Rau xanh trên đũa của Tống Vân Khanh lại rơi xuống đĩa.
Cô nhẹ nhàng đặt đũa xuống, dịu dàng nói: “Tu Quân, đều đã qua cả rồi.”
“Tu Quân cần môi: “Được, không nhắc anh ta nữa, vậy, cậu gả cho anh trai tớ đi, như vậy chúng ta chính là người một nhà rồi vừa có cháu trai cháu gái cùng một lúc, tốt biết: bao?”
Cuối cùng Tu Quân lộ ra một nụ cười.
Tống Vân Khanh đánh nhẹ cô ấy một cái: " Bây giờ không phải là người một nhà sao? Không. muốn làm mẹ nuôi của con tớ à? Tớ giữ lại cho cậu đấy!”
'“Thật sao? Được! Quá tốt rồi, tớ chính là mẹ nuôi của chúng nó, tớ phải chuẩn bị phần quà hậu hĩnh tặng chúng nó mới được!” Tu Quân lập tức phấn khích.
"Vân Khanh, đưa tớ đi xem chúng đi!” Cô ấy ước gì có thể lập tức nhìn thấy hai đứa nhỏ.
Tống Vân Khanh mỉm cười nói: “Là của cậu có chạy cũng không thoát, hai đứa được ông nội Mạnh đón về nhà họ Mạnh rồi, tối nay sẽ về, chiều nay chúng ta nghiên cứu phương án tiếp quản một chút đi, tối nay ở lại, đợi hai đứa về sẽ giới thiệu cho cậu làm quen.”
Tu Quân vui vẻ đồng ý.
Sau khi ăn xong, cả hai trở về phòng, vừa uống cà phê, vừa bàn công việc.