Sở Mạc Dao mặt khổ nói: “Bố em có một cây thước đài rộng như vậy, không biết làm bằng chất liệu gì, rất đàn hồi, đánh người rất đau, chuyên dùng để dạy cho em một bài học.” Cô dùng tay miêu tả hình đáng của cây thước.
Mạnh Ngọc kinh ngạc: “Đánh thật à?”
“Đương nhiên là đánh thật. Mười tám tuổi em còn bị đánh.” Sở Mạc Dao cau mày, cảm thấy lưng đau nhức.
'“Tại sao? Em đã làm gì?” Mạnh Ngọc khó. hiểu.
Sở Mạc Dao im lặng.
“Em đã làm chuyện xấu gì?” Mạnh Ngọc khoanh tay ngồi ở trên ghế, dựa theo quan sát của anh đối với giáo sư Sở, ông ấy tuyệt đối không. phải loại người bạo lực vô cớ, mà là người trước mắt làm điều gì đó chọc giận giáo sư Sở, không có gì kỳ lạ.
“Bởi vì em thay đổi lựa chọn mà không nói với bố, thay vì đăng ký vào Đại học M, em đã đăng ký.
vào Học viện Điện ảnh, cho đến khi nhận được giấy báo trúng tuyển, bố em mới biết chuyện này. Sở Mạc Dao rất bất đắc đĩ nói.
Mạnh Ngọc cười: “Vậy ông ấy đánh em là bởi vì em nói dối đúng không?”
Sở Mạc Dao tức giận nhìn anh, nhưng không nói gì