Tiểu Tình Nhân

Chương 7: Tôi thừa nhận muốn chơi cô



Phía tầng trên là phòng dành cho khách, Mạc Thiên có một dãy phòng riêng, anh ném Kiều An Hạ lên giường, anh đứng bên cạnh giường, đốt một điếu thuốc, nhìn cô với đôi mắt sâu thẳm.

Người nằm dưới giường bị thuốc khống chế, toàn thân uốn éo, đôi mắt ướt át, vô cùng quyến rũ.

Mạc Thiên không khỏi nhớ đến hình ảnh người phụ nữ hơn một tháng trước khóc nức nở dưới thân anh trong màn đêm đẹp tuyệt vời.

Mạc Thiên vốn tự biết bản thân chẳng phải là loại quân tử, anh có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào đó để có được cô, nhưng đối diện với sự cụ tuyệt quật cường của cô, anh lại không hiểu sao lại do dự.

Chỉ là chỉ có chính anh biết, anh luôn đợi cô phải tự đầu hàng.

“Nghĩ thông suốt chưa?”

Giọng nói quen thuộc này khiến Kiều An Hạ hồi tưởng lại rất nhiều chuyện, cô chật vật ngồi dậy cảnh giác nhìn Mạc Thiên: “Sao lại là anh?”

“Vậy cô cho rằng sẽ là ai?” - Trong giọng nói của Mạc Thiên không hiểu sao lại tràn ngập sư tức giận.

“Cô thật sự là loại đàn ông nào cũng thể cưỡi sao?”

Trái tim Kiều An Hạ thắt lại, dù sao trong lòng anh ta, cô là loại phụ nữ vô liêm sỉ.

“Xin lỗi đã làm phiền anh, bây giờ tôi đi ngay.”

Kiều An Hạ đứng lên, dùng hết sức loạng choạng muốn bước ra ngoài, Mạc Thiên ôm lấy cô nói: “Cô muốn đi đâu?”

“Không cần anh quan tâm.” - Kiều An Hạ giãy dụa, hất tay anh đi.

“Cô bị ngu sao?” - Mạc Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Cô muốn thuốc phát tán đi ra ngoài để một đám đàn ông chơi cô sao?”

Kiều An Hạ trong lòng dâng lên một cỗ bi thương: “Vậy Mạc tiên sinh cho rằng tôi ở đây an toàn sao, anh cũng là muốn chơi tôi mà thôi.”

Lần này Mạc Thiên không đáp, khói thuốc trên tay che đi vẻ mặt của anh, không rõ cảm xúc của anh hiện tại.

Một lúc sau, tàn thuốc bị ép xuống, Mạc Thiên ngồi trên ghế sô pha nhếch môi cười: “Được, tôi thừa nhận muốn chơi cô. Lời đề nghị một tháng trước vẫn còn hiệu lực, chỉ cần cô bây giờ đồng ý, sẽ không có bất cứ ai dám ức hiếp cô.”

Kiều An Hạ cắn môi, kiên quyết lắc đầu: “Không, tôi vẫn trả lời như cũ, Mạc tiên sinh, tôi từ chối.”

Mạc Thiên nhìn cô, hơi khựng lại: “Tôi nghĩ sau một tháng này cô đã hiểu rõ, Viên Phàm căn bản không thích hợp với cô.”

“Đúng, hắn không thích hợp với tôi. Nhưng còn Mạc tiên sinh, anh thích hợp sao?” - Kiều An Hạ cười khổ một tiếng: “Một bên là người vợ bị bỏ rơi xem như món hàng, một bên là tiểu tình nhân trong bóng tối, cả hai đều không có cái gì đáng trân trọng. Cuộc sống đen tối đó tôi đã chịu đủ rồi, tôi sẽ không chịu đựng nữa.”

Câu trả lời của cô khiến Mạc Thiên nhíu mày, cô gái này…

Thuốc trong cơ thể cô lần nữa phát huy tác dụng, còn mãnh liệt hơn trước, Kiều An Hạ biết mình sắp đi đến giới hạn nên cô vùng vẫy muốn chạy đi.

Khi cô đi ngang qua phía Mạc Thiên, một bàn tay lớn tóm lấy cô.

