Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 837: 837: Ma Linh Tụ Hội




Bên truyên chiếc Thuyền, từng thân ảnh lọt vào mắt của Lạc Nam…
Chỉ thấy đây là một nhóm người sở hữu màu da đỏ thẳm trơn bóng mịn màng, một đầu tóc đen tuyền óng ả, ngũ quan và kích thước không khác nào nhân loại, điểm đáng chú ý nhất là cái đuôi có chớp đầu giống như tam giác sau mông bọn hắn…
Diện mạo đám người này giống với người châu Âu hơn là châu á, điểm đặc trưng chính là màu da đỏ cùng chiếc đuôi quỷ…
Bọn hắn ăn mặc cực kỳ đơn giản, nam nhân chỉ mặc khố dày! mà nữ nhân chỉ đơn giản quấn một lớp vảy lên người che đậy cảnh xuân, mặc dù như vậy thì từng tấc da thịt khỏe khoắn vẫn bạo lộ trong không khí.

“Diễm Ma Tộc, đây là bộ tộc có thể hấp thụ Ma Khí và điều khiển hỏa diễm, gọi chung là Hỏa Ma Lực, so với Hỏa Tiên Lực không kém chút nào!” Kim Nhi lên tiếng nói.

“Diễm Ma Tộc sao?” Lạc Nam âm thầm gật đầu, chẳng trách hắn cảm giác được hơi thở nóng rực từ thân của nhóm người này, thì ra là chủ tu Hỏa thuộc tính.

Nghĩ đến mình tự ý xâm nhập thuyền của người ta, Lạc Nam cố gắng nặn một nụ cười hòa nhã nhất có thể:
“Hân hạnh gặp chư vị…”
KENG KENG KENG KENG…
Âm thanh binh khí va nhau xoèn xoẹt vang lên, từng thanh Hỏa Mâu sắt lẹm đã ở bốn phương tám hướng chỉa về phía hắn.

Lạc Nam khóe miệng giật giật, nhìn chiếc thuyền này bề ngoài tinh xảo đẹp đẽ, không nghĩ đến chủ nhân của nó không được ôn hòa cho lắm.

Đám Diễm Ma Tộc này có đến vài trăm người, tu vi từ Ngọc Ma cho đến Ma Vương, hiển nhiên là đang truy tìm tài nguyên và săn bắn yêu thú trên biển, Lạc Nam có thể nhìn thấy vài thi thể yêu thú khổng lồ nằm trong khoang thuyền.

“Nhân loại…vì sao đuổi theo chúng ta?”
Một lão già Diễm Ma Tộc có đầu tóc trắng xóa hỏi, mặc dù nhìn qua đã cao tuổi nhưng thân thể lại tráng kiện vô cùng, cao đến gần ba mét, lão ta cũng là kẻ có tu vi cao nhất ở đây đạt đến Ma Vương Trung Kỳ cấp cường giả.

“Nhân loại…” Lạc Nam âm thầm lẩm bẩm, đám Diễm Ma Tộc này là đang phân biệt chủng tộc sao?
Mà đám người Diễm Ma Tộc cũng không dám chủ động công kích Lạc Nam, kẻ này vừa rồi không biết dùng thủ đoạn quỷ dị gì né được một quả Ma Pháo oanh tạc, điều đó chứng tỏ hắn không phải nhân vật đơn giản, bọn hắn không muốn đắc tội nhân vật như vậy.

Đôi bên hình thành thế giằng co, Lạc Nam chắp tay ra vẻ vô hại nói:
“Tại hạ theo các vị hoàn toàn không có ác ý, chẳng qua là ta vô tình bị lạc trên biển khơi, muốn hỏi thăm chư vị đường trở về lục địa mà thôi!”
“Lục địa?” Ánh mắt một đám Diễm Ma Tộc trở nên cổ quái, vẫn là lão già cầm đầu trầm giọng nói:
“Ngươi có biết lục địa cách nơi này bao xa không? Hơn nữa đó còn là căn cứ địa của chi nhánh Tru Tiên Điện, người không phận sự cấm vào!”
Lạc Nam nghe vậy hơi nhíu mày, thông tin mà Hệ Thống cung cấp cho hắn về Ma Linh Giới cũng có nói đa phần diện tích của thế giới này là hải dương, lục địa cực kỳ ít ỏi, các thế lực và bộ tộc thường sinh sống trên những hòn đảo.

