Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 1582: 1582: Sinh Tử Kính




“Tiểu Tiểu, thế nào?”
Nhìn thấy phản ứng bất thường của nữ đồ đệ, Lạc Nam có chút nghi hoặc.

Tiểu Tiểu từ trong lòng hắn nhảy xuống, chạy đến bên cạnh Xích Tà.

Xích Tà cũng đã sớm chú ý đến sư đồ hai người, nghe Tiểu Tiểu yêu cầu, bèn đem chiếc gương đồng giao cho nàng.

Tiểu Tiểu tiếp nhận gương đồng vào trong tay, ngắm nghía quan sát một phen, càng ngắm càng kích động, bờ môi lẩm bẩm:
“Giống, thật sự giống quá…”
Lạc Nam ra hiệu cho Tinh Không Long Mã tự do thư giãn, hắn cũng bước đến bên cạnh Tiểu Tiểu.

Theo lý mà nói, Tiểu Tiểu và chiếc gương đồng này nên không có bất cứ liên quan nào mới đúng.

Dù sao thì chiếc gương là vật được Huyền Y Đế Nữ tìm thấy ở Đại Tiên Giới, trong khi đó Tiểu Tiểu trước đây chỉ là một tiểu cô nương phàm nhân ở thế giới cấp thấp, đôi bên lẽ ra không có bất kỳ cơ sở nào để tiếp xúc với nhau cả.

Bất quá Tiểu Tiểu vốn là cô nương ngoan ngoãn, hiểu chuyện, sẽ không tự ý nhận định một vấn đề vô căn cứ.

“Sư phụ…” Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn Lạc Nam, ánh mắt mang theo một chút thấp thỏm.

“Cứ nói đi đừng ngại!” Lạc Nam mỉm cười sủng ái.

Tiểu Tiểu hít sâu một hơi, giọng điệu chứa một tia run rẩy, nhìn vào gương đồng trong tay đáp:
“Nó…nó rất giống kỷ vật của ta, bà bà nói khi nhặt được ta mang về nuôi dưỡng, trong lòng ta có ôm một chiếc gương đồng cũ nát!”
Lạc Nam và Xích Tà cùng lúc giật mình.

Không đợi Lạc Nam mở miệng, Xích Tà đã gấp rút nói: “Mau lấy gương của ngươi ra!”
Tiểu Tiểu nhu nhuận gật đầu, lúc này mới từ trong Nhẫn Trữ Vật của mình lấy ra một chiếc gương.

Ánh mắt Lạc Nam và Xích Tà đồng thời co rụt lại, quả thật là rất giống.

Chỉ thấy chiếc gương của Tiểu Tiểu cực kỳ giống với chiếc gương mà Lạc Nam lấy được từ phía Huyền Y Đế Nữ, toàn bộ thân gương làm bằng đồng, khí tức cũ kỹ cũng chẳng khác gì.

Điểm khác biệt duy nhất nằm ở chỗ, hai mặt kính có màu sắc khác nhau, một màu trắng và một màu đen…
Tiểu Tiểu hai tay cầm hai chiếc gương quan sát, nàng rất quý chiếc gương này, đứa trẻ mồ côi như nàng luôn cho rằng nó là kỷ vật mà phụ mẫu của nàng để lại, từ trước đến nay luôn cẩn trọng nhờ bà bà cất giữ, từ lúc có Nhẫn Trữ Vật mới dám mang theo bên mình.

Vốn cho rằng nó chỉ là một chiếc gương bình thường, nào ngờ ngày hôm nay gặp được Xích Tà cầm một cái giống y đúc nghiên cứu, làm sao Tiểu Tiểu có thể không kinh ngạc?
ẦM!
Dị biến đột ngột nảy sinh.

Hai vụ nổ cùng lúc diễn ra đinh tai nhứt óc lại chẳng mang đến một chút lực phá hoại nào.

Bởi vì vụ nổ xảy ra bên trong bề mặt của hai chiếc gương.

“Tiểu Tiểu cẩn thận!” Lạc Nam nghiêm nghị nhắc nhở, lôi kéo Tiểu Tiểu trở về bên cạnh mình.


Hai chiếc gương bay thẳng lên thiên không, vốn có bộ dạng bình thường không có gì lạ lúc này lại đang tỏa ra hào quang chói mắt, một trắng muốt tinh khiết, một đen tuyền thần bí…
Trong khoảnh khắc này, toàn bộ Linh Giới Châu như bị phân chia thành hai nửa rõ rệch, một nửa thế giới màu trắng, một nửa thế giới chìm trong đêm đen.

