Ngoại truyện.
1
Lục Trạm & Doãn Lan Triệt.
Năm giờ chiều, sau khi họp xong Lục Trạm lập tức về nhà.
“Dạo này hôm nào sếp Lục cũng tan làm đúng giờ nhỉ.” Tiểu Triệu thận trọng hỏi dò thư ký Trương.
Trương Thần cười, chỉ nói: “Sếp bận chuyện nhà rồi.”
Là một thư ký đạt chuẩn, anh ấy cũng không nói thêm gì nữa.
Thật ra anh ấy rất muốn nói, giờ vợ sếp đang bầu năm tháng, còn là thai đôi, nếu không phải ngày nào cô cũng giục giã, chắc sếp đã không chịu đi làm đâu.
Giờ này còn gặp được anh trong công ty đã quá tuyệt rồi.
Vừa về đến nhà, Lục Trạm đã đi thẳng vào phòng làm việc.
Quả nhiên vợ anh đang ngồi trước bàn, bụng to vượt mặt nhưng vẫn đang dịch tài liệu.
Sau cuộc thi phiên dịch Hannah Thomas, khả năng dịch thuật của Trạm Triệt đã được mọi người công nhận, do được nhà xuất bản ưu ái, bây giờ Doãn Lan Triệt cũng đã dịch xong vài tập thơ tiếng Anh rồi.
“Anh về rồi à?” Nghe thấy tiếng động, Doãn Lan Triệt ngẩng đầu lên, cười với anh.
“Chẳng phải hôm nay anh bảo ra ngoài ăn cơm với bạn cũ sao? Sao lại chạy về đây rồi.” Nói xong, cô định đứng dậy.
“Bọn anh hẹn nhau lúc 7 giờ.” Lục Trạm chạy lại đỡ cô, vô cùng cẩn thận: “Không về gặp em, anh ăn không ngon.”
“Tối nay không được làm việc nữa.” Anh bá đạo dọn đống sách bày bừa trên bàn lại: “Chỉ được chơi với nghỉ ngơi thôi.”
Cô cười, nói: “Em biết rồi, anh mau đi đi, tối nay em sẽ không làm gì nữa.”
Cô giục anh: “Chẳng phải là bạn thân nhất hồi đại học sao? Lâu rồi không gặp, anh đừng để người ta chờ lâu.”
Lục Trạm gật đầu, nhưng vẫn ở nhà trông Doãn Lan Triệt ăn cơm tối xong mới đến chỗ hẹn.
Đường Khuynh đang đợi anh ở đó.
“Chúc mừng cậu.” Đường Khuynh mỉm cười, nâng ly: “Sắp lên chức bố rồi.”
“Cảm ơn.” Lục Trạm cũng cụng ly với anh ấy.
“Kết hôn rồi, đúng là khác trước thật.” Đường Khuynh trêu anh: “Mặt cậu chỉ thiếu điều viết mấy chữ tôi có vợ rồi, tôi rất hạnh phúc thôi.”
Lục Trạm cười.
Đường Khuynh cũng cười theo: “Bao giờ sinh đấy? Là bố nuôi, tớ phải đưa trước bao lì xì mới được.”
“Cậu chuẩn bị hai cái đi.” Lục Trạm cười nói.
“Sinh đôi à?”
“Ừ, có thể sẽ sinh sớm.”
Đường Khuynh cười vui vẻ: “Cậu phải chuẩn bị sẵn tâm lý đi, tớ nghe người ta bảo có nhiều cặp sinh đôi, đến cả bố mẹ cũng không phân biệt được.”
Hai người ôn lại chuyện cũ, Đường Khuynh biết anh nhớ nửa kia, cũng không giữ anh lại nữa, thả cho anh về.
Sau khi chào tạm biệt Đường Khuynh, Lục Trạm đi đến tiệm bánh Thanh Triệt, mua bánh ngọt cho Doãn Lan Triệt.
Lúc đợi bánh, anh nhìn vị trí cạnh cửa sổ rồi vô thức nhớ lại những gì Đường Khuynh mới nói ban nãy.
Có rất nhiều cặp sinh đôi, đến cả bố mẹ cũng không phân biệt được.
Anh lắc đầu mỉm cười, song sinh…
Đúng là như thế thật.
Ba năm trước, anh vừa tiếp quản Lục Thị thì xảy ra chuyện.
Công ty dính vào mấy hợp đồng tranh chấp, ầm ĩ mất một thời gian.
“Có người cố tình nhằm vào chúng ta.” Khi đó bố Lục đã nói với Lục Trạm.
“Đều là thương mại quốc tế.” Lục Trạm trầm ngâm: “Bây giờ ở Hải Thành người muốn tranh thương mại quốc tế với chúng ta, hơn nữa còn có khả năng cạnh tranh được với chúng ta, chắc cũng chỉ có một mình Lư Thị thôi.”