Giọng nói trầm ấm của nam nhân nỉ non bên tai cô nghe thật quyến rũ: “Muốn không?”

Toàn thân cô từng tế bào kêu gào và giọng cô bắt đầu khàn đi: “Cung tiên sinh… tôi đã từ chối giao dịch kia với anh…”

Mạc Thiên cười khẽ vào tai cô, giọng nói đầy quyến rũ vang lên: “Lần này không liên quan gì đến giao dịch, chỉ là làm theo nhu cầu của nam nữ mà thôi.”

Người đàn ông mang theo mùi bạc hà, xen lẫn mùi thuốc lá khiến trái tim Kiều An Hạ từ từ chìm xuống.

Đôi môi anh cọ sát vào tai cô, cô rùng mình, dùng tất cả lý trí đưa tay đẩy anh ra.

“Anh thả tôi ra, tôi có thể tự mình tìm cách.”

“Tự mình nghĩ cách? Bên ngoài bao nhiêu đàn ông giống như Cao Phú Quý. Cô sợ tôi, lại không sợ bọn chúng?”

“Không cần anh quan tâm, thả tôi ra.”

Kiều An Hạ đẩy Mạc Thiên ra, lảo đảo đi về phía cửa.

Lần này Mạc Thiên không ngăn cản cô nữa, bởi anh nhìn ra, cô đã đạt cực hạn, thậm chí còn vô thức xé quần áo của mình.

Kiều An Hạ đi vài bước liền té ngã xuống đất.

“Kiều An Hạ.” - Mạc Thiên vội vàng đi tới: “Cũng không phải lần đầu, cô lúng túng chuyện gì?”

Một giây sau, Kiều An Hạ chụp lấy gạt tàn thuốc trên bàn cafe.

“Choang.”

Chiếc gạt tàn vỡ tan.

Trong ánh mắt khiếp đãn của Mạc Thiên, cô cầm lấy một mảnh vụn đâm vào đùi mình.

“Kiều An Hạ, cô….” - Mạc Thiên cắn răng nhìn nữ nhân này, đây là lần đầu tiên anh bị một nữ nhân làm cho rung động.

Nhìn thấy máu đỏ lan ra sàn nhà, Mạc Thiên lần đầu cảm thấy lo lắng, một mạch bế lấy Kiều An Hạ lao đến bệnh viện.

Trong bệnh viện, bác sĩ vừa xử lý vết thương vừa nói: “Gia đình quá bất cẩn, vết thương quá sâu, nếu thêm một chút nữa sẽ vào động mạch chủ, sẽ rất nguy hiểm.”

Mạc Thiên híp mắt lại, người phụ nữ này đủ tàn nhẫn.

Nhưng không thể không nói rằng cô đã chiến thắng, cơn đau đớn làm cô không còn bị thuốc khống chế, đồng thời Mạc Thiên cũng thay đổi cách nhìn về cô.

Sáng hôm sau, khi Kiều An Hạ tỉnh lại, không thấy Mạc Thiên ở bệnh viện nữa.

Hỏi y tá mới biết đêm qua anh ta đã rời đi và cũng đã thanh toán viện phí cho cô.

Kiều An Hạ nghĩ chắc không thể tin được. Mạc Thiên, ông trùm kinh doanh số một tại Hải Thành, nổi tiếng tàn nhẫn với phụ nữ, lại đưa cô đến bệnh viện và còn trả viện phí?

Cô còn nhìn thấy anh ta chuẩn bị cho cô một bộ trang phục mới để bên cạnh.

Kiều An Hạ xuất viện, liền quay về Viên thị một chuyến.

Vừa bước vào công ty, Viên Phàm nhìn thấy Kiều An Hạ liền nổi giận đùng đùng: “Kiều An Hạ, cô thật sự có bản lãnh, tôi kêu cô đi gặp khách hàng, cô lại đi cào mặt khách hàng. Bây giờ bên đó đang muốn kiện, cô có gánh vác nổi trách nhiệm này không?”

Kiều An Hạ cười lạnh: “Sao anh không hỏi hắn ta vì sao tôi cào mặt hắn ta.”