Trước ánh mắt khó tin của Lạc Nam và mấy nữ, hai chiếc gương sinh ra cộng hưởng dữ dội, không ngừng hấp dẫn lấy nhau.

ĐÙNG!
Lấy tốc độ khủng khiếp như thiên thạch va vào sao băng, hai chiếc gương đồng điên cuồng nện vào nhau.

Không gian Linh Giới Châu chấn động mạnh.

Giọng điệu Châu Nhi run rẩy truyền vào trong tai Lạc Nam: “Chủ nhân, ta cảm giác được có một thực thể cao cấp vượt qua cả Linh Giới Châu sắp được sinh ra, có nên đào thải nó hay không? một khi nó có lòng phản loạn, chúng ta rất khó khống chế!”
Lạc Nam toàn thân chấn động.

Linh Giới Châu vừa là Ngũ Hành Tiểu Thế Giới, vừa là Đế Cấp Cực Phẩm Pháp Bảo.

Châu Nhi đã nhận định thực thể sắp được tạo ra vượt qua cả Linh Giới Châu, điều này chứng tỏ cái gì?
Nhịp tim đập lên thình thịch, Lạc Nam nghiêm túc nhìn sang Tiểu Tiểu.

Hắn phát hiện Tiểu Tiểu cũng đang nhìn mình, sâu trong đáy mắt của nàng là một tia cầu khẩn và chờ mong.

Lạc Nam hít sâu một hơi, truyền âm cho Châu Nhi: “Cứ để nó hình thành, ta nguyện vì Tiểu Tiểu đánh cược một lần!”
“Đã hiểu!” Châu Nhi nhẹ gật đầu, thân ảnh chậm rãi tiêu thất.

RĂNG RẮC…
Thanh âm rạn nứt vang dội không gian.

Từng mảnh, từng mảnh đồng cũ nát từ trên hai chiếc gương vỡ vụn rơi xuống.

Chúng nó dường như là hai bộ phận của nhau, đã tìm thấy nhau sau khoảng thời gian dài xa cách, lúc này đang hận tốc độ dung nhập quá chậm.

Hào quang đen trắng giữa thiên địa cũng đang hòa quyện vào nhau, tạo thành một cảnh tượng thần bí, quỷ dị giữa không gian này.

Không biết qua bao lâu sau, dị tượng chậm rãi tan biến.

Một kiện đồ vật lơ lửng giữa thương khung…
Đó là một chiếc gương tròn vô cùng đơn giản, điểm đặc biệt duy nhất có lẽ là sự phân cắt thành hai màu một trắng và một đen vừa đối lập, vừa song song với nhau.

Vẫn không tiết lộ ra một chút khí tức đặc biệt nào, không có uy áp, không có uy thế, càng không có linh tính.

Nhưng chẳng biết vì sao, Lạc Nam từ trên chiếc gương này cảm giác được một tia nguy hiểm.

CHIẾU!
Hắn chưa kịp định thần, mặt gương đột ngột chiếu rọi xuống thân thể của Tiểu Tiểu, một luồng sáng đen trắng khổng lồ hàng lâm mà xuống, bao phủ lấy cơ thể nàng.


Lạc Nam không hề ra tay ngăn cản, bởi vì hắn đã cảm giác được bên trong luồng sáng này ẩn chứa hai cổ lực lượng Sinh Mệnh và Tử Vong nồng đậm đến cực điểm, tinh khiết khó thể tin.

“Công tử mau đón nhận, hai cổ lực lượng này đủ để ngươi tụ được phôi của Sinh Đỉnh và Tử Đỉnh!” Kim Nhi nhảy ra ngồi lên vai Lạc Nam nhắc nhở.

Lạc Nam lại lắc đầu từ chối: “Chúng nó thuộc về Tiểu Tiểu…”
Ngay khoảng khắc vừa rồi, hắn cảm nhận được sự thèm khát của Bá Đỉnh với luồng ánh sáng kia, biết chắc chúng nó sẽ có thể hỗ trợ được phần nào cho mình gia tăng chiến lực.

Nhưng nghĩ đến một trong hai chiếc gương là kỷ vật của Tiểu Tiểu, rất có thể đó là thứ mà người thân của nàng lưu lại cho riêng nàng, Tiểu Tiểu đã thiếu thốn và thiệt thòi quá nhiều từ khi còn nhỏ, hắn không thể ích kỷ biến thứ thuộc về nàng thành của mình được.

