Sau đó…
BÙM!
Linh hồn và thân thể bạo tạc, Dịch Thập Cửu hóa thành một đám bọt máu, chết đến không thể chết thêm được nữa…
Điểm Sinh Mệnh của Lạc Nam gia tăng minh chứng cho điều đó…
“Hàm Ngọc, Độc Nhi…lần này có thể toàn diện thắng lợi, công đầu thuộc về hai nàng!” Lạc Nam nghiêm túc khen ngợi nói.

Hiển nhiên, Độc Nhi chính là người phát hiện truyền thừa của Dịch Thập Cửu là đến từ Trùng Cổ Tộc, đem tất cả thủ đoạn của hắn nói cho Lạc Nam, bao gồm cả con Bạo Tinh Trùng tiềm ẩn trong cơ thể.

Mặc dù Độc Nhi đã bị Lạc Nam xóa đi phần lớn ký ức đau khổ và hận thù trong quá trình luyện hóa, nhưng những kiến thức quan trọng về Thất Tuyệt Cổ Tộc thì hắn vẫn lựa chọn giữ lại cho nàng, nhờ đó nàng đương nhiên nhận ra Trùng Cổ Tộc.

Mà Bắc Cung Hàm Ngọc cũng chứng minh bản lĩnh của một người từng là Thiên Đan Đế, kiến thức vô song.

Nhờ có hai nàng âm thầm hỗ trợ, Lạc Nam mới dễ dàng chiến thắng Dịch Thập Cửu đến như vậy, bằng không cũng phải tốn sức chật vật một phen, thậm chí bỏ lỡ cơ hội bắt sống đám Cổ Trùng lợi hại.

Hai nữ được Lạc Nam tán dương hé môi mỉm cười, ăn ý không nói chuyện, vô thanh thắng hữu thanh.

Mà ở phía bên kia, trước sự hợp lực của Kiều Tố Tố cùng Tinh Không Long Mã, Lôi Long Đế Tử ầm ầm ngã xuống.

Cưỡi trên lưng nó lúc này là hàng ngàn tên Lôi Binh do Kiều Tố Tố thi triển, đang ra sức công kích.

Sinh mệnh lực của Lôi Long thật sự cường ngạnh, mặc dù đã trọng thương nặng nề, nó vẫn chưa thật sự chết.

Trái lại, Điểm Sinh Mệnh của nó tuột về số 0 trước khi kịp chết, được Truyền Tống Trận truyền ra bên ngoài, may mắn giữ lại một mạng.

Mất đi tư cách leo lên Thiếu Đế Bảng.

Mà lúc này, Kiều Tố Tố ánh mắt mang theo lo lắng bước đến bên cạnh Lạc Nam, mở miệng nhẹ than:
“Tầng tám Ngạo Lôi Tháp chỉ có một người được sống tiến vào tầng chín tiếp nhận truyền thừa, chúng ta làm sao đây?”
Lạc Nam phì cười, ôn nhu sửa lại mái tóc rối bời cho nàng, tự tin đáp:
“Ngạo Lôi Tháp suy cho cùng chỉ là một kiện Kiến Trúc Pháp Bảo, chúng ta cần gì tuân theo quy tắc của nó?”
“Ý của ngươi là?” Kiều Tố Tố ánh mắt sáng lên.

“Nó không cho vào tầng chín, chúng ta cưỡng ép xông vào, xem nó có thể làm được trò trống gì!” Lạc Nam cười lạnh.

KENG!
Lạc Hồng Kiếm phối hợp ngân vang, Kiếm Vực khí phách lan tràn khắp thân tháp, dư uy cuồn cuộn tỏa ra bốn phía.

Kiều Tố Tố đột nhiên cảm giác được Ngạo Lôi Tháp vừa mới run rẩy lên…
Hình như nó sợ hãi…

Chúc cả nhà tối vui vẻ.