Viên Phàm cau mày, vẻ mặt khó đoán: “Tôi biết tiếp đãi khách đôi khi có va chạm, nhưng vì công ty nhịn một chút liền qua sao?”

“Va chạm? Hắn nói với anh như vây và còn đòi kiện tôi? Được, tôi cũng muốn kiện hắn ta đã bỏ thuốc vào đồ uống của cô và muốn cưỡng h.iếp tôi, để xem lúc đó cảnh sát sẽ bảo vệ tôi hay hắn ta?” - Nói xong, cô liền kiếm điện thoại đang sạc pin báo cảnh sát.

“Kiều An Hạ.” - Viên Phàm đoạt lấy điện thoại của cô: “Cô bây giờ không phải không việc gì sao, không cần thiết làm lớn chuyện. Cao tổng nói, chỉ cần cô xin lỗi ông ấy, chuyện này sẽ bỏ qua.”

Xin lỗi?

Kiều An Hạ nghe giống như đang nghe một câu chuyện cười hài hước nhất trong năm nay.

“Viên Phàm, anh có phải bị điên rồi không, hắn đối với tôi như vậy, tôi còn phải đi xin lỗi hắn?”

Gương mặt Viên Phàm đầy bình tĩnh: “Cô còn muốn cái gì, dự án ở Mạc thị bị cô phá hỏng, cô còn muốn phá hỏng dự án này nữa à, đây là dự án mà tôi cố gắng sắp xếp cho cô.”

Sắp xếp?

Kiều An Hạ đột nhiên nhận ra, khách hàng lần này là công ty đưa xuống, không phải là cô tự tìm.

Một dự án tốt như vậy, khó có thể vào tay cô được.

Kiều An Hạ cắn răng nhìn Viên Phàm: “Chính anh đã sắp xếp mọi chuyện đúng không, anh cố ý để tôi gặp Cao Phú Quý, thậm chí còn rõ ràng hắn ra là loại người nào, anh bán đứng tôi để lấy dự án?”

Viên Phàm phát hiện bị phơi bày, cũng không vòng vo: “Đúng vậy thì sao? Vốn tôi muốn cho cô một chổ tốt để đi. Ở chổ Mạc Thiên cô cũng không muốn, tôi đành tìm chổ khác cho cô. Ở với Cao Phú Quý cũng không tệ, chỉ là cô đã phá hết mọi thứ.”

Kiều An Hạ tức đến run rẩy, giơ tay tát Viên Phàm một cái: “Viên Phàm, anh là tên súc sinh.”

Cô còn muốn đánh thêm một tát, Viên Phàm đã tóm lấy cổ tay cô, nghiến răng nghiến lợi: “Kiều An Hạ, đừng vô liêm sỉ như vậy, cô đã không còn là người mà Mạc Thiên thích nữa, cô cho rằng tôi sẽ sợ cô sao? Tôi hỏi một lần nữa, có xin lỗi hay không?”

“Tôi không đi.” - Kiều An Hạ hung hăn hất tay Viên Phàm ra, xoay người muốn đi ra ngoài.

Kiều An Hạ không ngờ đi tới cửa lại gặp Kiều An Hiên đang đứng đó, cũng đẩy cửa đi vào, chặn ngang cửa.

Cô ta đến Viên thị để làm gì?

Kiều An Hiên đẩy Kiều An Hạ vào bên trong lại, từ phía sau Viên Phàm liền cầm chiếc bình hoa nhỏ đập vào đầu Kiều An Hạ.

Ầm một tiếng, Kiều An Hạ ngất đi trước khi kịp trốn thoát.

Kiều An Hiên giả vờ như bị dọa, nép vào lòng Viên Phàm: “Anh rễ…”

Bộ ngực căng tròn của cô ta áp sát vào bàn tay của Viên Phàm, khiến anh động tâm nhìn xuống, thấy gương mặt thẹn thùng của Kiều An Hiên, hắn liền hiểu ý.

“Chị gái em lòng dạ quá cứng, không bằng em thật dịu dàng.”

Kiều An Hiên nỉ non vào tai Viên Phàm: “Anh rễ…”

Hai người dán chặt vào nhau, bàn làm việc hất hết giấy tờ xuống đất.