Kim Nhi thở ra một hơi tiếc nuối, lại mỉm cười ngọt ngào, nhu tình nhìn lấy Lạc Nam.

Nam nhân này chính là như vậy, lòng dạ hào hiệp và rộng rãi như đại dương của hắn chính là thứ tạo nên sức hấp dẫn trí mạng đối với mọi nữ nhân.

Thân thể của Tiểu Tiểu chậm rãi bay lên một cách vô thức, hai mắt của nàng khép hờ, gương mặt tràn đầy nhu hòa, thân thể cuộn tròn lại trong hai màu ánh sáng.

Nàng như đang ngủ say trong vòng tay đùm bọc và sủng ái của trưởng bối…
Lạc Nam và Xích Tà phát hiện, khí tức của Tiểu Tiểu đang lấy tốc độ chóng mặt đề thăng.

Bán Đế, Đế Giả, Đại Đế…
Thậm chí sự khủng bố nằm ở chỗ, khi Tiểu Tiểu chuyển giao giữa Bán Đế thành Đế Giả, chiếc gương tự hình thành một không gian độc lập giúp nàng vượt qua Đế Kiếp mà chẳng cần đến sự hiện diện của vũ trụ này.

Hiển nhiên rồi, nó là thực thể vượt qua cả Đế Cấp Cực Phẩm cơ mà, vấn đề hạn chế về tương lai khi độ kiếp bên trong thế giới sẽ không tồn tại trong trường hợp này.

Rốt cuộc khi tu vi của Tiểu Tiểu dừng lại ở Địa Đế, ánh sáng huyền ảo thần kỳ kia mới chậm rãi tiêu tan.

Lạc Nam có chút tiếc nuối thở dài, hắn vẫn đang mong đợi vào một kỳ tích, đồ đệ mình sẽ đột phá Thiên Đế.

“Thật ra không phải là không thể, nhưng vì căn cơ của Tiểu Tiểu còn chưa đủ đột phá Thiên Đế nên nó mới dừng lại!” Kim Nhi mỉm cười giải thích nói.

Lạc Nam khóe miệng giật giật, không hổ là hàng viễn siêu Đế Cấp.

Chẳng trách Thiên Cơ Bảng không thể dò xét lai lịch của chiếc gương này.

“Đồ đệ này của công tử có lai lịch không đơn giản a…” Xích Tà đứng sóng vai với Lạc Nam, đánh giá Tiểu Tiểu ngưng giọng nói.

“Nàng nhận ra chiếc gương kia không?” Lạc Nam tò mò hỏi.

Xích Tà bật cười, nhún nhún vai nói: “So với thế giới trên kia, vũ trụ này như một cái lỗ mũi vậy, thiếp làm sao đủ thần thông quảng đại để nhận biết rõ ràng mọi thứ? Mà dù có biết thiếp cũng không dám nói!”
Lạc Nam lắc đầu cười khổ, đã sớm đoán được nàng sẽ trả lời như vậy.

“Ưm…sư phụ…” Tiểu Tiểu hai mắt lim dim tỉnh lại, chẳng biết từ bao giờ, chiếc gương thần bí đã thu nhỏ lại nằm gọn trong lòng nàng.


Không cần nhỏ máu nhận chủ, không cần thiết lập các mối liên kết, Tiểu Tiểu ân cần cầm lấy chiếc gương, có cảm giác như nó vốn là của nàng, vô cùng thân mật.

“Thấy thế nào rồi?” Lạc Nam mỉm cười xoa xoa cái đầu nhỏ của nàng.

“Vô cùng tốt nha, tốt nhất từ trước đến nay!” Tiểu Tiểu nở nụ cười tươi rối.

“Tiểu Tiểu muội muội, có được truyền thừa gì hay không?” Xích Tà tò mò cất tiếng hỏi.

Tiểu Tiểu có chút mờ mịt lắc lắc đầu đáp: “Chỉ biết rằng tên của nó là Sinh Tử Kính và cách thức vận dụng, ngoài ra không còn biết gì cả!”
Xích Tà có chút nhíu mày: “Không có Thần Thông, Công Pháp hay Vũ Kỹ gì sao?”
“Không nha!” Tiểu Tiểu nhu nhuận lắc đầu.

