Mộ Hi Thần hiểu ý của ông nội, lôi kéo Tống. Vân Khanh đi đến một bên sô pha, nói với một người đàn ông trung niên hơi béo và một người phụ nữrất đẹp: "Vân Khanh, vị này là bố anh và dì Nghiên.”
"Cháu chào bác, cháu chào dì Nghiên." Tống 'Vân Khanh lễ phép mỉm cười hành lễ, họ đã gặp người phụ nữ này ở trung tâm thương mại, lúc này vẻ mặt dịu đàng nụ cười, cứ như là lần đầu gặp mặt.
Mộ Chí Thành không chút khách khí liếc cô một cái, bïu môi: "Nhà họ Mộ không phải ai cũng có thể vào.
Mộ Hi Thần lập tức nói:" Được thôi, vậy chúng con đi trước." Nói xong kéo Tống Vân Khanh đi ra ngoài.
“Hi Thần!” Giọng Mộ Chính Sơ lộ ra vẻ uy nghiêm.
Mộ Hi Thần xoay người, Phạm Quyên Nghiên vội vàng cười đi tới: "Hi Thần, con đừng nóng giận, đều là bố con không tốt.”
Mộ Chí Thành lập tức tức giận: "Bố cũng thấy được mà, con là một người làm bố sao lại phải xin lỗi con cái mình? Nó dẫn theo một cô gái không rõ lai lịch về nhà, con nói một câu cũng không được. sao?”
"Bố nói cho rõ ràng, ai là cô gái không rõ lai lịch?" Giọng nói của Mộ Hi Thần lạnh như băng đến cực điểm, ánh mắt không chút sợ hãi nhìn Mộ Chí Thành.
Mộ Chí Thành theo bản năng sợ hãi một chút, ông sợ nhất là ánh mắt giống như của anh trai ông, mà đứa con trai này quả thực còn đáng sợ hơn so với anh trai ông.
Tuy nhiên, hôm nay có ông nội ở đây, thằng. nhóc này tuyệt đối không đám làm gì đâu, nghĩ đây, ông lại kiên cường lên: "Thế nào, bố nói sai sao?”