Tiếng nước đáng xấu hổ khiến Giang Nguyệt đỏ mặt, trong lòng cô rõ ràng muốn chạy trốn nhưng vẫn không nhịn được đưa nó đến trước mặt Tiêu Kỳ Nhiên.
Khi anh hôn môi cô lần nữa, lại có một chút mơ hồ, môi và răng đan vào nhau chặt hơn, anh tùy tiện cướp đoạt từng tấc miệng của cô.
Cỏ bị choáng ngợp bởi nụ hôn, hai chân cô nhẹ nhàng gập lại.
Khi cái cứng chạm vào cái mềm, cô lập tức cắn chặt môi, lông mày cũng nhãn lại, cỏ cảm thấy mình sắp phát điên.
Người đàn ông cũng không dề dàng, anh hít một hơi thật sâu đế lấy lại bình tĩnh.
Giống như ngâm mình trong suối nước nóng.
Trong đầu Giang Nguyệt lóe lên một tia sáng trắng, cô không biết phải làm sao nữa, nước mắt từ khóe mắt rơi xuống, cô chỉ có thế vô thức gọi tên
anh.
“Tiêu Kỳ Nhiên… Tiêu Kỳ Nhiên…”
“Đổi cách gọi.”