Có thể nói xét về yếu tố địa hình, Ma Linh Giới khá giống với Hải Vực Tinh…
Bất quá nếu lục địa là địa phận của Tru Tiên Điện thì Lạc Nam cũng quyết định né nó ra càng xa càng tốt.

Thân phận của hắn dù sao cũng khá nhạy cảm, mặc dù tự tin với khả năng che giấu của Bất Hủ Diễn Sinh Kinh, nhưng né Tru Tiên Điện ra vẫn là giải pháp tốt.


Hắn đến Ma Linh Giới để hoàn thành nhiệm vụ, không phải đến gây phiền phức không đáng có.

Nghĩ đến đây Lạc Nam hướng Diễm Ma Tộc chắp tay nói:
“Tại hạ đã hoàn toàn lạc mất phương hướng, các vị cho ta đi nhờ đến hòn đảo gần nhất cũng được, sẽ thành tâm hậu tạ!”
“Không được, chúng ta không tin tưởng ngươi!” Lão già Ma Vương nói thẳng.

Lạc Nam và bọn hắn không quen không biết, không đồng loạt tấn công vì tên này chủ động nhảy lên Thuyền đã là nhân từ rồi, làm sao tin tưởng một kẻ xa lạ?
Huống hồ Lạc Nam thủ đoạn quỷ dị, không thể không đề phòng…
Lạc Nam nhíu mày, hắn cũng biểu đổi lại là mình chưa chắc sẽ đồng ý cho người lạ đi nhờ Pháp Bảo, bất quá đối với nhiệm vụ giải cứu cố nhân thật sự là như mò kim đáy biển, tất cả chỉ đành xem vận khí của hắn mà thôi.

“Mau rời đi! Bằng không chúng ta sẽ động thủ!” Diễm Ma Tộc đám người quát lạnh nói.

Lạc Nam thở dài, hắn cũng không phải người mặt dày đến mức người khác đuổi cũng không đi, thôi thì tìm người khác đi ké vậy.

ẦM ẦM ẦM ẦM…
Đúng lúc này, toàn bộ Hải Dương chấn động dữ dội…
Trong ánh mắt co rụt lại của Lạc Nam và Diễm Ma Tộc đám người, từ phía xa…một Hòn Đảo vậy mà lướt đi như bay trên mặt biển, những nơi nó đi qua tạo thành từng cơn sóng thần uy mãnh.

Lạc Nam chăm chú đánh giá Hòn Đảo biết chạy này, chỉ thấy bên trên nó có quần thể kiến trúc xa hoa tráng lệ rộng mênh mông, xung quanh có Trận Pháp bảo hộ, cao quý khang trang đến cực điểm.

Mặc dù chưa đặt chân lên đảo, nhưng ở khoảnh cách xa cũng có thể cảm nhận được Ma Khí nồng đậm đến cực điểm bên trên nó.

Một toà đại sơn cao vút tại trung tâm Đảo, trên đỉnh có cắm một lá cơ tung bay trong gió, bên trên khắc họa hai từ “Ma Linh” như tuyên cáo rằng thế gian này vẫn có bọn hắn đang tồn tại.

“Đó là Hoàng Đảo, trời ạ là Hoàng Đảo!”
Âm thanh hưng phấn đến cực điểm của Diễm Ma Tộc không ngừng reo lên, thậm chí ngay cả tên lão già Ma Vương Trung Kỳ cũng kích động đến gương mặt đỏ bừng nhìn đến Hòn Đảo kia đầy vẻ thích thú.

“Hoàng Đảo sao…”
Lạc Nam bắt đầu ghi nhớ cái tên này, đây là lần đầu hắn thấy có người dùng cả Đảo để làm phương tiện vận chuyển.

Mặc dù Bồng Lai Tiên Đảo cũng là một loại pháp bảo kiến trúc, nhưng Lạc Nam cam đoan tốc độ của nó không bằng cái Hoàng Đảo đang lướt như sao xẹt trên mặt biển đang nhìn thấy.

