Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1181: 1181: Vạch Trần




“Thân bại danh liệt?” Tròng mắt Nhị Lang Thần co rụt lại, bị Lạc Nam toàn diện khống chế khiến hắn chỉ có thể bất lực nghiến răng:
“Ăn nói xàm bậy, bổn Đế Tử mặc dù thực lực không bằng ngươi, nhưng những gì ta cống hiến cho Tiên Giới không phải ngươi có thể tưởng tượng!”
“Từ khi bước vào con đường tu luyện và gia nhập Săn Ma Điện, bổn Đế Tử đã chinh chiến Ma giới, số lượng Ma Tu thiên tài chết trong tay ta nhiều không đếm xuể!”
“Ngươi đã làm được gì cho Tiên giới?”
Tiếng quát của Nhị Lang Thần vô cùng dõng dạc và đường hoàng, thanh âm cuồn cuộn như sấm vang khắp thiên không, khiến rất nhiều người phải âm thầm gật đầu.

Quả thật, chiến tích về Nhị Lang Thần chém giết Ma Tu nhiều không đếm xuể, Sát Vực của hắn được hình thành cũng là nhờ vào săn giết số lượng Ma Tu khủng bố.

Đối với việc Tiên giới và Ma giới là kẻ thù truyền kiếp, hành vi của Nhị Lang Thần rất được lòng các thế lực Tiên giới.

“Nhìn thấy chưa? Đó chính là Đế Tử của Săn Ma Điện chúng ta!” Trưởng Lão Săn Ma Điện ưởn ngực đầy kiêu ngạo:
“Dù bại trong tay Lạc Nam thì thế nào? Chiến công Đế Tử Săn Ma Điện đem lại cho Tiên giới không phải Lạc Nam có thể so sánh!”
Nghe Nhị Lang Thần và Trưởng Lão Săn Ma Điện kẻ xướng người họa, chúng nữ của Làng Nhất Thế âm thầm bĩu môi.

Bên trong Màn Ảnh, Lạc Nam cũng cười híp mắt đánh giá Nhị Lang Thần từ trên xuống dưới.

Ý niệm vừa động, Hắc Ám Thần Tướng đã cường thế rút một loại Dị Hắc Ám bên trong Dị Linh Tháp ra ngoài trước mặt mọi người.

Đây là loại Dị Hắc Ám ẩn chứa từng cơn gió sắt bén như lưỡi đao bên trong, mang theo hàn khí và sát khí lạnh thấu xương, vô cùng nguy hiểm.

Chính là Hắc Ám Cương Phong.

Hắc Ám Thần Tướng kính cẩn giao Hắc Ám Cương Phong vào tay Lạc Nam, hắn híp mắt cười nhìn Nhị Lang Thần nói:
“Đế Tử của Săn Ma Điện chỉ được ra tay với Ma Tu, không được động vào bất kỳ thành viên hay thế lực nào của Tiên Giới đúng chứ?”
“Đương nhiên!” Nhị Lang Thần cao ngạo nói: “Bổn Đế Tử chưa từng làm chuyện gì hổ thẹn với Tiên giới!”
“Tốt lắm!” Lạc Nam cười quỷ dị: “Vậy ngươi từ đâu có được nhiều loại Thiên Địa Dị Vật như vậy ?”
“Hừ, ngươi muốn nói gì?” Nhị Lang Thần ánh mắt híp lại: “Với nội tình của Săn Ma Điện chúng ta, thu thập Thiên Địa Dị Vật vô cùng đơn giản!”
“Những Thiên Địa Dị Vật này đều là ta bằng vào thủ đoạn quang minh chính đại đạt được!”
“Ồ?” Lạc Nam chỉ vào Hắc Ám Cương Phong nói: “Từ đâu ngươi có được nó?”
Nhị Lang Thần trong lòng trầm xuống, một nửa số lượng Thiên Địa Dị Vật hiện có đều là do đám chó săn mang về cho hắn, làm sao hắn rõ ràng nguồn gốc của chúng?
Nghĩ đến Lạc Nam sẽ không vô duyên vô cớ hỏi về Hắc Ám Cương Phong, chẳng lẽ đám chó săn để tên này nắm được thớp gì?
Nhị Lang Thần ngậm miệng không đáp…
“Haha!” Lạc Nam thấy tên này không trả lời, cất tiếng cười lớn:
“Nhị Lang Thần ơi Nhị Lang Thần, ngươi vậy mà cũng dám mạnh miệng nói rằng tất cả Thiên Địa Dị Vật đều đạt được từ thủ đoạn đường đường chính chính!”

