Trao Anh Trái Tim Em

Chương 32



Edit: An Tĩnh

Lời nói này của Lục Chẩm Tuyết khiến cho khuôn mặt Lâm Cảnh trầm xuống.

Anh nhìn cô chằm chằm, không nói gì thêm nữa.

Lục Chẩm Tuyết cũng nhìn anh, tiếp tục nói: “Thời gian hai chúng ở bên nhau cho đến bây giờ cũng không dài lắm, mặc dù hiện tại rất ngọt ngào, nhưng chuyện tình cảm không ai có thể đoán trước điều gì, cho nên chúng ta thật sự không cần cân nhắc nhiều như vậy đâu anh.”

Lâm Cảnh nhìn cô, “Cho nên em đang nghĩ rằng sau này có thể sẽ chia tay với anh à?”

Lục Chẩm Tuyết kinh ngạc không thôi, cô nhìn anh, không biết nên nói gì.

Đột nhiên Lâm Cảnh trở nên rất áp bức, nhìn cô chằm chằm và nói: “Không thể nào. Dù cho em muốn cũng không được. Nếu em đã đồng ý ở bên cạnh anh, thì cả đời này em cũng đừng mong có thể chạy trốn khỏi anh.”

Lục Chẩm Tuyết nhìn Lâm Cảnh. Thật ra cô có thể cảm giác được rõ ràng Lâm Cảnh đang rất tức giận, hơn nữa cô cũng cảm thấy Lâm Cảnh thực sự rất thích mình. Cô cũng rất nghiêm túc đối với mối quan hệ tình cảm này.

Cô nghĩ như vậy, đưa tay kéo lấy tay Lâm Cảnh, nhìn anh, nghiêm túc nói: “Em không hề muốn chia tay với anh đâu mà, anh đừng nên tức giận như vậy.”

Lâm Cảnh nói: “Anh thấy em trời sinh đã khắc anh rồi.”

Trước kia chưa ở bên nhau, mỗi ngày cũng đều là cô khiến anh phiền lòng giận dỗi.

Bây giờ đã bắt đầu yêu đương rồi, mỗi ngày cô lại khiến cho anh ấm ức trong lòng.

Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười, nói: “Em không có mà.”

Cô kéo Lâm Cảnh đi vào nhà, hỏi anh: “Tối nay ăn đã ăn no chưa?”

Lâm Cảnh xụ mặt nhìn cô: “Em làm anh phiền lòng như vậy, làm sao anh ăn ngon được?”

Lục Chẩm Tuyết cười tủm tỉm, nói: “Vậy em nấu đồ ăn khuya cho anh ăn nha.”

Cô vừa nói xong thì chuẩn bị đi vào phòng bếp, ai ngờ đâu vừa quay người đã bị Lâm Cảnh kéo vào lồng ng/ực anh, một tay anh ôm chặt lấy eo cô, tay còn lại giữ gáy cô lại, cúi đầu hôn xuống môi cô.

Có lẽ là sự phiền muộn trong lòng cả một đêm nay tích tụ lại, anh hôn cô rất sâu, đến mức Lục Chẩm Tuyết không thể hít thở được nữa nữa, cuối cùng Lâm Cảnh mới chịu bỏ qua cho cô.

Nhưng anh vẫn ôm chặt cô trong lòng, im lặng một hồi lâu, mới lên tiếng nói: “Chuyện từ hôn là do anh không tốt. Nếu như lúc ấy anh sớm biết sẽ có ngày thích em, làm sao anh lại rỗi hơi đi từ hôn được. Nhưng dù sao làm cũng đã làm rồi, nếu có quay lại thời điểm đó, anh vẫn sẽ từ hôn. Lúc đó anh không quen biết em, cũng không yêu em.”

Lục Chẩm Tuyết đang ở trong lồng ng/ực của Lâm Cảnh chợt ngẩng đầu lên, cô nhìn anh, không nhịn được cười, hỏi anh: “Vậy anh yêu em từ lúc nào vậy?



Khuôn mặt Lâm Cảnh trở nên cứng đờ, không vui vẻ gì nhìn cô, nói: “Làm sao anh biết được.”

Ban đầu rõ ràng anh không hề thích cô.

Kết quả chờ đến khi anh phát hiện ra, xem như anh xong đời rồi.

Đôi mắt Lục Chẩm Tuyết cong cong hàm chứa ý cười, cô giơ hai tay lên cao ôm lấy cổ của Lâm Cảnh, cười hỏi anh, “Anh muốn ăn món gì, em nấu cho anh.”

Lâm Cảnh cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, thấp giọng nói: “Món gì cũng được.”