“Không ngờ chúng ta tình cờ chứng kiến Hoàng Đảo trên biển, Hoàng Đảo chính là nơi dạo chơi của Ma Linh Tộc, mà Ma Linh Tộc lại chính là tộc có uy danh hiển hách nhất ở Ma Linh Giới!”
Ở trong mắt đám người Diễm Ma Tộc, Hoàng Đảo của Ma Linh Tộc không thể nghi ngờ là cao cấp hơn kẻ lai lịch bất minh như Lạc Nam vô số lần.

Cả đám dùng ánh mắt sùng bái đến cực điểm nhìn sang, nghe nói chỉ những Ma tu có thực lực bậc nhất Ma Linh Giới mới đủ tư cách đặt chân lên Hoàng Đảo này.


“Cả đời chúng ta chỉ có thể ngưỡng vọng a…”
Lão già Ma Vương của Diễm Ma Tộc vuốt râu than thở, ánh mắt tràn ngập tiếc nuối.

Một đám thanh thiếu niên nam nữ Diễm Ma Tộc ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn theo, mặc dù Thuyền của bọn hắn cũng là Vương Cấp Pháp Bảo…nhưng so với Hoàng Đảo giống như thôn quê gặp thành thị vậy.

ẦM ẦM ẦM…
Bỗng nhiên Hoàng Đảo bất chợt dừng lại cách thuyền của Diễm Ma Tộc khá gần.

Một tên nam tử giống với nhân loại, thân mặc bảo giáp cứng rắn như thép trên đảo xuất hiện, nghiêm nghị quát lên:
“Trên thuyền có phải Diễm Ma Tộc?”
Thanh âm mang theo khí thể Ma Vương òm òm chấn động, toàn bộ Diễm Ma Tộc nhất thời giật bắn toàn thân, tràn ngập khẩn trương, bọn hắn làm gì sai sao? Chẳng lẽ Ma Linh Tộc trách tội rồi?
“Bẩm…chúng ta đúng là Diễm Ma Tộc!”
Lão già Diễm Ma Tộc lấy hết can đảm khom người nói.

Một đám Diễm Ma Tộc bu sát vào nhau sau lưng lão già như tìm cảm giác an toàn.

Lạc Nam nhíu mày, Ma Linh Tộc có đáng sợ như vậy sao?
“Ở Ma giới sự phân chia giai cấp còn nặng nề hơn Tiên giới, hầu như cường giả luôn đúng, Ma Linh Tộc là chủng tộc mạnh nhất Ma Linh Giới, Diễm Ma Tộc rụt rè là điều dễ hiểu!” Kim Nhi cười giải thích.

Lạc Nam gật đầu, hắn muốn xem thử Ma Linh Tộc muốn làm gì, bởi nhìn bộ dạng bên ngoài của tên Tướng quân Ma Linh Tộc không khác gì nhân loại cả.

Chỉ thấy tên tướng quân trầm giọng nói ra:
“Ma Linh Tộc chúng ta đang tổ chức một cuộc Lễ Hội, muốn mời toàn bộ thế lực Ma Linh Giới tham dự, nhân tiện Diễm Ma Tộc các ngươi lên đảo luôn đi!”
“Cái này…”
Diễm Ma Tộc từ trên xuống dưới sững sờ, một đám thiếu niên nam nữ hai mắt toả sáng, khối bánh ngọt từ trên trời rơi xuống sao?
Lão già Diễm Ma Tộc trong mắt lại xuất hiện vẻ đề phòng nồng đậm, Ma Linh Tộc mời lên Hoàng Đảo dự Hội, vì sao khả nghi đến như vậy? Có âm mưu gì không đây…
Hắn đã sống lâu năm, đâu dễ bị kích động như mấy tên hậu bối của Diễm Ma Tộc.

Lạc Nam âm thầm lắc đầu, thực lực đôi bên chênh lệch quá xa, dù Ma Linh Tộc có trắng trợn giết chóc thì Diễm Ma Tộc cũng chỉ có thể làm con mồi yếu ớt.

Quả nhiên chỉ nghe tên tướng quân hừ lạnh nói:
“ Đề phòng cái gì? Với thực lực của chúng ta còn phải giở mưu kế dụ các ngươi lên Đảo sao?”