“Ta nhổ vào!”
Lạc Nam ra vẻ căm hận bất bình, đột ngột lấy ra một tấm Lưu Ảnh Ngọc ném lên không trung.

Trong ánh mắt tò mò của tất cả mọi người, cảnh tượng từ Lưu Ảnh Ngọc hiện ra…
Đập vào mắt tất cả mọi người là một tên nam tử trung niên với diện mạo không quá xa lạ.

Kẻ từng là Chấp Pháp Đại Đế của Săn Ma Điện, người lĩnh quân toàn bộ Chấp Pháp Săn Ma…
Mặc dù về sau Chấp Pháp Đại Đế đã từ bỏ thân phận, nhưng hắn vẫn còn là thành viên của Săn Ma Điện.

Hơn nữa trước đây Chấp Pháp Đại Đế đứng ra xử tử toàn bộ Liệt Gia, vì thế tất cả người ở đây đều dễ dàng nhận ra hắn.

Bất quá, Chấp Pháp Đại Đế vì sao lại rơi vào Lưu Ảnh Ngọc của Lạc Nam? Hắn muốn làm gì?
Đám đông mơ hồ cảm giác có chuyện không hay sắp phát sinh…
Nhị Lang Thần ở bên cạnh thần sắc đã đại biến, muốn vùng lên phản kháng lại bị Lạc Nam đạp tại dưới chân.

“Khốn nạn, ngươi đâu rồi? chẳng phải khoác lác giỏi lắm sao? Lúc này mau giúp ta tiêu diệt Lạc Nam!” Nhị Lang Thần hướng về trong lòng cuồng hống, muốn kêu gọi Cánh Tay quỷ dị viện trợ.

Đáng tiếc, cánh tay giường như bị câm và biến mất, hoàn toàn không để ý đến hắn.

Mà cảnh tượng từ Lưu Ảnh Ngọc đã nhanh chóng chiếu rọi khắp toàn trường…
Chỉ thấy Chấp Pháp Đại Đế tự tay dùng lực lượng tạo ra một vùng không gian, bố trí hai con Khôi Lỗi Thể Vương Hậu Kỳ, lại lấy ra một kiện Tôn Cấp Pháp Bảo phóng ánh sáng lên tận bầu trời, tạo ra một hiện tượng giống như có di tích xuất thế, thu hút cả Tiểu Tiên Giới.

Mặc dù Tôn Cấp Pháp Bảo ở trong mắt các cường giả ở đây là rác rưởi, nhưng hoàn cảnh bên trong Lưu Ảnh Ngọc cho thấy đây chỉ là một cái Tiểu Tiên Giới mà thôi.

Đứng trước sức hấp dẫn của Tôn Cấp Pháp Bảo, không có bất kỳ Tiểu Tiên Giới nào có thể kháng cự.

“Hắn muốn làm gì?” Chúng cường giả hai mặt nhìn nhau, chưa hiểu vì sao Chấp Pháp Đại Đế lại làm ra hành vi nhàm chán như vậy.

Nhưng mà rất nhanh, bọn hắn rốt cuộc hiểu chuyện…
Trước cái bẫy hấp dẫn mà Chấp Pháp Đại Đế lập ra, toàn bộ Tiểu Tiên Giới như điên cuồng, các phương Ngọc Cấp Thế Lực nhao nhao tìm đến, trong đó có cả chủ nhân của Hắc Ám Cương Phong – Chu Thương.