“Xưa nay Lư Thị luôn dùng những thủ đoạn b ỉ ổ i.” Bố Lục suy tư: “Nghe nói Lư Ninh đang bị b ệnh chuẩn bị nghỉ hưu rồi, ông ta muốn loại bỏ chúng ta trước khi giao lại công ty cho con trai.”
“Có mấy lão trong ban quản trị ngày nào cũng gọi điện kêu ca, yêu cầu bãi nhiệm ban lãnh đạo.” Bố Lục chau mày, nói: “Bố thấy khả năng cao là do Lư Thị đứng phía sau giật dây.”
“Ông ta muốn loại bỏ chúng ta, thật ra cũng không dễ dàng thế đâu.” Lục Trạm ngẫm nghĩ: “Chắc hẳn ông ta đang muốn bàn điều kiện.”
Bố Lục suy tư một lúc, ngẩng đầu lên: “Con xem, phải làm sao?”
Hai cha con quay qua nhìn nhau.
“Chủ động t ấn c ông.” Lục Trạm nói.
Thế là nhà họ Lục chủ động liên hệ với nhà họ Lư, nói muốn hai gia đình hợp tác làm ăn với nhau.
Thương trường như ch iến trường, hai bên đều là người tinh ranh, sau vài lần bàn bạc, cơ bản cũng đoán được đối phương đang cần gì.
Trên bàn ăn, Lư Ninh cố tình dẫn theo Lư Thanh Thanh, chỉ vào cô ấy rồi nói với Lục Trạm: “Đám thanh niên các con, nói chuyện với nhau nhiều một chút.”
Nhà họ Lư muốn thông qua cuộc hôn nhân này buộc chặt quan hệ hợp tác thương mại với Lục Thị.
Thật ra là muốn Lục Thị chia cho mình một nửa thị phần hiện tại của họ.
“Bỉ ổi, đúng là phong cách xưa giờ của Lư Thị.” Bố Lục tức giận, ho khù khụ: “Năm đó chú Trịnh của con cũng mắc bẫy Lư Ninh nên mới t an c ửa n át nhà, ngờ đâu dù đã bao nhiêu năm trôi qua, bố không những không thể tr ả th ù được cho ông ấy mà còn…”
“Không sao đâu bố.” Lục Trạm vỗ nhẹ vào lưng cho ông: “Kết hôn thì kết hôn thôi, chỉ có kết hôn thương mại mới có thể xoa dịu được Lư Thị, tính kế về lâu về dài. Nếu không, Lư Thị mà gây khó dễ, chúng ta cũng sẽ tổn thất nặng nề.”
Thế là anh và Lư Thanh Thanh bắt đầu hẹn hò.
Anh có thể cảm nhận được sự bồn chồn và lo lắng của cô ấy.
Lư Thanh Thanh hệt như một cô công chúa nhỏ kiêu ngạo, nói lịch trình trong ngày của mình kín rồi, cũng chỉ gặp được nhau nhiều nhất một lần trên tuần thôi.
Anh cũng ước thầm trong lòng như thế.
Có điều những ngày không gặp nhau, hôm nào anh cũng sẽ cho người mang quà tới.
Trước đó anh có nghe người ta nói, hồi đại học Lư Thanh Thanh từng có một mối tình sâu đậm.
Cô ấy hẹn hò, yêu đương thế nào anh cũng không có hứng tìm hiểu, dù gì cô cũng đang giả bộ, anh cũng đang giả bộ. Nếu phải kết hôn thật, cùng lắm đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, hai người sẽ ly hôn thôi.
Thậm chí, có khả năng còn không cần đến kết hôn, chỉ cần đính hôn trước xoa dịu được Lư Thị là được.
Nhưng ngờ đâu, bỗng dưng Lư Thanh Thanh bị t ai n ạn.
Là bạn trai của cô ấy, tất nhiên anh cũng phải vào v iện thăm nom.
Anh vẫn còn nhớ như in ngày hôm ấy, đó là ngày 26/03/2020. Khi trông thấy cô gái yếu ớt ngồi trên giường b ệnh, cô quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt anh.
Anh như c h ế t lặng.
Hình như có gì đó… khang khác.
Lại như không có gì khác.
Về sau anh vẫn hẹn hò với Lư Thanh Thanh như thường lệ.
Rõ ràng cô vẫn là người đó nhưng không hiểu tại sao anh luôn có một cảm giác sau khi bị t ai n ạn trông cô lại đáng yêu hơn trước rất nhiều.
Đáng yêu đến nỗi đôi khi anh sẽ bất giác ngẩn người nhìn cô, sẽ mong chờ lần hẹn hò kế tiếp với cô.
Hôm đó anh mua cho cô một cốc trà sữa, cô chu miệng hút, sau đó nhỏ giọng phàn nàn: “Hình như không hút được trân châu trong cốc.”
“Vậy sao?” Anh ngồi đối diện đứng dậy, đi đến bên cạnh cô: “Để anh xem nào.”