“Phải đó trưởng lão, Ma Linh Tộc mạnh như vậy chắc chắn không giở thủ đoạn lừa gạt chúng ta đâu, trực tiếp diệt trừ là được nếu có ý xấu!” Một tên thanh niên Diễm Ma Tộc kéo tay lão già nói.

“Câm miệng!” Lão già gằn giọng quát, lại chắp tay nhìn Tướng Quân của Ma Linh Tộc nói:
“Thật xin lỗi, đành phụ ý tốt của tướng quân!”
“Hừ, bỏ qua cơ hội lần này cả đời ngươi sẽ tiếc nuối!” Tên tướng quân cười nhạt, không muốn khuyên can Diễm Ma Tộc, xoay người muốn vào trong.

“Tướng quân chậm đã!” Lạc Nam đúng lúc xen miệng vào, nhìn tên tướng quân chân thành nói:
“Tại hạ muốn chiêm ngưỡng phong thái của Ma Linh Tộc một phen, không biết có thể lên đảo?”
“Ồ?” Tên tướng quân quay đầu nhìn Lạc Nam, có chút kinh ngạc hỏi: “Ngươi không sợ?”
Lạc Nam chắp tay cười: “Như tướng quân đã nói, Ma Linh Tộc mạnh mẽ như vậy cần gì dùng thủ đoạn, ta tin tưởng các vị, có gì phải sợ?”
“Haha!” Tên tướng quân hài lòng cười, tán thưởng nhìn Lạc Nam:
“Không tồi, cốt khí hơn đám Diễm Ma nhát cấy kia nhiều, mau lên đảo!”
“Đa tạ!” Lạc Nam gật đầu, thả người từ thuyền của Diễm Ma phóng sang Hoàng Đảo.

“Trưởng lão ngươi xem…!” Đám thanh thiếu niên Diễm Ma Tộc ném ánh mắt u oán cho lão già.

Lão già sắc mặt biến ảo, nhìn Lạc Nam, lại nhìn Hoàng Đảo…cuối cùng cắn răng quyết định:
“Ngay cả tiểu tử kia cũng không sợ thì ta sợ cái gì…”
Nói xong, dẫn đầu một đám Diễm Ma Tộc ngự không lên cao, phất tay thu hồi chiếc Thuyền vào nhẫn trữ vật.

“Không sợ nữa sao?” Tướng quân cười nhạt hỏi.

“Tướng quân nói đùa…” Lão già Diễm Ma Tộc cười gượng gạo.

“Chờ bổn tướng quân rủ rê thêm kha khá thế lực rồi vào trong luôn!” Tên tướng quân nói chuyện.

Đám người gật đầu, không có ý kiến gì…
Lạc Nam cũng nhắm mắt dưỡng thần đứng ở một bên.

Hoàng Đảo di chuyển với tốc độ khủng bố, rất nhanh đã lôi kéo thêm được vài chục cái thế lực tiến lên trên Đảo.

Đám người càng ngày càng hiếu kỳ, không hiểu Ma Linh Tộc muốn làm cái gì mà lâm thời mời chào các thế lực như vậy, bộ dạng hình như chỉ muốn số lượng mà không cần chất lượng, ngay cả Ngọc Cấp Thế Lực cũng được lên Đảo.

Đoàn người tụ tập, số lượng lên đến vài ngàn, đủ mọi chủng tộc…đủ loại kiểu dáng Ma Tu.

Rốt cuộc, khi cảm thấy nhân số đã đủ đông! tên tướng quân mới phất tay một cái, thả người bay đi:
“Vào thôi!”
Đám người hít sâu một hơi, đè nén đủ loại tâm tình phức tạp trong lòng cất bước đuổi theo.

Càng vào bên trong, ánh mắt của cả bọn càng trợn lên, ngay cả Lạc Nam cũng tán thưởng gật đầu…
Ma Khí nồng đậm hơn bên ngoài đến vài chục lần, như tiến vào một thế giới khác…

Đình đài lầu các liên miên bất tuyệt, quảng trường rộng hàng ngàn dặm, ở trong đã có lít nha lít nhít các loại thân ảnh.

“Không kém Tiên giới a! ” Lạc Nam cho ra đánh giá.

Chẳng trách Ma giới có thể cùng Tiên giới đánh bất phân thắng bại lâu như vậy, bọn họ không thua kém Tiên giới bất kỳ khía cạnh nào.