Bọn hắn như những con mồi đáng thương rơi vào bẫy rập của gã thợ săn lão luyện…
Kết quả, hàng vạn tu sĩ chết thê thảm trong tay hai con Khôi Lỗi Thể Vương.


Sau khi toàn trường đã chết sạch, Hắc Ám Cương Phong từ thân thể Chu Thương bay ra muốn đào tẩu.

“Haha, một đám kiến hôi ngu xuẩn…”
Chấp Pháp Đại Đế chính thức lộ mặt, buông lời giễu cợt đầy khinh bỉ hàng vạn tu sĩ đã chết, thản nhiên cướp lấy Hắc Ám Cương Phong, xé rách không gian biến mất dạng.

Tĩnh…
Toàn trường đã trở nên yên tĩnh…
Nếu lúc này, bọn hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì thật sự uổng cho tu vi Đế Cấp.

Cả đám sắc mặt trở nên vô cùng đặc sắc, đưa mắt nhìn về phía Trưởng Lão của Săn Ma Điện…
“Haha, giỏi cho Săn Ma Điện, giỏi cho một Chấp Pháp Săn Ma!” Ngô Đế giận quá hóa cười:
“Vì cướp đoạt một loại Dị Hắc Ám, tàn nhẫn thiết lập bẫy rập tận diệt một cái Tiểu Tiên Giới…”
Mặc dù Chấp Pháp Đại Đế không tự ra tay sát hại, nhưng hành vi của hắn so với tự ra tay chẳng khác là bao nhiêu.

Hành vi này đã gián tiếp phạm vào quy tắc của Cổ Việt Tộc, đừng nói là Ngô Đế tức giận, ngay cả Bụt ngồi bên cạnh cũng thu lại khuôn mặt hiền từ, hai mắt như điện bắn đến Trưởng Lão của Săn Ma Điện.

“Không…hiểu lầm…tất cả là hiểu lầm…” Trưởng Lão Săn Ma Điện sắc mặt trắng bệch ngồi xuống ghế, nào còn chút kiêu ngạo như ban đầu?
Bất quá hắn dù sao cũng là nhân vật cấp trưởng lão, nhanh chóng đem tin tức diễn ra ở đây truyền về Săn Ma Điện, để ứng biến kịp thời…
“Hiểu lầm?” Côn Lôn Nữ Hoàng lúc này lên tiếng cười nhạt:
“Nhị Lang Thần dõng dạc nói tất cả Dị Thuộc Tính của hắn đều quang minh chính đại đạt được, hành vi vừa rồi của Chấp Pháp Đại Đế là quang minh chính đại sao?”
“Ta không biết…” Nhị Lang Thần ở bên trong chiến trường hướng Lạc Nam gào rống lên:
“Là Chấp Pháp Đại Đế tự mình chủ trương hành động, hắn nói rằng Hắc Ám Cương Phong đạt được từ một di tích cổ, muốn đem nó tặng cho ta!”
“Ta vì tin tưởng Chấp Pháp Đại Đế nên mới tiếp nhận, tất cả tội lỗi đều thuộc về Chấp Pháp Đại Đế, không liên quan đến ta và Săn Ma Điện!”
Nhị Lang Thần ở trong lòng điên cuồng mắng chửi 18 đời tổ tông Chấp Pháp Đại Đế.

Hành động thật là vô dụng, vậy mà bị tên khốn Lạc Nam dùng Lưu Ảnh Ngọc theo dõi lại toàn bộ.

Thật tình Nhị Lang Thần không biết, Lạc Nam dùng Chiếu Ảnh Kính, cảnh tượng từ Lưu Ảnh Ngọc là ghi chép lại từ Chiếu Ảnh Kính mà thôi.

Chấp Pháp Đại Đế hành động cực kỳ hoàn mỹ, không để lại giấu vết, hắn chỉ xui xẻo vì Lạc Nam và Chu Thương có thù cũ, cũng nhắm vào Hắc Ám Cương Phong nên mới bại lộ tất cả.