Mặc dù tối nay hai người có tranh chấp qua lại mấy câu, nhưng cũng không cãi vả lớn tiếng. Bây giờ Lục Chẩm Tuyết đang trong giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt với Lâm Cảnh, cô chỉ muốn ở bên cạnh anh thật vui vẻ, không muốn hai người cãi vả chút nào.

Hơn nữa nếu bây giờ có tức giận cũng không thể làm gì khác. Lâm Cảnh tức giận là bởi vì anh đang quan tâ m đến cô. Cô không muốn cãi vả, thậm chí còn cảm thấy có gì đó thật ngọt ngào.

Nhưng Lâm Cảnh vẫn cố chấp muốn gặp người lớn trong nhà, sau khi ăn bữa khuya xong, hai người nằm trên ghế sofa xem phim, anh kéo tay cô, hỏi: “Khi nào em trở về thành phố Giang?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Em tạm thời không có kế hoạch đó.”

Lâm Cảnh ồ một tiếng, nói tiếp: “Vậy anh sắp xếp giúp cho em?”

Lục Chẩm Tuyết hơi ngạc nhiên, hỏi lại anh: “Làm gì vậy ạ?”

Lâm Cảnh nói: “Ngày chủ nhật tuần tới anh có thời gian rảnh, anh đưa em về nhé?”

Lục Chẩm Tuyết ngồi dậy từ trên đùi của Lâm Cảnh, nói: “Anh thật sự muốn đi gặp người nhà em ạ?”

Lâm Cảnh nói: “Dĩ nhiên rồi. Không phải trước khi yêu đường sẽ nói cho người nhà biết sao?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Ai nói đâu ạ. Thường là khi nào người ta sắp kết hôn mới đến gặp người lớn nói chuyện thôi.”

Lâm Cảnh chăm chú nhìn cô một hồi, bỗng nhiên khóe môi cong lên, tâm trạng trông rất vui vẻ, nói: “Em muốn kết hôn cũng được mà. Nhưng phải cho anh chút thời gian, anh chuẩn bị sính lễ để rước em về.”

Lục Chẩm Tuyết nghe vậy thì vừa tức giận vừa buồn cười, cô nhìn Lâm Cảnh, nói: “Làm sao anh biết anh sẽ thích em mãi được ạ? Lỡ đâu một ngày nào đó, đột nhiên anh không thích em nữa, vậy thì xem ra anh không tự chừa đường lui cho mình à?”

Lâm Cảnh thế mà rất nghiêm túc, anh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Lục Chẩm Tuyết, anh hiểu chính bản thân mình hơn bất kì ai khác.”

Anh thích Lục Chẩm Tuyết bao nhiêu, chính anh có thể biết rõ.

Lục Chẩm Tuyết cảm thấy rất vui vẻ, cô nhào qua ôm chầm lấy cổ Lâm Cảnh, cười nói: “Cảm ơn Lâm tổng đã thương yêu em.”

Lúc Lục Chẩm Tuyết nhào về phía Lâm Cảnh, anh cũng đưa tay ôm lấy eo cô, nhìn cô mỉm cười, nói: “Không cần khách sáo.”

Lâm Cảnh không hề nói đùa nới cô, anh đã nói muốn gặp người lớn trong nhà thì nhất định sẽ đến gặp họ, buổi sáng ngày hôm sau, anh mở máy tính đặt vé máy bay.

“Hai ngày cuối tuần của tuần tiếp theo, anh cũng có thời gian, nếu như em muốn ở lại nhà lâu hơn, chúng ta có thể trở về đó vào tối thứ sáu cũng được.”

Lục Chẩm Tuyết đang ngồi trên chiếc ghế trước bàn trà nhỏ ăn bữa sáng do Lâm Cảnh mua cho cô, hơi do dự, cô nhỏ giọng hỏi anh: “Thật sự phải về gặp ạ?”

Lâm Cảnh ừ một tiếng, không hề cho cô bất kì cơ hội nào để thương lượng, ngón tay anh đang đặt trên bàn phím máy tính chuyển động nhịp nhàng, còn nói: “Vậy anh đặt vé máy bay tối thứ sáu nhé.” Anh di chuyển con trỏ chuột, nghiêm túc xem thời gian của các chuyến bay trên official website (trang web chính thức) của công ty hàng không, rồi nói với cô: “Đặt chuyến bốn giờ đi, ngày đó anh có thể tan làm sớm hơn thời gian bình thường một chút.”

Anh vừa nói vừa ngẩng đầu lên nhìn cô, “Em cảm thấy thế nào?”

Lục Chẩm Tuyết khuấy cháo bên trong bát, liếc mắt nhìn anh, lên tiếng nói: “Em nói em thấy không được thì có hữu dụng không ạ?”

Lâm Cảnh nói: “Vô dụng.”