Lạc Nam vuốt cằm có chút suy tư, Sinh Tử Kính…nghe tên đã thấy không phải con hàng đơn giản.

Về phần cái gọi là truyền thừa, Lạc Nam cũng cảm thấy không quá cần thiết, chỉ cần Tiểu Tiểu còn là đồ đệ của hắn…tương lai nàng sẽ không thiếu thứ tốt sử dụng, hiện tại Sinh Tử Chuyển Luân Công đã đủ lắm rồi.

“Công dụng của Sinh Tử Kính thế nào?” Xích Tà hứng thú đến cực điểm, phải biết nàng đã nghiên cứu rất lâu nhưng không nhìn ra điểm đặc biệt của nó, không ngờ khi hai mảnh dung hợp mới phát huy diệu dụng, làm sao không muốn biết chứ?
Lạc Nam cũng chờ mong nhìn lấy Tiểu Tiểu, muốn xem thử Sinh Tử Kính là con hàng siêu việt Đế Cấp sẽ mang đến công dụng gì.

Tiểu Tiểu nhẹ gật đầu, bất chợt liếc nhìn một hòn đá nằm trên đỉnh núi.

Nàng mím môi, nhớ lại giọng nói ôn tồn ấm áp lại mơ hồ vang lên trong đầu mình khi được Sinh Tử Kính chiếu rọi, bèn trang nghiêm lẩm bẩm:
“Tử Vong chí cao, tước đoạt sự sống!”
“Sinh Mệnh chí cao, ban phát sự sống!”
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Tiểu đem Sinh Tử Kính chiếu về phía hòn đá vô tri vô giác kia.

Trong ánh mắt bất khả tư nghị của Lạc Nam và Xích Tà, một chùm sáng màu trắng chiếu rọi lên hòn đá.

ẦM ẦM…
Hòn đá chấn động, sau đó lấy một tốc độ khủng bố thay hình đổi dạng, hoá thành hình dáng pho tượng đá như một nhân loại…
“Tham kiến chủ nhân!”
Tượng đá hình nhân loại bước đến bên cạnh Tiểu Tiểu như một vệ sĩ chính hiệu, một chân quỳ xuống trầm đục mở miệng đầy kính cẩn.

“Cái…cái này…cái này …” Lạc Nam nhảy dựng, trợn mắt há hốc mồm.

“Đây là muốn nghịch thiên sao?” Xích Tà sắc mặt cũng trịnh trọng đến cực điểm.

Quy luật thiên địa, ban phát linh tính cho những giống loài cao cấp có được sinh mệnh.

Nhưng không phải bất cứ loài nào có sinh mệnh cũng sẽ có linh tính.

Ví như một gốc Linh Dược, một kiện Pháp Bảo…muốn sinh ra linh tính cũng phải trải qua nhiều năm tháng lắng động, được chăm sóc và bồi dưỡng chu toàn, thậm chí phải cần hoàn cảnh và cơ duyên xảo hợp.

Ấy vậy mà chỉ đơn giản là một hòn đá tầm thường, vô tri vô giác…ngay khi được Sinh Tử Kính chiếu vào đã hình thành sinh mệnh, có được sự trung thành và nhận diện chủ nhân.

Đây không đơn thuần là sinh mệnh nữa, mà nó là một sự cải biến về chất, về giống loài, về trí tuệ…
Điều này không phải Nghịch Thiên thì gọi là gì?
Lạc Nam sắc mặt trịnh trọng pha lẫn kiêng dè nhìn lấy chiếc gương kia, trong lòng thầm nghĩ:
“Không lẽ con hàng này là Cấm Kỵ?”
“Khanh khách!” Tiểu Tiểu dường như rất thích việc ban phát sinh mạng này.

Nàng lại đem Sinh Tử Kính chiếu vào một ngọn núi, khiến ngọn núi hoá thành cự nhân khổng lồ cao trăm trượng…

Chiếu vào một con sông, con sông liền hoá thành một vị nữ nhân với làn da và mái tóc xanh thẳm…
Tiểu Tiểu tung tăng nhảy múa ở phía trước, một đám hộ vệ đi ở phía sau, cảnh tượng thập phần thích mắt.

Kinh khủng ở chỗ, những vật này có được khả năng chiến đấu riêng biệt dựa vào bản thể của chúng trước khi được ban phát sinh mệnh.

Ví dụ như hòn đá và ngọn núi, chúng nó trở thành Thể Tu.