Tướng quân mang Lạc Nam đám người vào trong quảng trường hình vòng cung, lập tức có thị nữ tiến lên dẫn lối.

Hoà vào dòng người mênh mông, an toạ ở vị trí được an bài, các loại Ma Quả, Ma Tửu chứa đựng Ma Khí như ngưng tụ thành thực chất.

Nhìn một đám Ma tu ăn ngon lành, Lạc Nam cũng hoà đồng tự nhiên gặm lấy một quả, ánh mắt thì chăm chú đánh giá vị trí đài cao ở quảng trường.

Tại nơi đó, một đám Ma Tu số lượng không nhiều an tĩnh ngồi, mặc dù nhân số ít, nhưng mỗi một người đều là vẻ ngoài tuyệt hảo, khí chất bất phàm, mặc dù tu vi toàn thân thu liễm đến cực hạn, nhưng phong thái hoàng tộc thể hiện cực kỳ rõ rệt.

“Là Ma Linh Tộc…” Lạc Nam âm thầm gật gù, đám người này chắc hẳn là thành viên hạch tâm của Ma Linh Tộc, những người cầm đầu Hoàng Đảo này.

Khiến Lạc Nam chú ý nhất là bốn người ngồi giữa trung tâm của bọn hắn…
Một cặp nam nữ trung niên thân mặc hoàng bào, đầu đội Vương Miện, tu vi trên thân đều là Thiên Ma Vương tối đỉnh, nam uy nghiêm bệ vệ, nữ cao quý ưu nhã.

Nghe lời xì xào bàn tán của chúng nhân, Lạc Nam biết hai người này chính là Ma Linh Hoàng và Ma Linh Hậu, đôi phu phụ cầm quyền Ma Linh Tộc.

Mà hai người khác ngồi bên cạnh bọn hắn lại là một đôi thanh niên thiếu nữ, chính là đối tượng ngưỡng mộ của vô số thế hệ trẻ Ma tu có mặt ở đương trường, nhìn ánh mắt lấp lánh ánh sao của bọn hắn là đủ hiểu.

“Đó chính là Ma Linh Hoàng Tử và Ma Linh Công Chúa, hai nhân vật đứng đầu trong thế hệ thiên tài hiện nay của Ma Linh Giới!”
Bên cạnh Lạc Nam, một Ma Tu có kiến thức cảm thán nói ra.

Chỉ thấy Ma Linh Hoàng Tử diện mạo anh tuấn, mày kiếm mắt sáng, thân thể cao thẳng ngạo nghễ, đảo đôi mắt hờ hững nhìn qua toàn trường, nhìn vô số thiếu nữ đang hâm mộ chính mình, trong lòng không chút cảm xúc.

Ma Linh Công Chúa sở hữu mái tóc mượt mà chảy xuống như thác đổ, một thân lục y ôm sát thân thể yểu điệu, từng đường cong hoàn mỹ triển lộ chẳng bỏ sót, ngực nở nang đầy đặn như muốn bung chỉ, vòng eo mảnh khoảnh ôm gọn lấy thân như một tay có thể ôm lấy, đôi chân dài uyển chuyển khép hờ, chỉ để lộ hai bàn chân trắng nõn nà như ngọc quý đầy tinh tế.

Khiến vô số thanh niên Ma Tu đấm ngực giậm chân chính là dung nhan thần bí của nàng lại được một tấm lụa xanh che lắp, chỉ để lộ đôi mắt kiêu sa với làn mi cong vút và chân mày như liễu như hoạ.

Trong lúc vô số người cảm thán phong thái của cao tầng Ma Linh Tộc, đã thấy một vị trưởng lão diện mục hiền hoà xuất hiện ở trung tâm quảng trường, hắn nhẹ vuốt râu, thanh âm trầm thấp lan khắp toàn trường mở miệng:
“Ma Linh Tộc hoan nghênh chư vị có mặt, đây là cơ hội cực kỳ hoàn hảo để chúng ta cùng nhau trao đổi kiến thức, mở mang tầm mắt…”
“Lão phu là Tam Trưởng Lão của Ma Linh Tộc, các vị có thể gọi ta là Ma Tam Lão là được!”
“Mục đích tụ hội lần này chính là! ”

Chúc mọi người tối vui vẻ.