Vừa dứt lời xong, anh lập tức đặt vé máy bay luôn, lúc đang điền thông tin hành khách, anh hỏi Lục Chẩm Tuyết: “Thẻ căn cước của em đâu?”



Lục Chẩm Tuyết đứng dậy bưng bát cháo đi vào trong phòng ngủ lấy thẻ căn cước ra.

Lúc cô đưa cho Lâm Cảnh, anh cúi đầu nhìn một lúc, Lục Chẩm Tuyết rất kiêu ngạo, nói: “Có phải thẻ căn cước của em trông rất xinh đẹp không?”

Lâm Cảnh mỉm cười gật đầu, nói: “Ừ.”

Anh nhập mã số trên thẻ căn cước vào phần điền thông tin hành khách mua vé máy bay, đặt mua hai vé bay đến thành phố Giang vào lúc bốn giờ chiều ngày thứ sáu tuần tới.

Sau khi mua vé máy bay xong, Lâm Cảnh lại cầm thẻ căn cước của Lục Chẩm Tuyết lên, nhìn thêm một hồi nữa. Ảnh chụp trong thẻ căn cước là lúc cô đang buộc tóc đuôi ngựa cao, nụ cười tươi tắn, quả thật trông rất xinh đẹp.

Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, nói: “Giấy chứng nhận của em cũng rất được. Thẻ học sinh trước kia cũng đẹp mắt lắm đó nha.”

Lâm Cảnh duỗi tay về phía cô, nói: “Anh xem một chút.”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Em để hết lại ở quê rồi, lúc đến đây thì không có mang theo.”

Lâm Cảnh nói tiếp: “Vậy tuần tới về nhà lấy cho anh xem.”

Lục Chẩm Tuyết cười nói: “Được ạ.”

Ở bên này, Lâm Cảnh đã mua vé máy bay để về nhà gặp người lớn với Lục Chẩm Tuyết, ai ngờ rằng ở thành phố Giang bên kia, mọi người lại lên kế hoạch xem mắt cho Lục Chẩm Tuyết.

Ngày đó là buổi tối thứ tư, Lục Chẩm Tuyết vừa mới viết bản thảo xong, cô đang nằm trên đùi Lâm Cảnh, chỉ huy anh đút quýt ngọt cho cô ăn.

Nhìn thấy mẹ gọi điện thoại đến, cô cũng bắt máy ngay không chút nghi ngờ, ngọt ngào gọi một tiếng “mẹ”.

Mẹ Lục nghe giọng nói của con gái cưng nhà mình thì mỉm cười rất vui vẻ, hỏi cô: “Con ăn cơm tối chưa? Đang làm gì vậy?”

Lâm Cảnh đưa một miếng quýt mộng nước đến miệng của cô, Lục Chẩm Tuyết vừa ăn vừa nói rất hàm hồ: “Ăn rồi ạ, mẹ đã ăn chưa?”

Mẹ Lục cười nói: “Ăn rồi, mẹ ăn cơm ở nhà ông nội.”

“Wow, con muốn về đó.”

Mẹ Lục nghe vậy liền bật cười, nói: “E rằng sắp tới con phải về đây một chuyến rồi.”

“Sao vậy mẹ?”

Mẹ Lục nói: “Ông nội đã sắp xếp một người để xem mắt với con đó, tuần tới nếu con có thời gian rảnh thì về đây đi gặp người ta một chút nhé.”

Đêm giao thừa hôm đó, vì Lục Chẩm Tuyết xảy ra xích mích cãi vả với anh họ cả, lúc ấy bác gái hai đã nói tính tình cô xấu, không ai thèm lấy cô. Ông nội vẫn luôn thương yêu đứa cháu gái này của mình, trong lòng cứ canh cánh và băn khoăn mãi, mấy ngày nay rất hay xem xét đối tượng cho cháu gái của ông. Nhưng ánh mắt của ông rất cao, người bình thường thì rất tầm thường, xem xét mấy tháng trời nay, cuối cùng cũng có một người mà khiến ông ưng ý về mọi phương diện, và cũng rất thích hợp với cô.

Lục Chẩm Tuyết ngây người, ngồi bật dậy khỏi đùi của Lâm Cảnh, kinh ngạc nói: “Xem mắt ạ?”

Lâm Cảnh ngồi bên cạnh cũng liếc mắt nhìn cô, ánh mắt rất chăm chú, không có ý định buông rời khỏi cô.

Lục Chẩm Tuyết ngồi dậy trên ghế safo một cách quy củ, nói: “Mẹ, con không đi xem mắt.”

Mẹ Lục nói: “Mẹ biết con đang không vui. Nhưng mà ông nội chỉ là lo lắng cho con thôi. Hơn nữa thằng bé này ấy, mẹ và ba con đã có gặp qua rồi, quả thực rất tốt. Nếu con có thời gian, thì cứ về đây sắp xếp gặp người ta một chút.”

