Cho dù là ngôn ngữ của Thượng Trạch Văn không tốt, nhưng lúc này anh ta vẫn có thể nghe ra những ẩn ý khác trong lời nói của Tiêu Kỳ Nhiên, vì thế bất đắc dĩ mà khoát tay áo, mang ý cười ái muội nói:
“Vậy tôi không quấy rầy hai người nữa.”
Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.
Nhìn Thượng Trạch Văn đã đi xa, Giang Nguyệt nhanh chóng đẩy cái tay của Tiêu Kỳ Nhiên đang đặt bên hông cô ra, không lộ ra dấu vết mà lùi về phía sau từng bước.
Cô cố gắng giữ khoảng cách với hắn càng xa càng tốt.