Dòng sông trở thành một vị tu sĩ Thủy Thuộc Tính, cây xanh trở thành tu sĩ Mộc Thuộc Tính.

Mặc dù đã tự mình trải qua vạn kiếp Luân Hồi, Lạc Nam vẫn chưa từng nhìn thấy thứ gì có công năng thần dị như vậy.

Quả thật đúng như lời Tiểu Tiểu lẩm bẩm, chí cao của Sinh Mệnh là ban phát sự sống.

Thật sự vượt quá khả năng lý giải hiện tại của hắn.

Dù ngọn lửa sinh mệnh nổi danh nhất vũ trụ là Niết Bàn Thánh Hỏa cũng không thể làm được điều nghịch thiên như vậy.

Chỉ bất quá, đẳng cấp của những tên này không được cao lắm, chỉ dừng ở mức Địa Tôn…
Tu vi của Tiểu Tiểu hiện tại là Địa Đế, rõ ràng nàng cố ý tạo ra những thực thể có tu vi kém hơn mình một đại cảnh giới.

“Tiểu Tiểu, có thể tạo ra sinh mệnh đẳng cấp cao hơn không? Chẳng hạn như có tu vi bằng ngươi vậy!” Lạc Nam gọi đồ đệ lại hỏi.

“Được nha, nhưng đồ nhi sẽ hao sạch Sinh Mệnh Lực, cần có thời gian bổ sung trở lại!” Tiểu Tiểu nâng lên Sinh Tử Kính đáp:
“Nó vận hành bằng lực lượng của Tiểu Tiểu đó sư phụ!”
Lạc Nam gật gù…nói vậy khả năng ban phát sinh mệnh của Sinh Tử Kính phụ thuộc vào lực lượng của bản thân Tiểu Tiểu, cũng có những hạn chế nhất định.

“Những sinh mệnh này tuy đã có sự sống và trung thành với Tiểu Tiểu, nhưng chúng nó còn chưa thể tự mình tu luyện và tiến bộ!” Xích Tà cũng đánh giá nói.

“Đúng vậy!” Tiểu Tiểu gật đầu đáp: “Tu vi và đẳng cấp của họ chỉ vĩnh viễn dừng ở thời điểm được tạo ra!”
“Nếu là vậy…sau này khi ban phát sự sống, cố gắng tạo ra tồn tại có tu vi cao một chút!” Lạc Nam ánh mắt lấp lóe nói:
“Họ sẽ trở thành lực lượng trung thành nhất của ngươi, sẳn sàng vì ngươi bán mạng, đó sẽ là trợ lực và ưu thế khổng lồ trên con đường phát triển sau này mà vô số người có ước cũng chẳng được!”
Lấy ví dụ như có thể dùng những sinh mệnh này giúp Tiểu Tiểu thám hiểm bí cảnh, gia nhập hiểm địa, thậm chí hứng chịu công kích của kẻ thù để chết thay cho Tiểu Tiểu.

Mà để tạo ra bọn hắn đơn giản chỉ cần Sinh Tử Kính chiếu rọi vào một vật vô tri vô giác mà thôi.

Thậm chí Tiểu Tiểu có thể tự tạo ra một đội quân trung thành tuyệt đối cho riêng mình, điều mà Lạc Nam phải tốn rất nhiều tâm huyết mới có thể làm được.

Ưu thế rất kinh khủng, Lạc Nam rất vui mừng vì đồ đệ có được cơ duyên như vậy, bỏ ra cái giá lớn để đổi chiếc gương đồng mang về quả là quyết định sáng suốt.

Về phần gốc gác của Tiểu Tiểu và Sinh Tử Kính, mặc dù muốn biết nhưng Lạc Nam cảm thấy nó không quá quan trọng.

Hắn chỉ cần biết Tiểu Tiểu là đồ đệ của mình, mặc kệ nàng có được cơ duyên hay không thì điều đó cũng chẳng thay đổi.

Tiểu Tiểu cái hiểu cái không gật đầu, tâm tư của nàng đơn thuần nên không nghĩ nhiều được như sư phụ.

Nàng chỉ biết rằng Sinh Tử Kính rất có thể là do người thân để lại cho mình, nàng rất vui và hạnh phúc khi có những sinh mệnh tưởng như vô tri vô giác làm bạn.

Chỉ đơn giản vậy mà thôi…

Chúc cả nhà chiều đầu tuần vui vẻ.