Vốn định nhìn ống hút nhưng anh lại không kìm lòng được, cô mới ngẩng đầu lên anh đã cúi người hôn cô.
Cô mở to hai mắt nhìn anh, căng thẳng tới nỗi không dám thở.
Bất đắc dĩ, anh chỉ đành buông cô ra, mặt cô đỏ ửng, cắn môi, ai oán: “Anh làm gì vậy?”
Anh thẫn thờ nhìn dáng vẻ xấu hổ đó của cô, trong đầu anh chỉ có một câu.
Lục Trạm, mày xong đời rồi.
Anh đã không còn nghĩ thêm được gì nữa, anh nâng mặt cô lên, sau đó là một nụ hôn dài, triền miên.
Ba tháng sau, hai người kết hôn.
Một đêm trước ngày cưới, anh đã tặng cô một quyển nhật ký trống trơn.
Anh cũng không nói rõ được tại sao, chỉ là theo bản năng anh nghĩ, hình như trong lòng cô vợ mới cưới này của anh đang cất giấu chuyện gì đó.
Anh không biết liệu cô có còn nhớ tới người bạn trai thời đại học kia không nhưng anh không mở lời hỏi được, cũng không muốn hỏi.
Chỉ là anh không muốn cô giấu kín chuyện này trong lòng.
Anh tặng cô cuốn nhật ký, hy vọng cô có thể viết nó ra, cũng là một cách dốc bầu tâm sự.
Sau đó vì tình trạng sức khoẻ, Lư Ninh buộc phải nghỉ hưu, Lư Phong trở thành người điều hành của Lư Thị.
Từ nhỏ Lư Phong đã được chiều hư, tự cao, tự đại, nhiều tham vọng, là cậu ấm nổi tiếng “không được động vào” ở Hải Thành, nhưng suy cho cùng cậu ta cũng không cáo già được như Lư Ninh.
Cậu ta chuyên quyền độc đoán, không bao giờ nghe bất cứ ai, thậm chí không cần Lục Trạm ra tay, cậu ta đã có vài chỗ sơ suất trong chuyện làm ăn.
Lục Trạm giúp cậu ta.
Bố Lục không hiểu, hỏi anh có phải là vì Lư Thanh Thanh không.
Anh lắc đầu: “Không phải.”
Giúp Lư Phong cũng là một phần trong kế hoạch của anh.
Nhưng hiệu ứng l uộc ế ch sẽ khiến cậu ta lơ là cảnh giác.
Nhưng Lư Thanh Thanh đã thật sự trở thành nút thắt trong lòng anh.
Anh hơi sợ, nếu mình ra tay với Lư Thị đúng như kế hoạch, liệu anh có mất đi cô không.
Tuy anh đã nghĩ kỹ sắp tới mình sẽ bảo vệ cô thế nào, dù Lư Thị có sụp đổ, cũng sẽ không khiến cô bị tổn thương.
Nhưng cô sẽ không hận anh sao??
Tối đến, nhìn gương mặt đang say giấc của cô, thậm chí anh đã từng nghĩ rất nhiều lần, hay là bỏ đi.
Chẳng phải Lư Thị chỉ muốn một nửa thị phần của nhà họ Lục thôi sao? Hay là đưa cho bọn họ.
Cô là vợ anh, anh không muốn rủi ro, đánh mất cô.
Tối không ngủ được, anh nhớ tới cuốn sách lịch sử anh từng đọc, tự dưng anh hiểu được mỹ nhân kế thời cổ đại. Những vị tướng kia rõ ràng biết tỏng người đẹp tới kia là mưu kế của kẻ đ ịch nhưng lại không thể giữ được sự tỉnh táo.
Cảm giác đó, anh đã hiểu được rồi.
Anh nghĩ, cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách, thế là anh khăn gói đi nước ngoài công tác hai tháng liền.
Một là vì muốn tìm kiếm đối tác mới ở nước ngoài, hai là anh muốn yên tĩnh nghĩ ra được kế sách vẹn cả đôi đường.
Hai tháng sau, anh đẩy nhanh tiến độ, về nước trước một tuần chỉ vì muốn chúc mừng kỷ niệm một năm ngày cưới với cô.
Nhưng người đang đứng trước mặt lại luôn cho anh một cảm giác rất lạ.
Vốn dĩ sẽ là một đêm vô cùng ngọt ngào nhưng anh lại chẳng mấy hứng thú.
Nhìn vào ánh mắt thất vọng của cô, anh thấy rất áy náy, dịu dàng ôm cô vào lòng nhưng trong lòng anh lại có một cảm giác rất khác.
Rốt cuộc khác ở đâu.
Anh cũng không biết.
Rõ ràng vẫn là người ấy.
Mắt, mũi, miệng, không có chỗ nào thay đổi.
Nhưng cảm giác ấy lại rất lạ.
Mấy hôm sau, Lư Thanh Thanh nói muốn về nhà mẹ đẻ, anh cũng không giữ cô lại.