“Đổ tội cho chó săn của mình thật là rất nhanh!” Lạc Nam chép chép miệng nhìn Nhị Lang Thần:

“Ta hoài nghi, tất cả Thiên Địa Dị Vật mà ngươi có được đều là dùng thủ đoạn bẩn thỉu cướp lấy, đã có vô số sinh mệnh Tiên giới vô tội chết trong tay Săn Ma Điện các ngươi!”
Lời vừa nói ra, toàn bộ đại điện bên ngoài trở nên lạnh xuống.

Thiên Địa Hội, Long Tộc, Thiên Đình, Phượng Hoàng Tộc, Trận Điện…các đại thế lực đều đang suy ngẫm về lời của Lạc Nam.

Quả thật, Chấp Pháp Đại Đế có thể vì Nhị Lang Thần làm chuyện ác một lần, thì cũng có thể là làm lần thứ hai, lần thứ ba…
Chẳng qua những lần khác chưa bị người phát hiện và vạch trần mà thôi.

“Chó cắn chó, thật là thú vị…” Tru Tiên Điện và rất nhiều thế lực Ma giới ở ngoài xem cuộc vui, mỉm cười đắc ý.

Bọn hắn vui lòng nhìn thấy Săn Ma Điện và Tiên giới phát sinh mâu thuẫn trầm trọng…
“Ăn nói hàm hồ!” Săn Ma Trưởng Lão vội vàng đứng lên phản bác:
“Chấp Pháp Đại Đế phạm tội thì một mình hắn gánh chịu, liên quan gì đến Nhị Lang Đế Tử? càng không liên quan đến toàn bộ Săn Ma Điện!”
“Có liên quan hay không…tin chắc Cổ Việt Tộc sẽ cho chúng ta câu trả lời thỏa đáng…” Thường Nga Nữ Đế cất giọng trong trẻo.

Bụt nhẹ vuốt râu gật đầu, uy nghiêm cất lời: “Hành vi của Chấp Pháp Đại Đế đã phạm vào quy tắc của Cổ Việt Tộc, để điều tra rõ ràng chuyện này…lão phu dù tiêu hao cực lớn cũng phải thăm dò Thiên Cơ, làm cho mọi chuyện ra lẽ!”
Sắc mặt Trưởng Lão Săn Ma đại biến, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng…
Nếu thật sự để Cổ Việt Tộc điều tra, khi đó các loại hành vi mờ ám của Săn Ma Điện dần dần bại lộ…
Hậu quả khó thể tưởng tượng a…
“Không cần phiền đến Bụt điều tra!”
Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp vang lên.

Không gian nứt ra, một tên nam tử trung niên chậm rãi bước chân xuất hiện.

Nam tử một thân áo bào trắng không nhiễm bụi trần, khí định thần nhàn, diện mạo trầm ổn, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ẩn chứa cuồn cuộn Đế uy.

Chỉ thấy hắn bước đi bình thản, nhưng mỗi một bước đều ẩn hiện khí thế như có thể thôn nạp càn khôn, chà đạp thiên hạ…
Mà nhìn thấy nam tử trung niên này, Trưởng Lão Săn Ma Điện vội vàng thở phào nhẹ nhõm, cung kính cúi đầu:
“Tham kiến Lục Nguyên Lão!”
Lục Nguyên Lão, một trong các vị Nguyên Lão tối cao của Săn Ma Điện, cũng là sư phụ của Nhị Lang Thần.

Hắn chịu ra mặt, khả năng rất cao có thể giàn xếp mọi chuyện ổn thỏa.

Quả nhiên chứng kiến Lục Nguyên Lão xuất hiện, rất nhiều cường giả đang có mặt quen biết đứng ra chào hỏi thân thiết, tay bắt mặt mừng.

Ngay cả Thiên Đế cũng nhẹ nhàng gật đầu khách khí…
“Ý của Lục Nguyên Lão là sao?” Ngô Đế nghiêm nghị nhìn lấy hắn.