Lục Chẩm Tuyết che ống nghe lại theo bản năng, cô cảm thấy ánh mắt của Lâm Cảnh như muốn nói rằng anh sắp tính sổ với cô rồi.

Cô nhỏ giọng nói: “….Tuần tới con chuẩn bị trở về đó mẹ.”

Mẹ Lục ở bên kia điện thoại nghe vậy thì rất vui mừng, kinh ngạc nói: “Thật sao? Tuần tới là ngày nào vậy con?”



Lục Chẩm Tuyết lại nói: “Thứ sáu….buổi tối…” Cô dừng lại một lúc, sau đó mới tiếp tục nói: “Nhưng mà con dẫn theo bạn trai về nữa mẹ ạ….”

Mẹ Lục cực kì ngạc nhiên, còn tưởng rằng mình nghe lầm. Thật lâu sau mới tỏ thái độ kinh ngạc, vui mừng nói với cô: “A Tuyết, con có bạn trai rồi sao? Tại sao lại không nói trước cho mẹ? Còn hại ông nội mỗi này ở nhà đều lo lắng sốt ruột vì mình.”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Là do còn chưa kịp tìm cơ hội để nói với mẹ mà.”

Mẹ Lục vui vẻ nói: “Vậy nếu con đưa bạn trai về rồi, vậy thì mẹ sẽ nói lại với ông nội, để từ chối với bên kia nhé.”

Bà vừa nói, lại hào hứng hỏi thăm cô: “Bạn trai con làm nghề gì thế? Đã quen nhau được bao lâu rồi?”

Lục Chẩm Tuyết cười giả lả, nói: “Mẹ chờ đi ạ. Tuần tới con đưa anh ấy về nhà mình, lúc đó mọi người sẽ biết ngay thôi.”

Mẹ Lục nghe thấy con gái bảo mình có bạn trai, tâm trạng cực kì cực kì tốt, bà vui mừng trả lời cô: “Được rồi. Vậy hai đứa nhớ quay về đây sớm đó nha.”

“Vâng mẹ.” Lục Chẩm Tuyết nói chuyện với mẹ thêm một hồi lâu, cuối cùng mới cúp điện thoại.

Cô nói với Lâm Cảnh: “Anh nghe thấy không, em không có đồng ý đi xem mắt mà.”

Lâm Cảnh cũng bị cô chọc cười, anh kéo Lục Chẩm Tuyết về phía mình, đè cô lên ghế sofa, cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói trầm khàn: “Thách em dám đấy.”

Lục Chẩm Tuyết mỉm cười nhìn anh, “Nhưng nếu em thật sự đi xem mắt thì sao?”

Lâm Cảnh nói: “Vậy thì anh sẽ nhìn xem tên nào dám đi xem mắt với bạn gái của anh.”

Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười, nhìn anh, nói: “Anh có cảm giác được dạo gần đây, anh đối xử với em không còn dịu dàng như trước kia nữa không?”

Lâm Cảnh bóp bóp khuôn mặt cô, “Anh đối xử với em vẫn đủ dịu dàng hả? Lục Chẩm Tuyết, tính tình ban đầu của anh lúc ở bên cạnh em sắp bị mài mòn đến mức mất đi rồi đó.”

Lục Chẩm Tuyết cười rất vui vẻ, cô duỗi tay ôm cổ của Lâm Cảnh, chủ động hôn lên môi anh một cái, “Xin cảm ơn Lâm tổng đã hết mực yêu em nha.”

Lâm Cảnh cũng bật cười, anh cúi đầu tiếp tục hôn Lục Chẩm Tuyết, giọng nói lúc này đang ở gần môi cô có hơi trầm thấp, “Lục Chẩm Tuyết, em không nên đùa với anh đâu.”

Bây giờ, hai người vốn đang ở trong trạng thái nửa ở chung với nhau, lại là giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, củi khô bốc lửa là chuyện rất dễ dàng xảy ra.

Lâm Cảnh khắc chế ngọn lửa dụ/c vọng, anh hôn Lục Chẩm Tuyết một hồi mới buông cô ra, ôm cô lên và đứng dậy rời khỏi ghế sofa, nói: “Đi thay quần áo đi, anh đưa em ra ngoài ăn cơm tối.”

Mè nheo lười biếng đến tận bây giờ, hai người vẫn chưa ăn cơm tối.

“Vâng ạ.” Lục Chẩm Tuyết cười híp mắt, chống lên vai của Lâm Cảnh rồi leo xuống khỏi người của anh, mang dép đi vào trong phòng ngủ thay quần áo.