Xét về thực lực, Ngô Đế chưa từng e ngại Lục Nguyên Lão, nói chuyện cũng chẳng cần phải lễ độ trong hoàn cảnh này.


Lục Nguyên Lão khí định thần nhàn, thản nhiên mở miệng:
“Thủ phạm đã nhận tội, Bụt đương nhiên không cần phải phí sức điều tra!”
Nói xong, Lục Nguyên Lão nhẹ nhàng phất tay…
Hự…
Một tiếng mỏi mệt vang lên, chỉ thấy Chấp Pháp Đại Đế đã như chó chết hiện ra trong đại điện.

Chấp Pháp Đại Đế vừa mới ra mặt, vội vàng quỳ rạp xuống đất dập đầu điên cuồng, vừa khóc vừa hối hận:
“Là ta đáng chết, là ta vì muốn lấy lòng Nhị Lang Đế Tử nên mới làm ra hành vi hồ đồ, tất cả là do ta tự ý hành động, không liên quan đến Nhị Lang Đế Tử, cũng không liên quan đến Săn Ma Điện!”
Chấp Pháp Đại Đế nói xong, đột nhiên kích nổ lực lượng ngưng tụ trong đan điền đã được ngưng tụ từ trước.

BÙM!
Máu thịt tràn lan, Chấp Pháp Đại Đế tự bạo mà chết.

“Như các vị đã thấy!” Lục Nguyên Lão tiếp tục lên tiếng:
“Thủ phạm thật sự đã sợ tội tự sát, đương nhiên Nhị Lang Thần không trốn thoát được trách nhiệm vì sự tắc trách của hắn trong chuyện lần này…”
“Vì thế Săn Ma Điện cũng đã có hình phạt thích đáng giành cho hắn…”
“Lập tức tước bỏ tư cách tham gia Thiếu Đế Chi Chiến của Nhị Lang Thần, giam giữ trăm năm ngục tù!”
“Các vị có hài lòng?”
Tiếng nói của Lục Nguyên Lão vừa dứt, không ít người thầm mắng Săn Ma Điện cáo già.

Lúc này Nhị Lang Thần đã như chó chết nằm trong tay Lạc Nam, đem hắn tước đoạt tư cách thi đấu chẳng khác nào cứu lấy mạng của hắn.

Giam cầm trăm năm? Đối với tuổi thọ của tu sĩ, một trăm năm quả thật như một giấc ngủ vậy…
Tuy nhiên Lục Nguyên Lão không hổ là lão quái vật, rất nhiều cường giả có mặt ở đây có giao tình với hắn, vì thế lập tức tán thành:
“Ta cảm thấy xử phạt như vậy là hợp tình hợp lý…!”
“Không sai, vì một cái Tiểu Tiên Giới mà giam giữ Đế Tử trăm năm, đây đã là hình phạt cực nặng!”
“Chấp Pháp Đại Đế đã đền tội, Tiểu Tiên Giới kia xem như chết cũng an lòng, ta tán thành cách giải quyết của Săn Ma Điện!”
Nghe đám đông lên tiếng, khóe miệng Lục Trưởng Lão nhẹ nhàng giương lên…
Hắn nhìn về phía Bụt mỉm cười: “Không biết Cổ Việt Tộc có hài lòng với cách giải quyết của Săn Ma Điện?”
“Không…” Ngô Đế chưa kịp nói dứt câu, đã thấy Bụt phất tay ngăn cản…
Ánh mắt già nua của Bụt nhìn vào Màn Ảnh, nhẹ nhàng vuốt râu mỉm cười:
“Lục Nguyên Lão quyết định hơi sớm, bởi vì mọi chuyện hình như chưa kết thúc!”
Theo lời nói của Bụt, toàn bộ ánh mắt một lần nữa nhìn vào bên trong.

Bắt gặp Lạc Nam lại ung dung lấy ra thêm một khối Lưu Ảnh Ngọc.